Quả nhiên, không hổ là người bên cạnh Ân lão phu nhân, ngay cả khí chất cũng không hề tầm thường.
Biết rằng Ân lão phu nhân muốn gặp mình, Tô Thời Sơ không dám chậm trễ, nhanh nhanh chóng chóng thu dọn đồ đạc, đi theo A Lượng rời khỏi bệnh viện.
Trên đường đi, Tô Thời Sơ vẫn không khỏi lo lắng.
Trước đây khi đi cùng với Lâm Hoài, ít nhất cô vẫn còn có thể tự nhiên nói chuyện. Dù sao cô và Lâm Hoài cũng đều là những người trẻ tuổi, còn có những điểm chung để nói chuyện.
Nhưng A Lượng này thoạt nhìn như đã ngoài bốn hay năm mươi tuổi, cả người tỏa ra loại khí chất lạnh lẽo nghiêm nghị, khiến cô mười phần kính sợ.
Trong lòng không khỏi bồn chồn, Ân lão phu nhân bỗng nhiên cho gọi cô qua, chẳng lẽ là có việc gì gấp sao?
Dường như đoán được Tô Thời Sơ đang băn khoăn điều gì, A Lượng ngồi ở hàng ghế đầu xoay đầu lại, tươi cười nhẹ nhàng nói:
“Thiếu phu nhân, cô đừng căng thẳng. Lão phu nhân cho mời cô qua là để cùng dùng bữa trà chiều thôi.”
Lúc này, Tô Thời Sơ thậm chí còn lo lắng hơn nữa.
Hẹn cùng uống trà chiều mà không báo trước ư?
Hơn nữa, Ân lão phu nhân cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ bỗng nổi hứng lên rồi mời cô uống trà chiều.
Lần này chắc chắn là có mục đích gì đó khác.
Không chỉ vậy, A Lượng còn bảo tài xế dừng lại trước cửa một cửa tiệm may quần áo riêng, rồi dẫn cô đi chọn một bộ lễ phục màu vàng nhạt. Sau đó còn trang điểm và làm tóc, nói rằng đây là do lão phu nhân sắp xếp.
Không thể không nói, tuy rằng tuổi tác của A Lượng có hơi lớn, nhưng đôi mắt thẩm mỹ lại cực kỳ tốt.
Chiếc váy chú ấy chọn cho Tô Thời Sơ là một chiếc váy được đặt may riêng.
Chân váy phồng vừa phải, để lộ ra đôi chân dài mịn màng trắng trẻo của cô, kiểu dáng rất cổ điển, là kiểu mà những người lớn tuổi nhìn vào cũng sẽ rất ưng ý.
Với cách ăn mặc như thế này, Tô Thời Sơ lúc đầu nhìn có hơi ốm yếu và phờ phạc, đột nhiên lại tràn đầy khí chất.
Vốn dĩ diện mạo cô đã xinh đẹp tuyệt trần, ngày thường chỉ cần trang điểm nhẹ cũng đủ kinh diễm, mà hôm nay được trang điểm chỉn chu, cô lại càng xinh đẹp hơn, làm cho không ít người ở bên ngoài ngây người ra.
Thậm chí còn có người trầm trồ nhận ra cô.
“Vị thiên kim tiểu thư nhà ai mà xinh đẹp quá đi mất!”
“Trời ơi, cô không nhận ra sao? Đó chẳng phải là Ân thiếu phu nhân đó sao?”
“Thật không? Bức ảnh lúc trước mờ quá, tôi không nhận ra, cô chắc chắn chứ?”
“Vậy còn có thể là giả sao! Quả nhiên là người của Ân tổng, diện mạo và khí chất đều không hề tầm thường chút nào!”
Nghe mọi người xung quanh bàn luận, Tô Thời Sơ lo lắng kéo gấu váy xuống, trong lòng càng thêm lo lắng chuyện gì có thể sẽ xảy ra trong tương lai.
Ân lão phu nhân cho cô ăn mặc lộng lẫy như vậy, chẳng lẽ là vì đi gặp ai khác sao?
Trong lòng cô càng thêm tò mò, nhưng cũng không quên nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chú Lượng, mắt thẩm mỹ của chú thật sự rất tốt.”
“Thiếu phu nhân quá khen rồi!”
Sau khi chỉnh đốn xong, Tô Thời Sơ đi theo A Lượng, vào trong thang máy, rồi đi thẳng lên tầng cao nhất của toà nhà.
Tầng trên cùng là một khu vườn trà riêng, một sân hiên ngoài trời với góc nhìn ra toàn bộ thành phố Thượng Hải và là một nơi tuyệt vời để thưởng thức trà chiều.
Nơi này không chỉ là một nơi tiêu vàng, mà còn cần phải đặt chỗ VIP trước, không phải người bình thường cứ có tiền là vào được.
Tô Thời Sơ mím môi, sửa sang lại mái tóc vụn bên tai một chút, hít sâu vài lần trong thang máy để ổn định lại tâm trạng.
“Thiếu phu nhân, chúng ta tới rồi.”
Khi cửa thang máy mở ra, Tô Thời Sơ cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, mang theo nụ cười xinh đẹp kiêu sa đến trước mặt Ân lão phu nhân.
“Chào buổi chiều, bác gái.”
Hôm nay An Nhược Tình mặc một chiếc áo choàng đơn giản, cổ kính và thanh lịch, phong cách có phần giống với Tô Thời Sơ.
