Quan Tự và Tưởng Khinh Đường ăn cơm trưa ở nhà ăn của trường xong.
Tưởng Khinh Đường cho rằng Quan Tự có việc ở đại học Tân Lĩnh nên mới vô tình gặp mình, sau khi ăn xong bữa trưa, Quan Tự sẽ bận việc của mình nhưng sự việc tiếp theo lại nằm ngoài dự kiến của Tưởng Khinh Đường.
Tưởng Khinh Đường không hiểu Quan Tự muốn làm gì, do dự mãi, không nhịn được hỏi: "Chị..... không đi sao?"
Khoảng thời gian trước Quan Tự để Tưởng Khinh Đường nói chuyện, đọc sách đã sửa được tật xấu nói đứt quãng của Tưởng Khinh Đường một chút nhưng sau khi Quan Tự rời đi, không ai để tâm đến việc Tưởng Khinh Đường nói chuyện có lưu loát hay không, cũng không ai cố ý tập luyện cho nàng, năng lực nói chuyện của nàng về lại mức ban đầu, nói đứt quãng, bốn chữ thôi đã mất vài giây.
Quan Tự nghe thấy năng lực nói chuyện của nàng thụt lùi, trên mặt không biểu lộ gì, chỉ con môi mang theo chút trêu đùa nói: "Thế nào, em chán ghét chị đến mức chị không thể không đi?"
"Không..... không......" Tưởng Khinh Đường bắt lấy cánh tay Quan Tự, ra sức lắc đầu, ánh mắt nôn nóng.
Quan tỷ tỷ hiểu lầm ý nàng, nàng muốn giải thích với chị rằng em không chán ghét chị, một chút cũng không, em..... thích chị ở đây.....nhưng..... nhưng sợ chậm trễ chính sự của chị.
Một tháng rưỡi không gặp nàng vẫn nhát gan, hoảng loạn như vậy.
Quan Tự bị phản ứng của nàng làm cho buồn cười, trên mặt vẫn bình tĩnh, biểu cảm giễu cợt, gõ bàn nhắc nhở Tưởng Khinh Đường: "Chuông vào tiết vang lên rồi."
Tưởng Khinh Đường đành thôi.
Tiết này là môn tự chọc, sinh viên chỉ có hơn hai mươi người, phòng học nhỏ nhưng vẫn không kín chỗ, Quan Tự dẫn Tưởng Khinh Đường đến hàng ghế phía sau phòng học, Tưởng Khinh Đường mở sách ra, thẳng lưng, ánh mắt chăm chú nhìn bục giảng, thoạt nhìn vô cùng tập trung, Quan Tự không có hứng thú với lời của giảng viên, dựa vào ghế, khuỷu tay đặt lên lưng ghế, nghiêng đầu, trong mắt chỉ có Tưởng Khinh Đường.
Tuy Tưởng Khinh Đường tập trung nhìn bảng nhưng tất cả sự chú ý của nàng đều đặt trên người Quan Tự.
Ánh mắt của Quan Tự ấm áp, chỉ lười biếng đảo mắt cũng khiến Tưởng Khinh Đường mất tự nhiên, bị ánh mắt chăm chú của Quan Tự nhìn khiến cổ nàng chậm rãi đỏ lên, trong nắng như đóa hoa mai trên nền tuyết trắng làm Quan Tự không khỏi muốn nhặt lấy cánh hoa mai trân quý trong tay để nàng không bị gió tuyết giá lạnh tra tấn.
Tưởng Khinh Đường không biết suy nghĩ trong lòng của Quan Tự, chỉ bị ánh nhìn của cô làm thẹn thùng, khẽ cắn môi, lơ đãng khẽ lộ răng.
Ứng với câu môi đỏ răng trắng.
Quan Tự nhìn thấy giật mình không dám nhìn tiếp.
Tưởng Khinh Đường bị Quan Tự nhìn thì cảm thấy mất tự nhiên nhưng khi Quan Tự dời mắt thì mất mát, ánh mắt ảm đạm nghĩ có phải mình làm gì không tốt chọc giận Quan tỷ tỷ không?
