Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

Chương 61




Tô Thời Sơ giả vờ như không nhìn thấy, nhanh chóng vòng qua chiếc Bugatti, lập tức rời đi.

“Tô Thời Sơ, tôi chờ cô đã lâu.” Khóe môi Thịnh Vọng khẽ nhếch lên, nghiêng mặt nhìn Tô Thời Sơ, khóe mắt và đuôi lông mày nằm dưới ánh sáng của nắng hoàng hôn, thu hút không ít ánh nhìn của những cô gái đi ngang qua đây.

Nghe được có người gọi tên cô, Tô Thời Sơ xoay người lại, nhìn thấy người đến là Thịnh Vọng, trong lòng không tự chủ được mà sinh ra sự cảnh giác với người đàn ông này.

Cô không phải là những cô gái nhỏ kia, đối với loại đàn ông chỉ được khuôn mặt đẹp trai này của Thịnh Vọng, cô căn bản không có nửa phần hứng thú.

Dù sao, sau khi trở về từ lần đó, Lâm Hoài đã nói cho cô biết, trong rượu mà cô uống đã bị người ta bỏ thuốc.

Trong bữa tiệc hôm ấy, người chạm vào ly rượu của cô, hơn nữa còn chủ động đưa rượu cho cô, chỉ có Thịnh Vọng.

Nghĩ đến những điều này, thân thể Tô Thời Sơ lập tức trở nên căng thẳng, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi một chút: “Thịnh tiên sinh, anh tìm tôi có chuyện gì sao? Bây giờ đã là giờ tan tầm rồi.”

Ngụ ý là bảo anh ta rời đi.

Liếc mắt nhìn thấy sự cảnh giác của cô, hơn nữa còn nghe ra được giọng điệu xa lạ trong giọng nói của cô, Thịnh Vọng cũng không nóng nảy, khóe miệng còn cười cười: “Có phải cô vẫn còn tức giận về ngày hôm đó hay không?”

Tô Thời Sơ trầm mặt không nói, xem như trả lời câu hỏi của anh ta.

“Lần trước là tôi không đúng.” Thịnh Vọng chủ động thừa nhận, giọng nói trầm thấp thuần hậu: “Lần này tôi đến đây là để tạ tội với cô.”

Nhìn thấy Thịnh Vọng tươi cười ở trước mặt, Tô Thời Sơ có chút do dự.

Trong trí nhớ của cô, nam thần Thịnh Vọng vẫn luôn là ánh mặt trời lương thiện, trong học viện có không ít cô gái để ý, theo đuổi anh ta, chờ mong trở thành bạn gái của anh ta, nhưng Thịnh Vọng lại thủ thân như ngọc, trong thời gian đại học chưa từng trải qua chuyện yêu đương với bất kỳ ai.”

Nghĩ đến những điều này, Tô Thời Sơ buông lỏng sự cảnh giác trong lòng một chút.

“Không cần đâu, chuyện lần trước chỉ là chuyện hiểu lầm.”

Giọng nói của Tô Thời Sơ nhàn nhạt: “Nhân phẩm của nam thần Thịnh Vọng, tôi vẫn luôn tin tưởng, nhưng mà hiện tại cũng không còn sớm nữa, tôi nên trở về rồi.”

Cô không muốn tốn quá nhiều thời gian để ý đến Thịnh Vọng, hơn nữa cô vừa nhận nhà mới, cô còn muốn trở về trang trí căn nhà hoàn hảo, Lâm Hoài nói cho cô biết, tháng sau Tô Thắng Quốc đã có thể xuất viện, cho nên cô phải chuẩn bị một buổi tiệc chào đón ông trở về.

Nghĩ đến những điều này, ý nghĩ muốn rời đi trong đầu cô càng thêm mãnh liệt: “Có cơ hội lần sau chúng ta sẽ trò chuyện một chút, hôm nay tôi phải trở về trước.”

