Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

Chương 34




Tối nay, sau khi cúp cuộc điện thoại kia rồi ra ngoài, sắc mặt của Ân Dĩ Mặc giống như phủ một tầng băng giá, trên đường trở về cũng không nói một câu nào, lông mày cau lại.

Sau khi xe dừng lại, anh trực tiếp bỏ lại Tô Thời Sơ ở phía sau, bước nhanh trở về phòng.

Lâm Hoài đi theo phía sau Tô Thời Sơ, nhỏ giọng nhắc nhở: “Phu nhân, ngài mai Ân tổng phải xuất ngoại, cho nên ngài ấy phải chú ý nghỉ ngơi.”

Trong lòng Tô Thời Sơ càng cảm thấy áy náy hơn, gật gật đầu: “Được, tôi hiểu.”

Sau khi Lâm Hoài dặn dò xong, liền rời đi.

Tô Thời Sơ ở trong phòng khách, nhất thời đứng ngồi không yên.

Lúc bọn họ về đến nhà cũng đã là mười một giờ đêm, đã lâu như vậy, cửa phòng làm việc vẫn có ánh sáng yếu ớt chiếu ra.

Hiển nhiên là Ân Dĩ Mặc không có ý định trở về phòng nghỉ ngơi.

Dù sao cũng là do cô làm sai, còn phá hỏng kế hoạch ban đầu của Ân Dĩ Mặc, cô đương nhiên là người có lỗi trước. Huống hồ vừa rồi Lâm Hoài còn nói cho cô biết, sáng sớm ngày mai Ân tổng phải xuất ngoại, vì vậy không thể để anh ấy thức khuya.

Nghĩ đến tất cả những chuyện này, tâm tình Tô Thời Sơ có chút phức tạp.

Cô vốn không giỏi việc dỗ dành người khác, chứ đừng nói đến là một người đàn ông có tâm tình biến hóa đa dạng như Ân Dĩ Mặc.

Trong thời gian ngắn, đại não của Tô Thời Sơ nhanh chóng vận chuyển, trong đầu cô hiện ra vô số cách, nhưng lại không dám áp dụng chúng trên người Ân Dĩ Mặc.

Trong lúc cô đang yên lặng suy nghĩ đối sách, cửa của phòng sách bỗng nhiên mở ra, người đàn ông sắc mặt tái mét đi ra, liếc nhìn cô một cái, anh im lặng không lên tiếng, ánh mắt nhìn thoáng qua phòng bếp.

Tô Thời Sơ bỗng nhiên ý thức được, Ân Dĩ Mặc vì chạy tới quán bar để đón cô, mà có thể còn chưa kịp ăn cơm tối.

Thời gian đã muộn như vậy, tất cả các dì giúp việc trong nhà cũng đều về nhà nghỉ ngơi hết rồi, và người duy nhất có thể nấu cơm cho Ân Dĩ Mặc, chỉ còn có cô.

Tô Thời Sơ lập tức hiểu ra, đứng dậy, trên mặt mang theo vẻ ân cần: “Ân tổng, có phải anh đói bụng hay không? Tôi nấu cho anh một bát mì nhé?”

Ân Dĩ Mặc hừ lạnh một tiếng nặng nề, xoay người trở về phòng làm việc.

Nghe ra ý tứ của anh, Tô Thời Sơ ngay lập tức phấn chấn tinh thần, biết được mình có cách chuộc tội rồi.

Cô đi vào nhà bếp, kiểm tra tất cả các nguyên liệu trong nhà bếp, thấy chỉ còn có một nắm hành lá trong nhà bếp.

Mặc dù nguyên liệu có chút ít ỏi, nhưng Tô Thời Sơ vẫn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất không phải là không có gì cả.

Cô thuần thục mở bếp, cắt hành lá thành từng khúc và cho vào nồi bắt đầu phi thơm hành lá, một bếp khác thì nấu mì.

Không quá mấy phút, Tô Thời Sơ đã bê ra hai bát mỳ nóng hổi đặt lên trên bàn ăn.

Đúng lúc này, Ân Dĩ Mặc cũng vừa vặn từ phòng sách đi ra.

Nhìn thấy bát mì trên bàn, trong mắt Ân Dĩ Mặc chợt lóe lên tia kinh ngạc, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước: “Đây là mì cô làm à?”

Tô Thời Sơ mạnh mẽ gật đầu.

Nhận thấy trên mặt của người phụ nữ còn có vài phần đắc ý, Ân Dĩ Mặc ngước mắt lên, nhìn cô một cái.

