Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

Chương 74: Đồ vô liêm sỉ




Căn hộ này cũng không lớn bằng một nửa căn nhà của Ân Dĩ Mặc, để cho anh ở chỗ này hoàn toàn là đã tự hạ thấp bản thân anh.

Nhưng khi nghe thấy giọng điệu thong thả của anh, Tô Thời Sơ chỉ cảm thấy rất tức giận, khí huyết dâng trào.

Hơn nữa, nếu như Ân Dĩ Mặc chuyển ra khỏi nhà của anh, chuyển đến nhà mới của cô, vậy cô hao tâm tổn sức để có được căn nhà này có ích lợi gì?

Nghĩ đến đây, Tô Thời Sơ nghiến răng nghiến lợi, cô gắt gao nhìn chằm chằm Ân Dĩ Mặc, như thể nhìn con búp bê yêu quý của mình bị cướp đi vậy.

Mà Ân Dĩ Mặc, hiển nhiên là tên đầu sỏ cướp đi con búp bê kia, còn rất thiếu đánh.

Ngón tay thon dài của Ân Dĩ Mặc nhanh chóng gõ lên màn hình, anh cảm nhận được ánh mắt của cô, cằm hơi nâng lên:

“Cô có ý kiến gì không?”

Người đàn ông ngước mắt lên nhìn cô, tầm mắt anh dừng trên mái tóc rối loạn trên má cô, đột nhiên anh có một loại dự cảm người phụ nữ này đang nổi cơn tam bành.

Nhìn anh vẫn là một bộ dáng không sao cả, Tô Thời Sơ cắn răng, cô trừng mắt nhìn anh thật lâu, cuối cùng cô hét lớn một tiếng:

“Đồ vô liêm sỉ!”

Trên mặt Ân Dĩ Mặc kinh ngạc, mặt anh lập tức đen lại, chuẩn bị mắng cô, ai ngờ cô lại bỏ đi, mở cửa nhà xông ra ngoài.

Ân Dĩ Mặc không đi đúng không? Cô đi là được!

Trong lòng Tô Thời Sơ nghẹn một ngụm tức giận, cô cũng không quan tâm là mình sẽ đi đâu, cô chỉ thầm nghĩ muốn nhanh chóng rời khỏi căn nhà kia, tìm một chỗ nào đó yên tĩnh.

Cô bước nhanh một hồi lâu, lửa giận trong n.g.ự.c từng chút từng chút một phát tiết ra, bước chân của cô chậm lại, bất tri bất giác cô đi tới một công viên gần chung cư.

Công viên lá vàng rụng rơi khắp nơi, có vài phần đẹp đẽ trong sự suy tàn.

Tô Thời Sơ đi không nổi nữa, vì vậy cô dứt khoát tìm một cái ghế dài ngồi xuống, bình phục lại tâm tình của mình.

Cô đi ra ngoài vội vàng, không mặc áo khoác, cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng.

Bây giờ đã là cuối thu, nhiệt độ buổi tối đã có chút thấp, Tô Thời Sơ rụt cổ lại, rùng mình một cái, chóp mũi cô thấm lạnh.

Nhớ tới tất cả những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, cô mím môi, tâm tình cô càng lúc càng sa sút.

Từ lúc bắt đầu cái hợp đồng hôn nhân này, Ân Dĩ Mặc đều chỉ hành động theo ý muốn của bản thân, chưa bao giờ để ý đến ý kiến của cô.

Ngay cả khi cô bị lộ trên truyền thông hai ngày trước, anh căn bản cũng không hỏi qua cô, trực tiếp tự tiện chủ trương, điều này làm cho cô không hiểu sao lại lọt vào tầm ngắm của công chúng một cách khó hiểu.

Càng nghĩ đến những điều này, Tô Thời Sơ lại càng cảm thấy cuộc hôn nhân này vừa tẻ nhạt lại vừa vô vị.



Mối quan hệ được cùng nhau xây dựng bởi hai người, chứ không phải là trong đó một bên lấy một loại tư thái từ trên cao nhìn xuống bố thí, thậm chí còn chưa từng hỏi qua, rốt cuộc đối phương có muốn hay không.

Đó là cảm xúc bất bình đẳng, và cuối cùng nó cũng sẽ phân ly.

Lúc này trời đã tối, cũng có rất ít người ra ngoài tản bộ.

Có một đứa trẻ kéo cha mẹ mình, đi qua trước mặt cô, ba người trông đặc biệt rất ấm áp.

Trong mắt Tô Thời Sơ tràn đầy hâm mộ.

Những gì cô muốn, cũng là một cuộc sống như vậy, một người chồng biết tôn trọng cô, một đứa trẻ đáng yêu và ngoan ngoãn.

Một nhà ba người, giản dị và hạnh phúc.

Đúng lúc này, đứa bé bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nói với mẹ một câu: “Dì này nghèo quá, ngay cả áo khoác cũng không có mà mặc.”

Mí mắt Tô Thời Sơ giật giật, cô có chút muốn rút lại niềm hâm mộ trong lòng vừa rồi.



Bị gió thu thổi qua như vậy, Tô Thời Sơ cũng tỉnh táo không ít, cô quyết định trở về cùng Ân Dĩ Mặc nói rõ ràng. Quan hệ như vậy tiếp tục duy trì, đối với bất kỳ bên nào mà nói, là không hề có ý nghĩa.

Ngẫm lại tên trên giấy chuyển nhượng nhà cửa, trong lòng Tô Thời Sơ cảm thấy tự tin hơn.

