Quan Tự không tạo hình nhiều cho mái tóc của Tưởng Khinh Đường, chỉ chải lại mái tóc nhưng vẫn hợp với quần áo và trang điểm của nàng.
Làm xong, Quan Tự lui về sau vài bước, bảo Tưởng Khinh Đường đứng lên, bước vài vòng cho mình xem thành quả.
Làm trò trước mặt Quan Tự khiến Tưởng Khinh Đường thẹn thùng không thôi, nàng miễn cưỡng bước một vòng, đứng trước mặt Quan Tự, ngẩng đầu hỏi: "Được.....không.....?"
Ánh mắt cẩn thận, có chút chờ mong mà nàng cho rằng mình đã giấu tốt nhưng Quan Tự vẫn nhìn thấy được sự chờ mong ấy.
Đâu chỉ được mà là quá được.
Đặc biệt là đôi mắt ngập nước trong sáng tựa như nai con mới sinh, sạch sẽ, hồn nhiên, người con gái như vậy chỉ cần đứng một chỗ thôi cũng khiến người ta động lòng.
"Rất đẹp." Quan Tự học rộng hiểu nhiều nhưng khi đối diện Tưởng Khinh Đường chỉ dư lại hai chữ rất đẹp.
Tưởng Khinh Đường cảm thấy một câu rất đẹp của Quan Tự cũng đủ khiến tâm trạng nàng bay lên tận trời, cùng Quan Tự đến tiệc tối, dọc đường đi Quan Tự nắm tay nàng, ấm nóng trên mặt vẫn không giảm xuống.
Chậm trễ một lúc, khi Quan Tự đưa Tưởng Khinh Đường đến, bữa tiệc đã bắt đầu, Tưởng lão gia vừa đọc diễn văn xong, Quan Tự đẩy cửa dẫn Tưởng Khinh Đường vào, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hai người.
Tưởng Khinh Đường theo bản năng trốn sau lưng Quan Tự.
Quan Tự hơi cúi đầu, dùng giọng chỉ hai người nghe an ủi: "Em đừng sợ, đi theo chị."
Cô nắm chặt lấy tay Tưởng Khinh Đường.
Tưởng Khinh Đường lập tức an tâm, đi theo sau Quan Tự đến cạnh Tưởng lão gia.
"Ông Tưởng, tôi dẫn cô Tưởng đến rồi." Quan Tự hơi khom người, cười nói.
Tưởng lão gia hờ hững nhìn Tưởng Khinh Đường, Tưởng Khinh Đường bỗng thấy sống lưng thật lạnh.
"Như các vị đã thấy, đây là cháu gái lớn của tôi, Khinh Đường, hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của nó, nó còn nhỏ chưa trải sự đời, nhát gan, không hiểu phép tắc để cho mọi người chê cười." Tưởng lão gia tự mình nâng ly, phạt mình.
Đây là địa bàn của Tưởng gia, ai dám không cho ông mặt mũi? Mọi người cũng nâng ly uống.
Nhóm người trẻ tuổi chưa kết hôn thì chú ý đến Tưởng Khinh Đường.
Vừa nhìn vừa vui, vị đại tiểu thư của Tưởng gia này quả nhiên danh bất hư truyền, thật sự là đại mỹ nữ, nhóm người trẻ tuổi ôm chí phải cưới được mỹ nhân về nhà.
"Mời mọi người ngồi xuống." Tưởng lão gia nói.
Mọi người ngồi xuống.
Tưởng lão gia lại nói: "Khinh Đường, ngồi ghế trống bên phải đi."
Quan Tự nhìn thoáng chỗ Tưởng lão gia nói.
Bên trái chỗ trống là con thứ hai của Trịnh gia, còn bên phải là người Quan Tự biết, là con một của La gia, vẻ mặt đáng khinh, ngồi xe lăn tên La Miểu.
Mấy năm nay La gia lưng dựa đại thụ như mặt trời ban trưa, đáng tiếc người nối dõi chỉ có mỗi La Miểu, mấy năm trước vì đua xe mà xảy ra tai nạn, bị liệt nửa người.
Tưởng lão gia bảo Tưởng Khinh Đường ngồi cạnh hắn.
Ý không cần nói cũng biết là cố ý để Tưởng gia kết thân với La gia.
Khi đưa quyết định này Tưởng lão gia đã suy nghĩ cẩn thận, La gia là gia tộc đứng nhất nhì Tân Lĩnh, La Miểu lại là con một của La gia, nếu Tưởng Khinh Đường có thể gả cho La Miểu, vậy về sau Tưởng gia sẽ đứng vững ở Tân Lĩnh, nếu không phải La Miểu tàn phế, chuyện tốt này chỉ sợ không đến phần Tưởng gia.
