“Tôi không ngờ anh lại xuất hiện ở chỗ này.” Ân Dĩ Mặc mím môi, trong đôi mắt vốn bình tĩnh không gợn sóng bỗng nhiên hiện lên một tia sát ý.
Một giây sau, nắm đ.ấ.m của Ân Dĩ Mặc đã đập thẳng vào mặt của Lục Cảnh Thâm.
“Dĩ Mặc!”
“Cảnh Thâm!”
Những tiếng thét chói tai cũng không thể ngăn cản được nắm đ.ấ.m của Ân Dĩ Mặc.
Lục Cảnh Thâm không né tránh, khẽ kêu lên một tiếng, nhận lấy cú đ.ấ.m mạnh mẽ. Gương mặt vốn tuấn tú lập tức đỏ lên một mảng, thoạt nhìn rất đau đớn.
“Ân Dĩ Mặc, anh điên rồi!” Phương Đào Phỉ chạy đến, kéo Lục Cảnh Thâm ra sau lưng, muốn che chở anh ta, trong mắt thể hiện sự cảnh giác với người phía trước:
“Anh uống nhiều rồi à? Cảnh Thâm vừa trở về, sao anh lại đánh anh ấy?”
Đối mặt với sự chất vấn của Phương Đào Phỉ, Ân Dĩ Mặc không nói gì, hai tay cho vào túi, vẻ mặt bình tĩnh:
“Hắn đáng bị đánh.”
Đối với câu trả lời và phản ứng của Ân Dĩ Mặc, Lục Cảnh Thâm cũng không tức giận, trên mặt vẫn nở nụ cười như gió xuân:
“Dĩ Mặc nói không sai, Phỉ Phỉ đừng lo lắng, hai người bọn anh chỉ đùa giỡn thôi.”
“Đây mà là đùa giỡn cái gì…” Trong mắt Phương Đào Phỉ thể hiện sự lo lắng, nhưng không tiếp tục hỏi, lập tức chạy đến tủ đông lấy đá và khăn vải cho Lục Cảnh Thâm.
Người sáng suốt đều nhìn ra được Ân Dĩ Mặc và Lục Cảnh Thâm có mâu thuẫn với nhau, nếu không sẽ không động tay động chân ngay khi vừa mới gặp mặt.
Huống hồ Lục Cảnh Thâm cũng không đánh trả lại, điều này đã đủ để nói rõ vấn đề trong đó.
Tô Thời Sơ đứng cách đó không xa nhìn thấy một cảnh này, trong lòng không hiểu vì sao có một loại dự cảm không tốt.
Đúng lúc này, Lục Cảnh Thâm bỗng nhiên nhìn về phía cô, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, khóe miệng khẽ cười, mang theo một loại ý tứ không thể nói rõ.
Khoảnh khắc đó, Tô Thời Sơ chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Người đàn ông này, rất nguy hiểm!
…
Sau một hồi náo loạn, bầu không khí trở lại hòa hợp như trước, Ân Dĩ Mặc cũng không động thủ với Lục Cảnh Thâm nữa. Hai người giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Ngoại trừ một mảng đỏ hồng trên mặt Lục Cảnh Thâm, chứng minh cho những chuyện vừa rồi xảy ra đều là sự thật.
Tính cách của Phương Đào Phỉ vốn luôn vô tư, rất nhanh đã quên đi sự việc đã xảy ra khi nãy, chỉ coi như hai anh em bọn họ ầm ĩ một trận, lập tức vứt bỏ những chuyện không vui lúc trước, cười cười đề nghị: “Bây giờ cũng không có gì để làm, hay là chúng ta chơi trò chơi đi?”
Nhắc đến trò chơi, Lăng Vân Vũ lập tức cảm thấy hứng thú: “Chơi trò gì?”