Mặc kệ tài sản chung gì đó, chỉ cần trên hợp đồng viết tên của riêng cô, thì đó là của riêng cô!

Tô Thời Sơ ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ hào phóng, cô sải bước đi tới trước cửa nhà, lại phát hiện cửa lớn khép hờ, ngay cả cửa cũng không khoá.

Cô liền biết, đàn ông thối như Ân Dĩ Mặc căn bản sẽ không quan tâm đến lợi ích của cô.

Cánh cửa này vừa đẩy liền mở ra, lỡ như có tên trộm nào đó vào thì làm sao bây giờ?

Tô Thời Sơ nhíu đôi lông mày lá liễu, đẩy cửa chuẩn bị đi vào cùng Ân Dĩ Mặc lý luận một phen.

Ân Dĩ Mặc ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trên đùi anh đặt thêm một chiếc máy tính, cô chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của anh, lúc này đặc biệt chuyên chú.

Anh cởi âu phục ở bên ngoài ra, mặc một chiếc áo sơ mi đen. Chất liệu vải cao cấp được thiết kế thủ công được ủi không có một chút nếp gấp nào, tao nhã đập vào mặt cô. Khí chất của người bẩm sinh đã ở trên cao, khiến cho người ta bất giác trầm mê.

Tô Thời Sơ đứng ở cửa, cô vốn đã soạn xong bản thảo, lúc này lại nói không nên lời.

Đều trách tên đàn ông thối này được sinh ra với dáng vẻ tốt như vậy!

“Về rồi à?” Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, Ân Dĩ Mặc ngước mắt lên nhìn cô một cái, sau đó ánh mắt hướng sang bàn ăn nói:

“Thời gian không còn sớm, lại đây ngồi xuống ăn cơm tối đi.”



Tô Thời Sơ rầu rĩ đáp lại một tiếng, thay giày ở cửa chính.

Ân Dĩ Mặc cũng đóng máy tính lại, đi tới bên bàn ăn, kéo ghế dựa ra, ngồi xuống bàn.

Trên bàn là đồ ăn vừa rồi anh tìm Lâm Hoài đặc biệt đi Bách Vị đặt đồ ăn. Mỗi một món đều là thành quả tỉ mỉ nấu nướng của đầu bếp. Anh không tin con mèo nhỏ thèm ăn Tô Thời Sơ này không mắc câu.

Quả nhiên, Tô Thời Sơ vốn đang buồn bực không vui, nhưng khi cô nhìn thấy đồ ăn trên bàn, hai mắt cô nhất thời toả sáng.

Bất cứ việc gì đều có thể bỏ qua, nhưng không thể bỏ qua đồ ăn.

Đây là danh ngôn chí lý mà Tô Thời Sơ tổng kết được từ nhỏ tới lớn.

Lúc này cô cũng không tiếp tục so đo chuyện trước đó với Ân Dĩ Mặc nữa, đặt m.ô.n.g ngồi xuống. Vừa định cầm đũa ăn, thì cô lại chú ý tới ánh mắt nhàn nhạt của Ân Dĩ Mặc, cô yên lặng nuốt nước miếng, rụt tay lại.

Cô ngượng ngùng đem mái tóc vụn bên mặt gạt ra sau tai nói: “Ân tổng, thật ra tôi cũng không đói lắm, một bàn thức ăn như vậy, làm phiền anh hao tâm tổn phí rồi.”

Ân Dĩ Mặc không cho là đúng hừ một tiếng, ánh mắt anh nhạy bén bắt được màu anh đào trên khuôn mặt của Tô Thời Sơ, cũng như động tác nhỏ l.i.ế.m môi của cô.

Rõ ràng là rất muốn ăn, nhưng cô lại giả vờ dè dặt.

Ân Dĩ Mặc hắng giọng, vừa định lên tiếng, thì Tô Thời Sơ lại lập tức nói:

“Nhưng, anh gọi cũng đã gọi rồi, còn gọi nhiều món như vậy, vẫn là không nên lãng phí đồ ăn thì tốt hơn.”

Cô tự mình kiếm bậc thang cho mình bước xuống, vô cùng hài lòng với lý do của mình, yên tâm bắt đầu ăn.

Tô Thời Sơ ăn, tất cả cảm xúc tiêu cực trong nháy mắt đều sẽ quét sạch. Đặc biệt là khi cô ăn được một món ăn ngon như vậy, cô lập tức quên hết tất cả những chuyện không vui lúc trước.

Hôm nay bận rộn cả buổi chiều, hơn nữa cô còn cùng Ân Dĩ Mặc giận dỗi một trận, đi xa như vậy, bụng cô đã sớm đánh trống, tướng ăn cũng không có ưu nhã như trước, ngay cả khoé miệng của cô cũng dính một hạt cơm.

Ân Dĩ Mặc nhìn chằm chằm hạt cơm kia, cuối cùng anh nhịn không được, lấy ngón trỏ xẹt qua môi cô, lau sạch hạt cơm kia đi.

Không ngờ anh lại đột nhiên có động tác như vậy, thân thể của Tô Thời Sơ cứng đờ, ánh mắt nhanh chóng tránh thoát khỏi anh, lần nữa rụt đầu vào chén cơm, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.

Ăn uống quan trọng, ăn uống mới là quan trọng!

Nhìn cô bị anh chọc cho xấu hổ, khoé Môi Ân Dĩ Mặc khẽ nhếch lên, tâm tình sung sướng.

Đột nhiên, anh nghĩ về một điều.

“Ai mới là người thật sự vô liêm sỉ đây?”