“Cô ra ngoài đi, Lâm Hoài sẽ thông báo cho cô sắp xếp những công việc tiếp theo như thế nào.” Ân Dĩ Mặc nhéo lông mày, không hiểu vì sao trong lòng cảm thấy phiền não.
Sau khi rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, Tô Thời Sơ đi theo phía sau Lâm Hoài.
Đối với công việc mới sắp bắt đầu, cô vừa lo lắng vừa mong đợi.
Đi đến cửa văn phòng thư ký tổng giám đốc, Lâm Hoài đẩy cửa đi vào.
Bây giờ là giờ nghỉ trưa, các thư ký khác đã đi nghỉ ngơi, văn phòng không còn ai.
Lâm Hoài dừng ở quầy lễ tân trước cửa văn phòng, xoay người lại.
“Phu nhân, tôi giới thiệu đơn giản với cô một chút.” Lâm Hoài trịnh trọng lấy một xấp văn kiện thật dày ở trong tủ của quầy lễ tân, đưa cho Tô Thời Sơ:
“Tổng giám đốc Ân thường ngày bận rộn công việc, Quốc Tế Huy Hoàng là một doanh nghiệp lớn có nhiều bộ phận điều hành, với tư cách là thư ký trưởng thực tập, cô có trách nhiệm rất lớn.”
“Đây là một số công việc thường ngày của tổng giám đốc Ân, cũng như một số tài liệu cô có thể dùng được. Cô cần xem xong nó trong vòng ba ngày, hơn nữa còn phải nhớ kỹ tất cả.”
Ánh mắt Tô Thời Sơ tập trung vào chồng tài liệu chất cao thành núi trên bàn, cố gắng đè nén sự khiếp sợ trong lòng.
Trong ba ngày, co phải đọc hết những tài liệu này?
Nhìn thấy trong mắt cô chợt lóe lên sự do dự, trong lòng Lâm Hoài đã hiểu.
“Tôi tin rằng, với tư cách là Tổng thư ký trưởng tương lai của Quốc Tế Huy Hoàng, cô hoàn toàn có thể làm được phải không?” Lâm Hoài mở đầu không rõ ràng, chọc trúng vào điểm yếu của Tô Thời Sơ.
Đúng vậy, tính cách của Tô Thời Sơ từ trước đến nay luôn mạnh mẽ, nhưng khi nghe được câu “Tổng thư ký trưởng của Quốc Tế Huy Hoàng”, trong lòng hơi run lên.
“Đương nhiên không thành vấn đề, chỉ là chuyện nhỏ.” Tô Thời Sơ đứng thẳng lưng, tự tin nói.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Lâm Hoài có chút ngạc nhiên.
Không phải bởi vì cô đồng ý nhanh chóng, mà là phản ứng của Tô Thời Sơ, Ân Dĩ Mặc đã đoán trước được.
Mấy tiếng trước, Lâm Hoài khéo léo nói với Ân Dĩ Mặc rằng nhiều tài liệu như vậy, Tô Thời sẽ không thể xem hết được.
“Cậu chỉ cần gọi cô ấy là “Tổng thư ký trưởng của Quốc Tế Huy Hoàng”, cô ấy có thể làm được, đây là trách nhiệm khi cô ấy đảm nhận vị trí này.” Lúc Ân Dĩ Mặc nói những lời này, trong mắt ẩn chứa ý cười, giống như đã nắm giữ tất cả điểm yếu của Tô Thời Sơ.
“Nếu cô không còn vấn đề gì, mời cô qua bên này, đây là văn phòng làm việc của cô.” Lâm Hoài rũ mắt, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười tiêu chuẩn.
Tô Thời Sơ nhấc gót chân đi vào, không nghĩ đến trong phòng làm việc của thư ký còn có một văn phòng độc lập, cô cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Đây là một căn phòng được xây dựng theo cấu trúc đặc biệt, có thể đi thẳng đến văn phòng của tổng giám đốc, cũng chính là văn phòng của Ân Dĩ Mặc.
“Sau này, phần lớn công việc của cô đều phải trao đổi trực tiếp với Ân tổng, đây là để nâng cao hiệu quả làm việc.”
Sau khi giải thích ngắn gọn tất cả những điều này, Lâm Hoài nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Tô Thời Sơ ở trong văn phòng một mình, cảm thấy có chút khó tin.
Nhìn căn phòng gọn gàng với một kệ sách, một bàn làm việc và một chiếc ghế dựa văn phòng, cô cảm thấy mọi thứ giống như một giấc mơ.
Cô cũng có thể có được văn phòng của riêng mình mà không phải chen chúc với tất cả mọi người, cô còn có được một bàn làm việc nhỏ của mình.
Loại cảm giác này, không thể chỉ dùng một từ vui sướng để hình dung!
Trong lòng cô nghĩ như vậy, cô đi đến trước bàn, ngồi xuống ghế.
Quốc Tế Huy Hoàng thật hào phóng, đãi ngộ nhân viên luôn rất tốt, giống như cái ghế của Tô Thời Sơ bây giờ, được chế tác bằng da thật, cảm giác vô cùng tốt.
