Khẽ Hôn Nhóc Câm Của Tôi

Chương 12: Bách niên hỏa hợp




Tưởng Khinh Đường mắt lớn hơn bụng, nhìn thấy những món điểm tâm tinh xảo, nàng đều muốn ăn thử từng món nhưng sau khi ăn bánh bao heo con xong thì bụng đã no.

Quan Tự dùng chén đũa của nàng, vội vàng ăn sáng, sau đó thu dọn sạch sẽ, xách hộp đồ ăn lên, nhảy ra khỏi cửa sổ.

Tưởng Khinh Đường không nỡ để chị đi, đứng cạnh cửa sổ lưu luyến tạm biệt, ngón tay trộm nắm chặt góc áo của Quan Tự, Quan Tự cảm nhận được một lực kéo nho nhỏ mới quay đầu phát hiện.

Cô không bật cười, vỗ nhẹ tay nàng: "Ngoan, lần sau chị đến nữa?"

Tưởng Khinh Đường không tin, cắn môi, ấp úng hồi lâu mới nói: "Không..... tin."

"Chị đã bao giờ lừa em? Hôm qua nói đến gặp em, không phải hôm nay chị đã đến sao?"

Tưởng Khinh Đường tự hỏi trong chốc lát, hỏi lại Quan Tâm: "Sẽ.... không..... lừa..... em..... sao?"

"Em yên tâm, chị sẽ không lừa em?" Quan Tự lại bảo đảm với nàng.

Cuối cùng Tưởng Khinh Đường mới cho cô đi.

Thân thủ của Quan Tự nhanh nhẹn, nhảy ra khỏi sân của Tưởng Khinh Đường mà vẫn không kinh động một ai, thậm chí khi nhảy ra khỏi tường còn cười vẫy tay tạm biệt với Tưởng Khinh Đường.

Tưởng Khinh Đường đứng ở cửa sổ lưu luyến nhìn chị, si ngốc vẫy tay tạm biệt.

Quan Tự đã rời đi thật lâu nhưng nàng vẫn ngây ngốc đứng đó.

Đến tận lúc dì Trần bị Quan Tự đánh ngất xỉu tỉnh lại, xoa gáy đang đau, đi đến gõ cửa phòng nàng: "Con câm kia! Mở cửa ra!"

Tưởng Khinh Đường run lên, do dự một chút vẫn đi mở cửa.

Dì Trần không nhiều lời, trực tiếp vào phòng nàng, cẩn thận kiểm tra một lượt, cả dưới giường cũng không tha.

"Người đâu?" Dì Trần chất vấn.

Tưởng Khinh Đường làm thủ ngữ hỏi: "Người nào?"

"Đừng giả ngu với tao. Trong phòng mày có người! Phòng mày rõ ràng có người!"

"Không có." Tưởng Khinh Đường chột dạ đáp.

May mắn dì Trần không thấy rõ biểu cảm của nàng là chột dạ hay rũ mi.

Tuy dì Trần không tin lời Tưởng Khinh Đường nhưng thật sự không thể tìm được gì trong phòng nàng.

Kỳ lạ, chẳng lẽ mình nhớ lầm?

Dì Trần thầm hoài nghi.

"Không đúng." Dì Trần bán tín bán nghi nói: "Vậy sao mình té xỉu? Cổ còn đau như bị ai đánh hôn mê?"

"Dì té xỉu?" Tưởng Khinh Đường biểu hiện quan tâm, kinh ngạc: "Vậy dì mau đi bệnh viện đi! Đừng vì con mà chậm trễ bệnh tình!"

Dì Trần nghĩ chút thấy con nhỏ này nói có lý, nếu mình bệnh thật mà còn vì nó mà chậm trễ vậy không phải tự mình chịu khổ sao? Vì thế che gáy nói với Tưởng Khinh Đường: "Tao đi bệnh viện, không có thời gian quản mày, cơm trưa tự mày giải quyết đi." Nói xong bỏ đi.

Tưởng Khinh Đường thở phào nhẹ nhõm.

Thầm đắc ý mình thông minh có thể đối phó được dì Trần.

.........................

Cả buổi sáng Quan Tự đều ở chỗ Tưởng Khinh Đường, buổi chiếu đến công ty, mặt mày hồng hào nhìn vào đã thấy như có hỉ sự.

Các thư ký trong phòng thầm thảo luận xem Quan tổng gặp chuyện gì, sao lại vui như vậy.

"Tám chín phần là có người yêu."

"Không thể nào? Không phải Quan tổng..... thích nữ sao?"

"Thích nữ thì làm sao? Thích nữ thì không cho người ta yêu đương? Hơn nữa điều kiện của Quan tổng rất tốt, dù chị ấy là nữ nhưng bên ngoài không thiếu phụ nữ xếp hàng muốn hẹn hò với chị ấy!"