“Tô Thời Sơ, chẳng lẽ cô không muốn biết quá khứ của Ân Dĩ Mặc sao?” Bỗng nhiên, giọng nói trầm thấp của Thịnh Vọng vang lên, truyền đến bên tai của Tô Thời Sơ, khiến cho bước chân của cô dừng lại.

Vốn dĩ chỉ là anh ta muốn thăm dò một chút, nhìn thấy phản ứng của Tô Thời Sơ, trong lòng Thịnh Vọng rốt cuộc cũng hiểu rõ.

Tô Thời Sơ và Tống Thanh Thanh chắc chắn đã từng gặp nhau, nhưng mà với phương thức xử sự của Ân Dĩ Mặc, hẳn là anh sẽ không để cho Tô Thời Sơ biết quá nhiều chuyện.



“Trong giới đều truyền tai nhau, nói ‘Vị tiểu thư’ kia của Ân Dĩ Mặc đã trở lại.”

Ánh mắt hẹp dài của Thịnh Vọng chớp chớp, đáy mắt hàm chứa ý cười: “Tôi nghe nói, cô hiện tại là vợ của Ân Dĩ Mặc, chẳng lẽ cô không muốn biết vị tiểu thư kia là ai sao?”

“Tôi có thể giúp cô, coi như chuộc tội lần trước.”

Tô Thời Sơ suy nghĩ một chút, trong lòng không hiểu sao lại run lên.



Tô Thời Sơ ngồi trong xe của Thịnh Vọng, cả đoạn đường đều cúi đầu đùa nghịch ngón tay đặt trên đùi, trong lòng lại cảm thấy lo lắng không thôi.

Thịnh Vọng vừa lái xe, vừa nhìn khuôn mặt của Tô Thời Sơ thông qua kính chiếu hậu.

Bộ dáng của cô vẫn giống như lúc còn đi học, mái tóc dài đen nhánh khẽ bay, tóc con ở hai bên má được vén ra sau tai, đôi mắt trong suốt nở rộ những ánh sáng vụn vặt trong trẻo, trước sau đều giống như một ngôi sao phát sáng, khiến cho anh ta không ngừng hướng đến cô.

Mặc dù, bây giờ Tô Thời Sơ đã kết hôn.

Nghĩ đến đây, đôi mắt của Thịnh Vọng tối đi vài phần.

Thịnh Vọng dẫn cô đến một câu lạc bộ cao cấp, cho dù trước đó Tô Thời Sơ đã từng làm phóng viên, nhưng cũng chưa nghe qua có tồn tại câu lạc bộ này.

“Đây là câu lạc bộ mới mở, trước mắt truyền thông vẫn chưa biết đến nó, bên trong đều là những nhân vật tầm cỡ.” Thịnh Vọng vừa nói, vừa cầm lấy một chiếc mặt nạ viền màu vàng từ trong tay của bồi bàn, đeo lên cho Tô Thời Sơ.

“Đeo vào đi.”

Tô Thời Sơ không có phản ứng, tầm mắt lập tức bị thu hẹp, chỉ có thể xuyên qua đôi mắt trên mặt nạ quan sát mọi thứ xung quanh.

Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa biết rõ lý do vì sao Thịnh Vọng lại đột nhiên dẫn cô đến nơi này.

Cô vừa mở miệng muốn đặt câu hỏi đã nhìn thấy Ân Dĩ Mặc vững vàng đi vào câu lạc bộ.

Hôm nay anh mặc một bộ âu phục đen kịt được thiết kế hoàn toàn thủ công, vẫn là phong cách hệ cấm dục của tổng giám đốc, quần tây màu đen được cắt may tinh xảo, theo từng bước chân của anh tản ra khí thế mê người, ngoài ra còn có một sự lạnh nhạt xa cách với mọi thứ xung quanh.

Ánh mắt của anh thong dong bình tĩnh, nhanh chóng bước vào một gian phòng.

Ân Dĩ Mặc vậy mà lại xuất hiện ở chỗ này.

Trong lòng Tô Thời Sơ kinh ngạc, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Thịnh Vọng.