Phương Đào Phỉ cũng chưa suy nghĩ đến, cô chỉ thuận miệng đề nghị, nhưng lúc này cô lại đang nhíu mày bắt đầu suy nghĩ tìm ra một trò chơi thích hợp.
“Hay là chơi trò quốc vương?” Lý Phù Anh mở miệng, giọng điệu thể hiện rõ sự hưng phấn.
Trò chơi quốc vương, đúng như cái tên của nó, là trong số tất cả các thẻ dành cho người chơi, chỉ có một thẻ quốc vương. Những người được nhận thẻ này có thể ra lệnh cho những người đang giữ số thẻ khác làm bất cứ điều gì.
“Được, được đấy! Chơi trò chơi quốc vương đi!” Phương Đào Phỉ lập tức đồng ý, trong mắt thể hiện rõ sự hưng phấn, cô quay đầu nhìn thoáng qua Lục Cảnh Thâm, trong giọng nói có vài phần lấy lòng: “Cảnh Thâm, có muốn chơi cùng không?”
Lục Cảnh Thâm vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Phương Đào Phỉ, trong ánh mắt tràn ngập tình yêu:
“Có thể ở bên Phỉ Phỉ là vinh hạnh của anh.”
Trong nháy mắt, bong bóng tình yêu bay đầy khắp phòng.
Ôn Thư và Tô Thời Sơ vẫn ngồi cùng một chỗ, nhìn hai người kia rải cơm chó không ngừng nghỉ, trên mặt đều nở nụ cười chắc chắn.
Đêm nay, Tô Thời Sơ cảm thấy bản thân đã cười quá nhiều, khóe miệng giống như muốn cứng lại.
“Thời Sơ, cậu cảm thấy Lục thiếu thật sự yêu Phương Đào Phỉ sao?” Đột nhiên, Ôn Thư ở bên cạnh hạ thấp giọng hỏi.
Không hiểu vì sao Ôn Thư bỗng nhiên hỏi điều này, vẻ mặt Tô Thời Sơ mờ mịt: “Lục thiếu không yêu Phương tiểu thư sao?”
Từ khi Lục Cảnh Thâm bước vào cửa đến nay, tay của hai người vẫn luôn nắm chặt.
“Tôi thấy là chưa chắc.” Ôn Thư tỏ ý tứ sâu xa, giận dỗi bĩu môi nhìn Tô Thời Sơ: “Cậu xem ánh mắt của Lục thiếu đi, đáy mắt không có chút tình yêu nào.”
“Ánh mắt Lục thiếu nhìn Phương tiểu thư còn không bằng tổng giám đốc Ân nhìn cậu.”
Nghe Ôn Thư nói như vậy, Tô Thời Sơ khó tránh liên tục nhìn Lục Cảnh Thâm nhiều lần.
Quả nhiên đúng như lời Ôn Thư nói, mặc dù ánh mắt của Lục Cảnh Thâm mang theo ý cười, trong mắt toàn là hình ảnh của Phương Đào Phỉ. Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy đáy mắt anh ấy thì không có một tia ấm áp nào dành cho đối phương.
Nhìn người mình yêu không nên là ánh mắt này.
Tô Thời Sơ quay đầu, yên lặng giơ ngón tay cái lên cho Ôn Thư: “Thư Thư, vẫn là cô thích hợp ăn bát cơm paparazzi này.”
Ôn Thư cười cười, không nói gì.
“Tô Thời Sơ, Ôn Thư, hai người mau đến đây, trò chơi sắp bắt đầu rồi!” Phương Đào Phỉ trong đề tài nói chuyện của hai người bây giờ hiển nhiên là rất hạnh phúc, cười thật tươi vẫy tay về phía hai người bọn họ, ý bảo bọn họ đi qua.
Hai người bất đắc dĩ phải đi qua.
Dù sao, trong chuyện này, không đến lượt hai người bọn họ định đoạt.