Dựa theo lợi ích của gia tộc, Tưởng Khinh Đường gả cho La Miểu là cách tốt nhất.
Nhưng Quan Tự biết tính tình của La Miểu.
Là một tên không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày ăn chơi trác táng, chỉ có hơn chứ không kém những tên vừa khi dễ Tưởng Khinh Đường, năm đó vì háo sắc chọc không ít phiền phức, thậm chí còn vì thế mà rơi vào kết cục tàn tật, nếu Tưởng Khinh Đường gả cho La Miểu, vậy thì đời này của nàng xem như xong.
Tính tình của Tưởng Khinh Đường mềm yếu, thế nào cũng bị La Miểu tra tấn đến chết.
Theo lý mà nói, hôm nay là ngày đầu tiên Tưởng Khinh Đường và Quan Tự biết nhau, Tưởng Khinh Đường gả cho ai không hề liên quan đến Quan Tự nhưng Quan Tự luôn cảm giác rất quen thuộc giống như mình đã từng gặp qua đứa nhỏ này, nhìn thấy nàng không nhịn được đau lòng, càng không muốn để nàng bị Tưởng gia đẩy vào hố lửa.
Quan Tự là khách quý của Tưởng gia, chỗ ngồi của cô được xếp cùng bàn với Tưởng lão gia nhưng cô tìm cớ tươi cười từ chối, mặt dày ngồi cạnh Tưởng Khinh Đường.
Bàn của Tưởng Khinh Đường đều là vãn bối, nhóm thanh niên ở trước mặt Quan Tự vô cùng gượng gạo nhưng Quan Tự là người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, rất nhanh đã hòa mình cùng đám thanh niên, trên bàn rất nhanh đã náo nhiệt.
Tưởng Khinh Đường không quen bầu không khí náo nhiệt, một mình yên lặng ăn mì.
Rượu quá ba tuần, không khí trên bàn sôi nổi, mọi người đều có chút men say, không ít nam sinh đánh bạo mời rượu Tưởng Khinh Đường đều bị Quan Tự từ chối.
Quan Tự là cáo già trong thương trường dư sức đối phó với đám thanh niên vừa ra đời, nhưng vẫn có vài kẻ cố chấp, nhất định muốn Tưởng Khinh Đường uống một ly, nói mãi không được, Quan Tự cầm ly rượu của Tưởng Khinh Đường, uống thay nàng.
Tưởng Khinh Đường lo lắng nhìn chị, sợ chị uống nhiều.
Quan Tự nhìn nàng, tỏ vẻ không sao.
Lại uống thêm vài ly, đám thanh niên trên bàn cũng đã say, không tiếp tục mời rượu.
Tưởng Khinh Đường cũng thở phào, đột nhiên nàng cảm giác được mu bàn tay bị thứ gì đó bắt lấy.
Nàng sợ hãi không dám nhúc nhích, cúi đầu nhìn thấy một bàn tay lạ đang nắm chặt tay nàng.
Tưởng Khinh Đường ngẩng đầu, chỉ thấy La Miểu bắt chéo chân nhìn nàng, vẻ mặt lưu manh không chút che giấu.
Ánh mắt trêu đùa như nhất định phải có được.
Tưởng Khinh Đường vừa ghê tởm vừa sợ hãi, tay nàng nổi da gà.
La Miểu thấy nàng im lặng, được nước làm tới, khẽ nhéo tay nàng.
Tưởng Khinh Đường đứng ngồi không yên.
Nàng không làm được gì hắn, đành nhắm mắt lại, nghĩ thầm có gì đâu cùng lắm chỉ nắm tay mà thôi.
Nhưng vẫn cảm thấy ghê tởm.
Khi nàng đang tuyệt vọng, đột nhiên, bàn tay nắm lấy nàng biến mất, theo sau là tiếng la thảm thiết.
Tưởng Khinh Đường cảm thấy kỳ lạ, mở mắt chỉ thấy La Miểu vừa rồi còn bỉ ổi lúc này nắm bàn tay bị trật khớp, rên la.
Người xung quanh đều hoảng sợ.
Chỉ có Quan Tự bình tĩnh lau tay, ném khăn lên bàn, cười phúc hậu, vô tội nói: "Ngại quá, trượt tay."
Có trượt tay thật hay không không ai biết cũng không ai dám hỏi, chuyện này xảy ra ở Tưởng gia mà Tưởng gia lại không thể đắc tội với hai bên, cũng may Tưởng Nhược Bân là người thông minh, thầm nghĩ Quan Tự sẽ không vì một chuyện nhỏ mà khó xử vãn bối, tất nhiên là La Miểu làm gì đó chọc giận Quan Tự, hắn cho hai người của Tưởng gia mang La Miểu đi chữa trị, sau đó xin lỗi La gia mới xem như ổn thỏa.