Mấy người tán dốc không chú ý đến Quan Tự đứng phía sau.

"Ồ? Vậy sao? Em nói xem là ai muốn xếp hàng hẹn hò với chị?" Quan Tự cười như không cười hỏi.

Dọa mấy thư ký đổ mồ hôi lạnh lập tức giải tán.

Quan Tự lắc đầu, không so đo, bắt đầu làm việc.

Nàng là người công tư phân minh, chưa bao giờ để việc riêng ảnh hưởng công việc nhưng hôm nay lại liên tục xuất thần, thậm chí lúc mở họp cũng xuất thần, trợ lý bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở nàng.

"Quan tổng, hôm nay chị sao vậy? Không phải bị yêu quái phương nào bám người chứ?" Tan họp, trợ lý không nhịn được khịa: "Bằng không sao lại thay đổi thành người khác vậy?"

Quan Tự không trả lời, chỉ đưa ngón trỏ lên môi, cười nói: "Thiên cơ bất khả lộ."

Nụ cười yêu nghiệt này làm trợ lý nổi da gà.

Cái gì mà thiên cơ bất khả lộ, nhìn vẻ mặt hớn hở này là biết tám chính phần đang yêu rồi, bằng không sao có thể nhộn nhào như vậy.

Tuy không phải yêu đương nhưng Quan Tự đang nghĩ đến Tưởng Khinh Đường.

Cô nghĩ trưa nay Tưởng Khinh Đường sẽ ăn gì, có ngủ trưa hay không, buổi chiều tinh thần có tốt không.

Trong đầu luôn là hình ảnh Tưởng Khinh Đường lưu luyến tạm biệt mình, lại lo lắng bệnh của Tưởng Khinh Đường trở nặng, cô bị hai suy nghĩ này quấn lấy không thể yên tâm, tiếc là trong phòng Tưởng Khinh Đường không có điện thoại, muốn biết tình hình của nàng ngoại trừ tự mình đến đó thì không còn cách khác.

Vì thế đường đường là đương gia của Quan gia, Quan tổng với tuyệt kỹ cạy khóa, trèo tường thời trẻ trâu đã thường xuyên lặng lẽ ra vào Tưởng gia.

Trợ lý mơ hồ đoán được có liên quan đến Tưởng gia.

Nàng cho rằng sếp có ý với Tưởng gia, muốn mượn sức của Tưởng gia.

Quan Tự thật sự có ý với Tưởng gia.

Nhưng không phải muốn mượn sức của họ mà là cô si mê cô tiểu thư xinh đẹp của nhà ấy.

Quan Tự cũng không biết cô tiểu thư kia sao lại khiến mình mê muội như trúng tà vậy, lúc nào cũng đem người ta đặt trong lòng, nhớ thương bệnh tình của người ta, nhớ thương việc ăn mặc của nàng, cứ mãi nghĩ đến nàng ở Tưởng gia có vui không, thậm chí nhiều lần thầm muốn trộm mang nàng rời khỏi Tưởng gia.

Trong lòng cô biết mình không thể cứ mãi như vậy, dù muốn cứu Tưởng Khinh Đường nhưng cứ lén lút mãi cũng không phải cách, dù sao cũng cần biện pháp chính đáng để cô quang minh chính đại dẫn nàng thoát khỏi Tưởng gia.

Nhưng Quan Tự không kìm chế được mình, trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra cách nào, cô lại muốn gặp Tưởng Khinh Đường, mỗi lần đều vừa phỉ nhổ bản thân vừa thuần thục trèo tường vào thăm Tưởng Khinh Đường.

Rất có chút hương vị "hẹn hò".

Mỗi lần rời đi, cô đều dặn lòng đây là lần cuối nhưng sau đó tay chân không nghe sai bảo lại đến.

Cô yên lặng đến nhưng vì thường xuyên xuất hiện khiến cuộc sống của Tưởng Khinh Đường có hy vọng, mỗi ngày đều tỉnh rất sớm, ngồi trên ghế nhỏ cạnh cửa sổ chờ Quan Tự xuất hiện.

Quan Tự cũng không làm nàng thất vọng.

Tưởng Khinh Đường sẽ viết tên mình hay vẽ gì đó rồi đưa cho Quan Tự xem, chữ nàng quyên tú tựa như nàng, tranh vẽ cũng rất có hồn, gần đây Tưởng Khinh Đường đang vẽ một bức màu nước, là cảnh tượng ngày đó hai người gặp nhau, vì dụng công nên bức tranh vẽ mấy ngày vẫn chưa xong.

Khi Quan Tự hưng phấn sẽ dạy Tưởng Khinh Đường viết bút lông.