Vốn dĩ Tô Thời Sơ muốn ngồi ở một ghế phụ nhỏ, kết quả vừa mới đến bên cạnh bàn đã bị Ân Dĩ Mặc túm lấy ngồi ở ghế bên cạnh anh.
“Tôi muốn ngồi bên cạnh Ôn Thư…”
“Ngồi yên, đừng chạy loạn.” Ân Dĩ Mặc khẽ hé môi, trong giọng nói nghe rõ sự ra lệnh dành cho cô.
Nghe vậy, Tô Thời Sơ đành phải áy náy nhìn Ôn Thư.
Đối phương cũng tỏ vẻ thông cảm, cười cười gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lăng Vân Vũ.
Trò chơi bắt đầu.
Ở vòng đầu tiên, người nhận được thẻ quốc vương là Lý Phù Anh.
Vì để không đắc tội với người khác, Lý Phù Anh không dám ra điều kiện quá mức:
“Át Rô và Át Bích, hai người đặt khăn giấy ở giữa rồi chạm mặt nhau đi.”
Át Rô là Phó Đình Thành, Át Bích là Lăng Vân Vũ.
Đều là bạn tốt của nhau, hơn nữa Lăng Vân Vũ cũng rất thoải mái, hai người dán mặt vào nhau, cách một lớp khăn giấy mỏng ở giữa, xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Vòng thứ hai, người nhận được thẻ quốc vương là Phương Đào Phỉ.
Dĩ nhiên Phương Đào Phỉ táo bạo hơn so với Lý Phù Anh, muốn K và Q cùng nhau ăn một chiếc bánh quy.
Ôn Thư cúi đầu nhìn thoáng qua thẻ bài của mình, là Q.
Cô rất thẳng thắn giơ thẻ bài lên, phất phất tay trong không khí: “Tôi là Q, ai là K?”
Ngay lập tức, Lăng Vân Vũ và Lệ Hàn Uyên nhanh chóng đổi thẻ bài cho nhau ở dưới gầm bàn.
“Thật ngại quá, hình như là tôi.” Lăng Vân Vũ vẫn cười không biết xấu hổ, ánh mắt yêu nghiệt chớp chớp vài cái, đặt thẻ bài K lên bàn.
Cũng may cho Lăng Vân Vũ, Ôn Thư không để ý nhiều, chỉ cầm lấy một miếng bánh quy đặt ở bên miệng, kề sát Lăng Vân Vũ.
Ôn Thư vốn là một mỹ nữ lưu manh, lúc này lại đang ngậm một miếng bánh quy ở trong miệng. Ánh mắt tà mị như tơ, lộ ra vẻ hấp dẫn quyến rũ.
Hai người dựa vào nhau, chậm rãi cùng nhau ăn hết miếng bánh quy kia, sau đó môi kề sát vào nhau, bắt đầu nụ hôn nồng nhiệt.
Hai người hôn rất sâu, giống như không thèm để ý đến xung quanh còn có người khác.
Lúc này, bầu không khí lập tức trở nên mơ hồ, xung quanh còn có người bắt đầu hò hét khen ngợi, còn Tô Thời Sơ thì không được tự nhiên dời mắt đi, hai má bỗng chốc phiếm hồng.
Phương Đào Phỉ cũng thẹn thùng chui vào trong n.g.ự.c Lục Cảnh Thâm, bộ dạng ngại ngùng không muốn nhìn thấy cảnh kia.
“Được rồi được rồi, đừng triền miên nữa, vòng tiếp theo!”
Bắt đầu một vòng mới, Tô Thời Sơ cầm lá bài, nội tâm có chút khẩn trương thấp thỏm.
Hai vòng vừa rồi không đến lượt cô thực hiện nhiệm vụ, quả thực rất may mắn. Nhưng cô biết bản thân không thể liên tục may mắn trong một đêm như vậy, nói không chừng lát nữa…
“Vòng này quốc vương là ai?” Phương Đào Phỉ có chút hưng phấn, nhanh chóng mở miệng hỏi.