“Vẫn còn nóng, anh nếm thử đi.”

Lòng tốt của Tô Thời Sơ khó có thể phủ nhận, trong đôi mắt ngấn nước còn mang theo vài phần chờ mong, làm cho Ân Dĩ Mặc không có cách nào để cự tuyệt.

Mặt anh không chút thay đổi, nhưng vẫn ngồi ở một bên bàn ăn.

Nhìn thấy anh ngồi xuống, trong lòng Tô Thời Sơ vui vẻ, liền đẩy bát mỳ trên bàn về phía trước mặt anh, nói: “Anh yên tâm, rất ngon.”



Ân Dĩ Mặc cúi đầu, ánh mắt liếc qua một chút hành lá xanh biếc trong bát mỳ, lông mày anh nhíu lại.

Ở một bên, Tô Thời Sơ cẩn thận quan sát vẻ mặt của Ân Dĩ Mặc.

Nhìn thấy sắc mặt anh không tốt, trong lòng cô bỗng nhiên trầm xuống, thận trọng mở miệng: “Ân tổng, anh có phải không thích ăn hành hay không?”

“Vì sao lại có hai bát?” Ân Dĩ Mặc đột nhiên lên tiếng, làm cho Tô Thời Sơ sửng sốt.

Cô ở quán bar cả đêm, trong bụng không có gì ngoài ly nước chanh, cô cũng thấy đói bụng nên thuận tay cũng làm một bát cho mình.

“Cô làm sai, còn muốn ăn cơm?” Ánh mắt của Ân Dĩ Mặc xẹt qua mặt cô, anh nhíu mày, hiển nhiên là vẫn còn tức giận, cố ý làm khó dễ cô.

Tô Thời Sơ không nói nên lời, nhìn bát mỳ thơm ngon trước mặt, nuốt nước miếng.

Có vẻ như tối nay cô sẽ bị đói rồi.

Nếu cô mà biết buổi tối sẽ bị Ân Dĩ Mặc phạt nhịn ăn, cô đã ở trong quán bar ăn chút gì đó, như vậy cũng sẽ không đến mức bị đói bụng cả đêm.

Nhìn thấy vẻ mặt luyến tiếc của Tô Thời Sơ, sự u ám trong lòng Ân Dĩ Mặc cũng dần tan biến, trên mặt vẫn không chút thay đổi nhưng trong lòng lại mang theo vài phần trêu đùa.

“Ăn đi, không nên lãng phí đồ ăn.”

Nghe thấy câu này, Tô Thời Sơ như được đại xá, mở miệng nói cảm ơn Ân Dĩ Mặc: “Cảm ơn anh, Ân tổng.”

Ân Dĩ Mặc từ chối cho ý kiến hừ một tiếng.

Không biết có phải là do đói bụng hay không, khi đối mặt với bát mì đơn giản bình thường này, Ân Dĩ Mặc đột nhiên cảm thấy đói bụng, anh cầm đũa lên ăn một miếng.

Hương vị không tệ.

Anh ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Tô Thời Sơ đang nhìn mình.

“Có ngon không?”

Nghe thấy câu hỏi của cô, Ân Dĩ Mặc thản nhiên nói: “Có thể ăn.”

Tô Thời Sơ: “...”

Tuy rằng cô có chút đau lòng, nhưng ngoài mặt cô làm bộ như không để ý nói: “Anh thấy có thể ăn là được rồi.”

Nói xong, cô liền cúi đầu bắt đầu ăn mì, không để ý tới Ân Dĩ Mặc nữa.

Cho dù muốn chuộc lỗi nhưng cô vẫn cảm thấy có một chút khó chịu khi có người coi thường tài nấu nướng của mình.

Nhìn thấy cô tức giận, tâm tình của Ân Dĩ Mặc sung sướng không lên ít, bắt đầu ăn mì.

Động tác của Ân Dĩ Mặc nhanh hơn Tô Thời Sơ, sau khi ăn xong mì, anh đứng dậy trước, lúc này anh cũng không vào phòng làm việc nữa, mà quay trở lại phòng ngủ.

Nhìn thấy anh cuối cùng cũng chuẩn bị đi nghỉ ngơi, Tô Thời Sơ thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần anh có thể ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi, không làm ảnh hưởng đến chuyến công tác ngày mai, áp lực trong lòng cô cũng nhẹ đi rất nhiều.

Nghĩ đi nghĩ lại, nếu Ân Dĩ Mặc muốn ra nước ngoài công tác cũng phải mất mấy ngày, Tô Thời Sơ cảm thấy rất vui khi có thể tự do lâu như vậy.