Tô Thời Sơ vắt chân ngồi trên ghế, cả người thả lỏng, cô thoải mái nhắm mắt lại.
“Nghỉ ngơi đủ chưa?” Một giọng nam trầm thấp bỗng nhiên vang lên, Tô Thời Sơ giật mình lập tức mở mắt ra.
Trong giọng nói của người đàn ông có vài phần không kiên nhẫn: “Nội dung văn kiện trên bàn, ba ngày sau tôi sẽ kiểm tra.”
Một câu nói giống như sấm sét trong mưa, Tô Thời Sơ cảm thấy cơ thể mình giống như bị đinh ghim lại trên ghế.
Ngoài mặt cô không thể hiện cảm xúc gì nhưng trong lòng lại mắng Ân Dĩ Mặc một lần nữa.
Không nói đến những việc khác, chỉ việc trong văn phòng gắn một camera giám sát như vậy cũng quá biến thái rồi.
Huống hồ, Ân Dĩ Mặc còn ở trong góc quan sát cô, đây là loại hành vi biến thái gì đây?
Tô Thời Sơ run rẩy, ngồi thẳng dậy, lập tức cầm lấy một xấp văn kiện ở chỗ cao nhất trên bàn mở ra, vẻ mặt nghiêm túc nhưng tâm trí căn bản không đặt trên xấp văn kiện trước mặt.
“Văn kiện của cô cầm ngược rồi.” Giọng nói nhạt nhẽo của người đàn ông vang lên một lần nữa, thần kinh Tô Thời Sơ càng căng thẳng, xấu hổ xoay văn kiện trong tay lại.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc bên kia, Ân Dĩ Mặc nhìn thấy từng hành động của người phụ nữ trên màn hình máy tính, vui vẻ cười khẽ một tiếng.
Có chút thú vị.
“Sở thích và những điều kiêng kỵ trong thức ăn hàng ngày của tổng giám đốc Ân”, “Thói quen và cách làm việc của tổng giám đốc Ân”, “Phân tích cử động cơ thể và biểu cảm của tổng giám đốc Ân”, …
Tô Thời Sơ nhanh chóng lật xem tiêu đề của những văn kiện còn lại, trong nháy mắt, á khẩu không nói nên lời, mí mắt giật giật một cái.
Những tài liệu này nhìn chung được gọi là tài liệu hỗ trợ làm việc với Ân Dĩ Mặc. Nhưng theo Tô Thời Sơ nhận thấy, đây rõ ràng là một đống bách khoa toàn thư về sở thích cá nhân và những điều cấm kị của Ân Dĩ Mặc, chính là để có thể phục vụ Ân Dĩ Mặc tốt hơn.
Còn Ân tổng gì? Rõ ràng chính là Ân cẩu!
Chú ý từng chi tiết trong cuộc sống, cô còn phải nhai nát cơm đưa đến bên miệng anh.
Tô Thời Sơ trợn trắng mắt, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì nhìn vào xấp văn kiện trước mặt.
Không có cách nào khác, tuy rằng cô mang danh phu nhân của tổng giám đốc Ân, nhưng cô cũng biết, bản thân gả cho Ân Dĩ Mặc không phải là đến để hưởng thụ mà đến để làm trâu làm ngựa trả nợ.
Sau khi xác định quan hệ với Ân Dĩ Mặc, Tô Thời Sơ đã cam chịu không ít, tâm tình cũng thông suốt, bắt đầu xem xét cẩn thận tất cả nội dung bên trong.
Từ trước đến nay, Tô Thời Sơ vẫn luôn nghiêm túc với công việc, đến khi cô mệt mỏi ngẩng đầu lên mới phát hiện trời đã sập tối.
Cô duỗi thắt lưng, bây giờ ánh mặt trời ở bên ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh sáng trong phòng càng làm nổi bật khuôn mặt hồng hào của Tô Thời Sơ.
Một tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào.” Tô Thời Sơ sửa sang lại văn kiện trên bàn, nói.
Cánh cửa văn phòng bị đẩy ra, cô ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt nhìn thấy người đến, cô có chút kinh ngạc.
Đối phương cũng không ngờ người ngồi trong văn phòng là người quen, lúc hai người nhìn nhau, trên mặt đều là biểu cảm kinh ngạc giống nhau.
“Tịnh Huyên?”
“Thời Sơ?”
Hai người kinh ngạc gọi một tiếng.
Phương Tịnh Huyên là bạn cùng phòng thời đại học của Tô Thời Sơ, quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm.
“Tôi nghe nói hôm nay thư ký thực tập của tổng giám đốc Ân đến đây, không ngờ lại là cậu!” Phương Tịnh Huyên phản ứng lại rất nhanh, nở một nụ cười trên mặt:
“Đã lâu không gặp!”
Ánh mắt cô đảo qua trâm cài chức vị trước n.g.ự.c Phương Tịnh Huyên - thư ký đặc biệt.