Nàng thấp thỏm, cắn chặt môi, trong đầu đấu tranh không ngừng, cuối cùng cắn răng, xé nửa trang giấy làm nháp, viết một câu, cầm trong tay hồi lâu, chần chờ đẩy đến cạnh Quan Tự.
Quan Tự tò mò, mở ra thấy một dòng chữ thanh tú trên giấy: "Quan tỷ tỷ, em sai rồi, chị đừng giận em nữa."
Nét bút nghiêm túc, từng nét đều hiện lên sự thành khẩn, đơn thuần.
Môi Quan Tự hiện lên ý cười, lấy bút của Tưởng Khinh Đường viết: "Em sai ở đâu?"
Tưởng Khinh Đường vừa thấy câu hỏi khó khăn của Quan Tự thì cau mày, không biết nên trả lời thế nào, do dự một chút viết: "Không nên mắng chị."
"............." Quan Tự nhìn thấy thì buồn cười, sau đó thầm than, cất mảnh giấy vào túi, không chơi trò truyền giấy này với Tưởng Khinh Đường.
Xem ra nàng vẫn chưa nhận ra được sai lầm của mình.
Vậy phải phạt một chút mới được.
Tiết học thật dài cuối cùng cũng hết.
Tưởng Khinh Đường thở phào như được giải thoát, thu dọn sách giáo khoa, nghĩ đến phải về Tưởng gia nàng lại cảm thấy tiết này trôi qua sao mà nhanh quá.
Hôm nay học xong có nghĩa nàng phải về Tưởng gia.
Hiếm khi được ở chung với Quan tỷ tỷ.
Tưởng Khinh Đường tiếc nuối vạn lần, vì thế động tác cất sách vô cùng chậm, một quyển sách, một quyển giấy nháp cùng một hộp bút mà nàng cất mười phút chưa xong, Quan Tự chờ bên cạnh không nhìn nổi, lấy sách vở và hộp bút cho vào balo, mang lên vai mình, nhỏ giọng trêu: "Cất lâu vậy là không muốn rời trường sao, em luyến tiếc phòng học?"
Không phải luyến tiếc phòng học, Tưởng Khinh Đường rũ mắt, cắn chặt môi, mà là luyến tiếc chị.
Quan Tự không cho nàng cơ hội nói chuyện, trêu xong thì kéo tay nàng rời đi.
Tưởng Khinh Đường bị Quan Tự nắm, đại não ngừng hoạt động, trong đầu không nghĩ được gì chỉ biết Quan tỷ tỷ đang nắm tay mình, nàng nhìn các ngón tay của Quan Tự nắm lấy tay mình, cảm thấy tay của Quan tỷ tỷ thật đẹp, vừa trắng lại dài, nàng muốn thử một lần chủ động nắm đôi tay ấy, nhân lúc Quan Tự không chú ý, nàng cũng nắm thật chặt tay của Quan Tự.
Quang minh chính đại được Quan tỷ tỷ dắt tay đi dưới sân trường, thỉnh thoảng bị bạn học đi ngang bắt gặp thật, nàng cảm thấy rất xấu hổ.
Tưởng Khinh Đường chưa từng làm chuyện lớn mật như vậy, trái tim thình thịch hơi nhanh, ngoài vẻ thẹn thùng ra thì có nhiều sự vui sướng yên lặng hơn, thậm chí nàng không kìm được cúi đầu, hai mắt bắt đầu nóng lên.
Xấu hổ quá đi nhưng vui vẻ đến chết làm nàng cảm thấy lâng lâng, thậm chí không biết Quan Tự nhét mình vào chiếc xe cao cấp lúc nào.
Quan Tự cũng ngồi vào, đóng cửa lại, nhìn thấy mặt Tưởng Khinh Đường đỏ bừng, híp mắt trêu: "Mặt đỏ vậy là lại đang có suy nghĩ không nên có gì sao?"
Tưởng Khinh Đường hồi thần, nhanh chóng che mặt, không dám nhiều lời.