Nhưng bàn rượu này không uống nổi nữa, đám thanh niên còn lại cũng tỉnh rượu, vội lấy cớ rời đi, rất nhanh trên bàn chỉ còn lại Quan Tự và Tưởng Khinh Đường.
Mọi người đều đi hết, Tưởng Khinh Đường buông lỏng tâm lo lắng, đề phòng, cảm kích nhìn Quan Tự muốn nói cảm ơn, lại thấy Quan Tự đang uống rượu giải sầu.
Tưởng Khinh Đường không giỏi việc gì nhưng lại rất giỏi nhìn mặt đoán ý, là một người mẫn cảm với cảm xúc, nàng lập tức biết Quan Tự tức giận.
Hơn nữa còn vô cùng tức giận.
Nàng cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến mình.
Nhưng nàng không dám hỏi, đành lo lắng, sốt ruột nhìn Quan Tự uống rượu.
Một ly, hai ly...... nháy mắt chai rượu vang đã vơi đi một nửa.
Tưởng Khinh Đường lo sợ, rất nhiều lần muốn ngăn chị lại, nhưng muốn nói lại thôi, nhấp môi vài lần, cuối cùng khi Quan Tự muốn rót rượu thì bắt lấy tay chị.
Quan Tự uống hơi say, lạnh lùng nhìn nàng.
Tưởng Khinh Đường rũ mi, mở to đôi mắt ngập nước nhìn Quan Tự, vẻ mặt đáng thương, tươi cười lấy lòng Quan Tự.
Quan Tự cố ý tâm địa sắc đá đến đâu bỗng chốc cũng mềm nhũn, buông ly, thở dài, nắm lấy tay nàng.
Điều hòa của đại sảnh chỉnh rất thấp, tay của Tưởng Khinh Đường lạnh như băng.
Quan Tự cởi áo khoác của mình, khoác lên vai Tưởng Khinh Đường.
Nhưng Tưởng Khinh Đường cũng sợ Quan Tự bị cảm lạnh, vội trả áo khoác lại.
Quan Tự ấn vai nàng, giọng không cho từ chối nói: "Mặc vào."
Tưởng Khinh Đường rụt cổ, không dám nhúc nhích.
Quan Tự lại thở dài.
Tính tình đứa nhỏ này sao lại mềm yếu như vậy, ai cũng không biết từ chối.
"Chị uống nhiều quá, đầu hơi choáng, em ra ngoài với chị một chút đi." Trầm mặc vài phút, Quan Tự nói.
Tưởng Khinh Đường gật đầu.
Quan Tự không chút vui vẻ đứng lên.
Lúc này vừa vào tháng ba, dù ban ngày ấm áp đến đâu, ban đêm vẫn rất lanh, Quan Tự chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nhưng vẫn không sao, còn Tưởng Khinh Đường thì lạnh không chịu được, vai run lên.
Quan Tự ôm nàng vào lòng, dùng thân nhiệt ủ ấm cho nàng.
Bị Quan Tự ôm ấp vốn là chuyện vui vẻ nhưng không biết vì sao hiện tại Tưởng Khinh Đường lại không hề vui, đôi mắt ẩm ướt, chỉ cảm thấy ủy khuất muốn khóc.
Nói là ra ngoài một chút, không nghĩ đến Quan Tự lại đưa nàng về tiểu viện nàng ở.
Khi đến trước cửa tiểu viện, Quan Tự mới hỏi Tưởng Khinh Đường: "Chị như vậy, em chán ghét không?"
Tưởng Khinh Đường sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Quan Tự: "Như...... thế nào?"
"Ôm em."
Tưởng Khinh Đường lắc đầu.
Sao nàng có thể ghét được, nàng vui còn không kịp.
"Còn La Miểu?" Quan Tự hỏi.
Tưởng Khinh Đường không chút do dự gật đầu.
Chán ghét, rất ghét tựa như có côn trùng bò lên người, vừa chán ghét vừa ghê tởm.
"Vậy vì sao em không phản kháng?"
Tưởng Khinh Đường ngẩn ngơ, trầm mặc.
Thật lâu sau, nàng cúi đầu, nhẹ nhàng, bình đạm nói: "Phản kháng...... hữu..... dụng sao?"
Cũng không biết thất vọng bao nhiêu lần mới có thể chắc chắn rằng không thể phản kháng.
Cơn gió thổi qua, thổi nhẹ tóc em, Quan Tự không thấy rõ mặt em.
Cô chỉ thấy ngực như bị kim đâm.
Rất đau.