Nhìn thấy trang phục của An Nhược Tình, Tô Thời Sơ nhất thời đoán được, rằng bộ trang phục trên người cô cũng là do chú Lượng lựa chọn, phong cách rõ ràng là của cùng một người.
“Ngồi đi.” Giọng nói của An Nhược Tình trầm tĩnh uy nghiêm, nhưng cũng ẩn chứa sự mềm mại hiền hoà, khiến cho người ta nhất thời vừa cảm thấy dễ chịu vừa kính sợ.
Tô Thời Sơ ngồi xuống, lưng thẳng tắp, không dám thả lỏng.
“Đứa bé này, con sợ bác sao?” An Nhược Tình cười cười, quay đầu nhìn thoáng qua nhân viên phục vụ.
Người phục vụ ngay lập tức hiểu ra, liền bưng những chiếc bánh ngọt tinh xảo lên cho Tô Thời Sơ.
“Nghe nói con rất thích ăn. Điểm tâm của quán này không tệ, bác bảo người chuẩn bị con nếm thử xem.”
An Nhược Tình vừa nói, ánh mắt vừa híp lại thành một hình chữ nhất.
Quả nhiên là cô con dâu mà bà vô cùng ưng ý. Một cô gái trong sáng sạch sẽ không cần ăn diện, trang điểm một chút liền xinh đẹp tuyệt mỹ, khiến người ta sinh lòng ái mộ.
Không ngờ lão phu nhân lại biết mình tham ăn, Tô Thời Sơ lập tức đỏ bừng mặt: “Để bác chê cười rồi.”
“Có gì đâu mà, con gái thích đồ ngọt cũng là bình thường thôi, mau nếm thử xem.”
An Nhược Tình trông đợi, ánh mắt sáng rực nhìn Tô Thời Sơ.
Bị dồn vào đường cùng, Tô Thời Sơ đành chỉ có thể nở một nụ cười, cầm cái nĩa lên…
“Ân phu nhân, thật ngại quá, cháu đến trễ.”
Bỗng nhiên, một giọng nữ mềm mại vang lên, khiến bàn tay đang giơ lên của Tô Thời Sơ dừng lại giữa không trung.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến.
Là Tống Thanh Thanh.
Tống Thanh Thanh ắt hẳn là chạy một mạch đến đây, mái tóc dài màu hạt dẻ thoạt nhìn có chút bù xù, trên trán còn nhễ nhại mồ hôi. Khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay cũng không còn dáng vẻ cao cao cô lãnh lúc trước, ngược lại có vài phần hoảng sợ và nịnh nọt.
Lòng Tô Thời Sơ chùng xuống, theo bản năng cúi đầu, không muốn Tống Thanh Thanh nhận ra cô.
Vì sao lão phu nhân lại gọi Tống Thanh Thanh tới đây?
Tô Thời Sơ cúi đầu, dùng mái tóc dài che nửa khuôn mặt, trong lòng thầm nghĩ.
An Nhược Tình trước mặt cô cũng không hề ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn hiền dịu như trước: “Thời Sơ, mau ăn đi.”
Thời Sơ?
Vừa lên đến tầng cao nhất, Tống Thanh Thanh liền nhìn thấy một người phụ nữ khí chất, ăn mặc sang trọng ngồi đối diện với An Nhược Tình. Cô ta còn tưởng đó là người quen của của An Nhược Tình. Nhưng khi vừa nghe được cái tên này, sắc mặc cô liền biến đổi.
Tô Thời Sơ… Tại sao cô ta cũng có mặt ở đây?
Cảm nhận được ánh mắt dò xét của Tống Thanh Thanh, Tô Thời Sơ biết mình có tránh cũng không thoát, cô cắn răng, ngẩng đầu lên, gương mặt ôn nhu hiền dịu:
“Bác tốt quá, để con nếm thử.”
Cô cắt một miếng nhỏ, cho vào miệng, lập tức bị mùi vị làm cho mê mẩn.
Quả nhiên, đó là thứ mà người bình thường có bao tiền cũng không thể mua được. Nếu không có An Nhược Tình và Tống Thanh Thanh ở đây, cô chắc chắn sẽ hét toáng lên vì sung sướng cho mà xem.
“Rất ngon.” Ánh mắt Tô Thời Sơ lộ ra vẻ kinh ngạc, cố nén tiếng hét chói tai của mình xuống, liên tục gật đầu với An Nhược Tình:
“Bác cũng thử đi, cực kỳ tuyệt vời.”
“Bác không ăn quá nhiều đồ ngọt được.” Giọng nói An Nhược Tình nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại tràn đầy yêu thương:
“Nhưng nếu Thời Sơ đã mời thì bác không thể không nể mặt con được, bác phải ăn thôi.”
“Ngon thật đấy. Nhóc con đúng là chuyên gia ăn uống.”
“Bác cứ khen con.”
…
Hai người cứ tán gẫu như không có ai, lúc thì nói về chuyện ăn uống, lúc thì nói về cuộc sống, nếu như không phải Tống Thanh Thanh vẫn còn đứng ở bên cạnh, không gian thực sự rất giống bầu không khí mẹ chồng nàng dâu tương thân tương ái.
Tống Thanh Thanh cắn môi dưới, ánh mắt u ám nhìn Tô Thời Sơ.
Nếu như không có Tô Thời Sơ, người bây giờ nói chuyện rất vui vẻ với An Nhược Tình chắc chắn là Tống Thanh Thanh cô!