May mắn lần này Quan Tự không khó xử nàng, cười khẽ một tiếng, không nói nữa.
Trong không gian nhỏ hẹp của xe, tiếng cười ba phần không đứng đắn bảy phần sủng nịch, liêu người truyền vào tai Tưởng Khinh Đường làm vành tai nàng hơi run, đỏ lên.
Nàng rút người đến cửa xe, sợ tim mình đập nhanh quá, Quan Tự sẽ nghe thấy.
Trong mắt Quan Tự, nàng như thỏ con bị hoảng sợ, hết sức thú vị, cố ý cúi người, nhấp môi cười: "Chị đáng sợ đến vậy sao?"
Tim của Tưởng Khinh Đường nhảy lên tận cổ, vành tai đỏ ửng, môi khẽ nhếch, căng thẳng nói không nên lời.
Quan Tự lại cười.
Lông tơ sau gáy của Tưởng Khinh Đường đều dựng lên.
"Thôi, không đùa em nữa." Cảm giác áp bách của Quan Tự đột nhiên rời xa.
Tưởng Khinh Đường mới thở phào nhẹ nhõm.
Trợ lý lái xe nhìn thấy mọi chuyện, nghĩ thầm rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể làm Quan tổng tổn thương đến vậy, không tiếc lợi ích phải đoạt người từ chỗ tên cậu ấm La Miểu, hôm nay vừa thấy, thì ra là một cô gái nhút nhát, thẹn thùng, nhìn thôi đã khiến người khác đau lòng khó trách Quan tổng ngày nhớ đêm mong.
Trợ lý cười khúc khích, cố ý cao giọng nói: "Quan tổng, sao chị đáng sợ vậy? Rõ ràng chị rất đáng yêu khiến cô Tưởng phải lòng nên sẽ thẹn thùng, cô Tưởng, tôi nói đúng không?" Nói rồi bật cười.
Quan Tự cũng cười, hùng hổ nói: "Chung Tình, em nói bậy bạ gì đó? Không sợ dạy hư trẻ nhỏ?"
Trợ lý Chung Tình cười hì hì đáp: "Này sao gọi là dạy hư? Không tin chị hỏi cô Tưởng xem." Nàng thông qua kính chiếu hậu nhìn Tưởng Khinh Đường: "Cô Tưởng, cô nói đi, Quan tổng của chúng tôi có đáng yêu không?"
"Cút, em đừng trêu em ấy." Quan Tự cười mắng.
Không khí trong xe vui vẻ, chỉ có Tưởng Khinh Đường rụt người một góc, mặt đỏ đến tai, nghe tiếng cười của hai người cũng cong môi cười, khi Quan Tự không thấy thì gật đầu, đồng ý quan điểm của Chung Tình.
Đáng yêu, đương nhiên đáng yêu.
Trên đời này nào có ai đáng yêu hơn Quan tỷ tỷ.
Chung Tình thấy động tác của Tưởng Khinh Đường thì cười lớn.
Tuy rằng nhút nhát, da mặt mỏng nhưng là người hào sảng, thích là thích, tuyệt không giấu giếm, ngại ngùng, xem ra phúc khí của Quan tổng đến rồi.
Một bảo bối khiến người khác yêu thích vậy khó trách Quan tổng lại thích. Trêu đùa xong, trong xe yên lặng, Tưởng Khinh Đường mới hỏi Quan Tự: "Chúng ta.... đi..... đâu vậy?"
Quan Tự quay đầu nhìn nàng, cong môi nói: "Thử váy cưới."
- ------------------------
Trợ lý: "Cô Tưởng, Quan tổng đáng yêu không?"
Tưởng Khinh Đường *nhỏ giọng*: Đáng yêu.
Quan Tự *cười xấu xa*: Đáng yêu đến mức nào?
Tưởng Khinh Đường *hôn lên má Quan Tự*: Đáng yêu đến mức khiến em muốn..... muốn.... muốn hôn..... *cúi đầu mặt đỏ đến tai*.
Trợ lý:.......không thấy gì hết.