Phó Thiếu Thần buông bác sĩ ra, ánh mắt lộ nét cười rõ nhìn vào phòng bệnh.
Người con gái hắn yêu đã mang thai con của hắn, thật sự là quá bất ngờ nhưng niềm vui trên khuôn mặt chưa hết thì Tần Giai Thuỵ đã phá tan...
"Con bé mang thai ba tuần...cậu lại không biết gì?"
"Chuyện này.."
"Cậu không có tư cách làm ba của cháu ngoại tôi nên từ bây giờ cút về Phó Gia của cậu đi"
"Không bao giờ...bằng mọi giá tôi phải đưa cô ấy về bên cạnh tôi"
Không khí lại bắt đầu căng thẳng kịch liệt, bác sĩ vội lui về sau thật xa tránh đạn, cả đám thuộc hạ từ xa chỉ biết nhìn đợi lệnh hoàn toàn không dám xen vào.
"Tần Giai Thuỵ..ông thật sự muốn chém giết đỗ máu một lần nữa sao?"
"Nếu không phải vì sự tàn độc của Phó Tâm Kiên cha cậu thì mọi chuyện sẽ ra thế này sao..."
Có thể thấy sự kiềm chế tức giận của Tần Giai Thuỵ đã đến đỉnh điểm, nỗi lạnh buốt thù hận trong lòng đã hiện rõ trong ánh mắt đó.
Phó Thiếu Thần siết chặt bàn tay, hắn không thể để cô rời xa hắn càng không muốn buông bỏ cô lẫn đứa con chưa trào đời.
"Cứ cho là cậu cứu con bé nên...khi nó tỉnh dậy và lựa chọn thế nào tôi sẽ theo ý của con bé"
"Được"
Một hồi lâu Phó Thiếu Thần cũng có thể trả lời, hắn có vẻ rất run lại càng lo sợ...nếu như cô lựa chọn rời khỏi hắn và thậm chí không tha thứ cho hắn thì sẽ ra sao.
HƠN NỮA TIẾNG SAU.
Bạc Nhiên tỉnh dậy, cơ thể ê ẩm không thôi. Lại thêm trước mắt là Phó Thiếu Thần và Tần Giai Thuỵ càng khiến cô muốn buông bỏ mà nằm xuống.
"Nhiên Nhi..em tỉnh rồi, ăn chút cháo đi"
"Phương Nhi, đừng bướng nữa..giờ không chỉ có một mình con mà còn cả đứa bé trong bụng.."
"Ông nói cái gì.."
Hai mắt của Bạc Nhiên trợn tròn kinh ngạc thậm chí ngồi bật dậy nhìn hai người này.
"Bác sĩ nói em mang thai con chúng ta được ba tuần rồi nên hãy chú ý sức khoẻ..."
"Không..không thể nào.."
"Nhiên Nhi..anh biết em không tha thứ cho anh thôi thì cứ từ từ vậy, điều trước mắt là sức khoẻ của em"
Bạc Nhiên buông lõng bàn tay bất lực, khuôn mặt nhỏ bé tựa như một pha lê có thể tan bất cứ lúc nào.
Cô im lặng đến lạ thường, còn ăn hết chén cháo trên bàn sau đó đi ngủ. Hành động lạ thường này của cô khiến cho Phó Thiếu Thần vừa kinh ngạc lại vừa lo lắng, có lẻ cô thật sự đã chấp nhận đứa bé này rồi sao...
Mặt trời đã dần lặn xuống, nắng chiều nhẹ nhàng lại có chút ấm áp trong lòng. Bạc Nhiên nhìn ra hướng cửa sổ, bàn tay nhẹ sờ sờ vào bụng mà khẽ cong môi lên cười...
Dù là hận hay không thể tha thứ cho người đàn ông đó nhưng đứa bé trong bụng cô không có tội..nó là cốt nhục thân sinh của cô, bằng mọi cách cô phải bảo vệ cho đứa bé an toàn.
"Nhiên Nhi..em tỉnh rồi sao?"
Phó Thiếu Thần chậm rãi đi đến mép giường trên tay cầm một ly nước ấm đặt trên bàn, khoé môi đột nhiên nở lên một nụ cười thật hạnh phúc nhìn cô.
Từ giọng nói ôn tồn và hành động ấm áp này có giây phút cô đã rung động trước người đàn ông này, hắn có phải là do cô mắc nợ kiếp trước hay không...dù có đi đến đâu cũng không thoát khỏi hắn.
"Tôi không ngờ Phó Thiếu Gia cũng biết cười"
"Anh chỉ cười với em thôi...Nhiên Nhi, đừng giận nữa được không.."
Bàn tay nhẹ nhàng của Phó Thiếu Thần ôm lấy cô cứ như nân niu châu báu...động tác dịu dàng khiến người ta thật sự phải nao lòng.
"Tôi không giận anh...chỉ là..tôi hận ba anh và anh"
"Nhiên Nhi...em thật sự không muốn chúng ta quay về như lúc trước sao?"
"Đừng nói đùa nữa...từ cái ngày anh quyết định lừa tôi thì tình nghĩa của chúng ta đã không còn nữa"
Phó Thiếu Thần cứng họng không biết nói thế nào để cô có thể tha thứ, dù là tốt hay xấu thì cũng đều là lừa gạt cô...
"Nhiên Nhi..chỉ cần em quên hết đi...cùng anh quay lại như trước kia thì chuyện gì anh cũng sẽ đáp ứng"
"Thậm chí từ bỏ Phó Thị?"
"Ừ..từ bỏ, ngoài em ra thứ gì anh cũng không cần"
"Anh.."
Bạc Nhiên đơ người nhìn hắn, một người đàn ông cao ngạo như Phó Thiếu Thần lại nói ra được những câu thế này sao...
"Tôi sẽ suy nghĩ.."
"Thật sao.."
Ánh mắt của Phó Thiếu Thần bừng sáng, một tia hạnh phúc của hắn hiện rõ trong ánh mắt xanh lục lạnh lùng đó.