Chữ cô khác với chữ của Tưởng Khinh Đường, hạ bút thì nước chảy mây trôi, thu bút thì có lực, nhìn vào vô cùng khí thế.

Quan Tự cảm thấy chữ này không phù hợp với khí chất của Tưởng Khinh Đường nhưng Tưởng Khinh Đường rất thích, kéo tay cô, cười, dịu dàng nói: "Muốn học."

Tưởng Khinh Đường đã có thể nói năng lưu loát những từ ngắn.

Nàng cười khiến Quan Tự hết cách, nói "được", bút lông chấm mực, đặt vào lòng bàn tay của Tưởng Khinh Đường, tay mình bao lấy tay nàng, dạy nàng cầm bút.

Tay phải cô bao lấy tay Tưởng Khinh Đường, vì thế tư thế như hoàn toàn ôm Tưởng Khinh Đường vào lòng.

"Em muốn viết chữ gì?" Giọng Quan Tự gần trong gang tấc.

Tưởng Khinh Đường đỏ mặt, tìm tư thế ngồi thoải mái, im lặng ngẩng đầu, khóe mắt nhìn sườn mặt của chị.

Từ góc độ của Tưởng Khinh Đường, chỉ có thể nhìn thấy hàm dưới tinh xảo của chị.

Thật đẹp.

"Em muốn học chữ nào?" Quan Tự thấy nàng không đáp đành lên tiếng hỏi lại.

Giọng ấm áp truyền vào tai khiến tâm Tưởng Khinh Đường run lên, ước gì có thể nằm trong lòng Quan tỷ tỷ cả đời.

"Chữ..... gì..... cũng được sao?" Tưởng Khinh Đường cúi đầu, ngại ngùng hỏi, mặt đỏ lên.

Quan Tự cười: "Đương nhiên."

"Vậy viết......"

"Viết cái gì?"

"Viết....." Tưởng Khinh Đường nhìn bàn tay hai người giao nhau, thẹn thùng, giọng nhỏ đến không nghe thấy.

"Em nói gì?" Quan Tự không nghe rõ hỏi.

Tưởng Khinh Đường hạ quyết tâm, khẽ cắn môi, ngẩng đầu, đến bên tai Quan Tự, giọng e lệ, kiên định nói: "Viết...... bách niên hảo hợp....."

Bên tai Quan Tự hơi ngứa.

Từ xa nhìn vào, tư thế của hai người gắn bó cực kỳ giống người yêu đang kề tai tâm sự.

Quan Tự buồn cười: "Em mới bao lớn đã muốn viết những chữ này?"

Tưởng Khinh Đường nắm chặt ngón tay, bên tai cô nói: "Viết.... viết mấy chữ này đi....."

Giọng mềm mại, nỉ non không biết mang bao nhiêu tâm tư khó lòng giải thích của thiếu nữ.

"Viết..... bách niên hảo hợp đi....."

"Viết bách niên hảo hợp đi...."

Nàng kéo cổ tay áo của Quan Tự, khẽ lay, nói lại, lần thứ hai rành mạch không đứt quãng mà giọng Tưởng Khinh Đường nhỏ nhẹ, nghe vào như đang làm nũng.

Chớ nói dạy nàng viết mấy chữ, hiện tại dù nàng muốn làm gì, Quan Tự đều sẽ đồng ý với nàng.

"Được rồi, dạy em viết bách niên hảo hợp, được chưa?" Quan Tự cười khẽ, dịu dàng nói, ngòi bút lông đặt trên giấy Tuyên Thành.

Từng nét tiêu sái viết ra.

Bách niên hảo hợp.

Bốn chữ to, lực bút mạnh mẽ không xứng với sự thâm tình chất chứa trong bốn chữ này.

Tưởng Khinh Đường nhìn thấy yêu thích không thôi, đầu ngón tay vuốt mặt giấy Tuyên Thành, đọc đi đọc lại bốn chữ ấy.

Trong lòng nàng rất vui nhưng lại bỗng chốc ủ dột.

Tưởng Khinh Đường thở dài nghĩ, cả đời này của nàng sẽ mãi không hợp với bốn chữ này.

Tưởng Khinh Đường chăm chú nhìn bốn chữ kia, Quan Tự lại chăm chú nhìn nàng.

Ánh nắng ấm áp của ngày xuân từ cửa sổ chiếu vào, chiếu lên cần cổ mảnh khảnh, trắng nõn của Tưởng Khinh Đường.

Tựa như trang sức mỹ ngọc, lại tựa như dĩa pudding sữa ngọt ngào.

Quan Tự vừa nghĩ đến, đã kề bên tai nàng, nửa thật nửa đùa trêu: "Bé con, em muốn bách niên hảo hợp với ai?"