Nghĩ đến đây, tâm trạng phiền muộn vừa rồi của cô lập tức giảm đi không ít.

Sau khi Tô Thời Sơ dọn dẹp đơn giản xong, cô đi qua làm việc của Ân Dĩ Mặc để chuẩn bị trở về phòng mình nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghe được động tĩnh rất nhỏ, hình như là âm thanh rung của điện thoại di động.

Cô dừng bước, không phát ra tiếng động, cẩn thận lắng nghe động tĩnh ở trong phòng.

Trong phòng, có tiếng điện thoại di động đang đổ chuông.



Đoán là điện thoại di động của Ân Dĩ Mặc, Tô Thời Sơ không nghĩ ngợ gì, mở cửa phòng làm việc ra, chuẩn bị giúp Ân Dĩ Mặc đưa điện thoại di động vào phòng ngủ.

Đối với người đàn ông khó đoán như Ân Dĩ Mặc, còn có người dám gọi điện thoại cho anh ấy vào lúc muộn như vậy, nhất định có việc gấp muốn tìm anh.

Cô cầm lấy điện thoại di động, vừa mới đi ra khỏi phòng đọc sách, theo bản năng liếc mắt nhìn tên người gọi trên điện thoại di động, đồng tử đột nhiên co rút lại.

[Thanh Thanh.]

Tô Thời Sơ không thể nói đây là cảm giác gì, n.g.ự.c cô đột nhiên thắt lại, nhưng cô cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh.

Rất rõ ràng, đó là tên của một cô gái!

Cô siết chặt điện thoại di động, cố gắng gạt đi những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, xoay người muốn đi vào phòng ngủ.

Sau khi gõ vài lần, cửa phòng cũng không mở ra, chỉ có tiếng nước từ bên trong truyền ra.

Ân Dĩ Mặc đang tắm.

Điện thoại di động trong tay cô giống như củ khoai lang nóng bỏng tay, rung lên một cách tuyệt vọng, giống như là đang thúc giục cô nhanh đi chết, nó đập vào huyệt thái dương Tô Thời Sơ, làm cho đại não cô mơ hồ đau đớn.

Cô cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, nhưng hai chữ “Thanh Thanh” lại quá chói mắt.

Không nhịn được nữa, Tô Thời Sơ ấn nút nghe.

“A Mặc, em sợ quá…” Trong điện thoại truyền đến tiếng khóc của một cô gái.

Khoảnh khắc điện thoại được kết nối, Tô Thời Sơ vô cùng hối hận.

Tuy nhiên, cô đã không có cơ hội rút lui.

Lúc nghe được giọng nói của cô gái, ánh mắt của Tô Thời Sơ nhất thời trống rỗng.

Đó là ai?

Sao lại gọi tên Ân Dĩ Mặc thân mật như vậy?

Tô Thời Sơ nắm chặt tay, dùng sức lau mặt để làm cho mình khôi phục bình tĩnh.

Đây là cuộc sống cá nhân của Ân Dĩ Mặc, cô chỉ là giao dịch thỏa thuận với anh, không cần quan tâm đến cuộc sống riêng tư khác của anh, càng không nên hỏi nhiều.

Cô tự an ủi mình trong lòng, tiếng khóc ở đầu dây bên kia cũng dần ngừng lại.

“A Mặc, anh có ở đó không?”

Giọng nói của cô gái trong trẻo như chuông bạc, uyển chuyển mà nhẹ nhàng, thanh thuần sạch sẽ không thể tả, cô gái khẩn cầu nói:

“Anh đến gặp em có được không, em nhớ anh.”

Tô Thời Sơ hít một hơi thật sâu, cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, nặn ra một nụ cười, nói về phía ống nghe: “Thật ngại quá, tiểu thư, Ân tổng đang...”

Một giây sau, điện thoại di động trong tay cô bị người ta lấy đi.

Ân Dĩ Mặc đang đứng trước cửa phòng ngủ, rõ ràng là anh vẫn chưa tắm rửa sạch sẽ, tóc vẫn còn đang nhỏ giọt nước, chậm rãi trượt theo lông mày và mắt.

Anh đoạt lấy điện thoại di động, ánh mắt lạnh lẽo, khóe môi cong lên một cách bất thường, nhưng lại làm cho lưng người ta lạnh sống lưng, ngay cả đứng cũng đứng không vững.

Ân Dĩ Mặc chưa bao giờ dùng ánh mắt như thế này nhìn cô.

“Ai cho cô tùy tiện trả lời điện thoại của tôi?”