Thịnh Vọng nhếch môi, khuôn mặt tuấn tú nhàn nhạt: “Đến đây.”

Nói xong, tay phải của anh ta vòng đến ôm lấy thắt lưng của Tô Thời Sơ, thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

Tô Thời Sơ vừa muốn giãy dụa, Thịnh Vọng kề sát thấp giọng nói: “Từ bây giờ trở đi, cô là bạn gái của tôi, chỉ có dựa vào thân phận này, cô mới có thể vào bên trong được, hiểu không?”

Tô Thời Sơ lập tức không giãy dụa nữa.

Tô Thời Sơ đi theo Thịnh Vọng tiến vào căn phòng Ân Dĩ Mặc vừa mới bước vào.

Vừa đi vào, người đàn ông quen thuộc kia đã ngồi ở vị trí chính giữa, lười biếng dựa vào chiếc ghế sau lưng, sau đó cởi áo khoác tây trang vắt lên ghế. Trên người anh là áo sơ mi trắng, lồng n.g.ự.c rộng lớn và những đường nét cơ bắp rõ ràng ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp áo trắng.

Nhìn xuống một chút là vòng eo gợi cảm của người đàn ông, đôi chân dài săn chắc, dáng người hoàn mỹ hơn rất nhiều so với những người mẫu nam quốc tế khác, vừa nhìn đã rất khó dời tầm mắt đi nơi khác.

Thấy có người bước vào, Ân Dĩ Mặc giật giật nới lỏng cà vạt, trên mặt biểu lộ sự phóng đãng không kiềm chế được.

Ánh mắt anh nhìn lướt qua, tùy ý đánh giá Tô Thời Sơ một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt chậm rãi nheo lại: “Lần đầu tiên nhìn thấy Thịnh đại nam thần mang theo phụ nữ đến đây.”

“Ân tổng chê cười rồi, tôi cũng là một người đàn ông bình thường mà thôi, tất nhiên cũng sẽ có những nhu cầu bình thường.” Giọng nói trầm thấp của Thịnh Vọng vang lên, anh khẽ cười một tiếng, bàn tay không khách khí sờ vào eo của Tô Thời Sơ, nhưng rất nhanh đã dừng lại, không tiếp tục động tác nào nữa.

Sau lưng Tô Thời Sơ cứng ngắc, biểu cảm trên mặt cũng đặc biệt khẩn trương, may mắn có mặt nạ che đi nên mới không để lộ ra sơ hở.

Ánh mắt Ân Dĩ Mặc thâm trầm, dừng lại trên người Tô Thời Sơ một chút rồi nhanh chóng dời đi, tỏ vẻ ghét bỏ.

Tô Thời Sơ thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi ngồi xuống, trong phòng lại có thêm vài người đến, là Lệ Hàn Uyên và Phó Đình Thành lần trước, còn có mấy người đàn ông của những gia đình danh giá khác, mỗi người đều mang theo bạn gái.

Trong nháy mắt nhìn thấy Lệ Hàn Uyên, nhất thời nhớ đến chuyện của Thương lão gia lần trước, ánh mắt của Ân Dĩ Mặc lạnh đi một chút, nhưng cũng không để lộ biểu cảm trên khuôn mặt, chỉ cùng anh ta chạm ly rượu một cái.

“Có bản lĩnh!”

“Cám ơn đã đánh giá cao. Đảo Huỳnh thuộc về anh, đó mới là bản lĩnh!”

Ân oán giữa hai người dễ dàng giải quyết trong một ly rượu.

Sau khi uống ly rượu, Lệ Hàn Uyên mím môi, đôi mắt hẹp sau khung kính hiện lên vài tia giảo hoạt: “Dĩ Mặc, tôi nghe nói lần trước anh có thể thuyết phục được lão Thương, là công lao của cô vợ nhỏ mà anh mới cưới?”

Nghe vậy, Tô Thời Sơ lập tức cắn môi dưới.