Tối hôm đó anh tâm trạng anh có chút không ổn nên đã cùng bạn bè đi uống rượu, anh vốn cũng đã gọi điện bảo Linh Vi đừng chờ anh, cứ việc đi ngủ trước.
Nhưng cô lại cứng đầu cứng cổ không chịu nghe, cứ thích ngồi ở sofa chờ anh về.
Trong lúc chờ anh, cô đã buồn chán và bắt tivi để xem, đó từng là những chương trình tạp kỹ cô rất thích, lúc nào xem cũng cười lăn cười bò nhưng hôm nay cô thật sự không có tâm trạng, một nụ cười cũng không hé ra nổi.
Dù cô đã lướt điện thoại và nhìn thấy có người đã đăng video gốc lên giải oan cho cô nhưng cô cẫn không có cảm giác vui sướng. Vì nó vốn dĩ đã hằng lại một vết thương trong lòng của cô. Cô cảm thấy, đối với anh thì cô vẫn không bằng Đặng Tử San, anh vẫn là tin tưởng cô ta hơn, yêu cô ta hơn.
Nhưng dù sao cô cũng rất rõ là anh không yêu mình nên cũng không đòi hỏi gì thêm, chỉ cần anh đối tốt với cô một chút, không ghét cô nữa là cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Cơ mà cô sẽ không lợi dụng vào việc Tần Minh Hạo đã gỡ bỏ ác cảm với cô mà níu giữ cuộc hôn nhân vô nghĩa này. Cô vẫn sẽ trả lại tự do cho anh, vẫn sẽ tác thành cho hai người họ.
Cô cũng đã suy nghĩ rồi, cũng đã tưởng tượng ra rồi, cho dù không có Đặng Tử San thì anh cũng sẽ không yêu cô, trong lòng anh cũng không có chỗ dành cho cô. Vì cô... vốn dĩ không xứng có được tình yêu từ anh, cũng không thể so sánh được với những cô gái xung quanh anh. Không có Đặng Tử San thì vẫn sẽ có sự xuất hiện của cô gái khác, kết quả mãi mãi cũng chỉ có một mà thôi.
Bây giờ cô không còn trông mong vào cái gọi là tình yêu đó nữa, chỉ cần được hạnh phúc bên anh những ngày còn lại, thì yêu hay không điều không quan trọng. Âu cũng là do duyên số, có cưỡng cầu cũng chỉ là vô ích.
Linh Vi ngồi bó gối trên sofa, ánh mắt luôn nhìn vào màn hình, ánh sáng cứ không ngừng chớp nhoáng nhưng đầu óc cô lại trống rỗng, thẫn thờ, không hề để tâm vào nội dung mà cô đang xem.
Chợt, cô nghe có tiếng mở cửa và tiếng bước chân quen thuộc của người đàn ông kia.
Cũng không biết từ lúc nào mà cô đã trở nên nhạy cảm như vậy rồi, mọi hình bóng và những thứ thuộc về anh cô đều nhớ rõ và khắc sâu trong tim. Cho dù chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh cô cũng sẽ nhận ra, nghe thấy tiếng bước chân cô cũng sẽ biết là anh, ngay cả mùi hương trên người anh cô cũng ghi nhớ.
Cô yêu anh đến vậy, quan tâm anh đến vậy nhưng cô lại không có gì để chứng minh cho anh thấy, cho anh nhìn rõ, chỉ hận không thể móc tim ra cho anh kiểm chứng.
Linh Vi thấy anh về liền mừng rỡ chạy ra đứng trước mặt anh.
Anh nhìn thấy cô liền cau mày rồi nhìn vào đồng hồ trên tay. Đã một giờ sáng rồi nhưng cô chưa ngủ, không lẽ đã đợi anh suốt đêm?
"Không phải anh bảo em đi ngủ trước sao? Sao lại không chịu nghe lời như vậy?" Sau đó anh nhìn sang một góc nhà, ở đó Dưa Hấu đang nằm ngủ say sưa trên tấm nệm của nó, rồi anh lại liếc mắt sang nhìn cô, giọng điệu bất lực: "Em nhìn xem, ngay cả một con mèo còn ngoan ngoãn hơn em."
Nhưng Linh Vi vốn không để tâm đến những lời này của anh, mà thứ khiến cô chú ý chính là mùi rượu nồng nặc trên người anh, cảm giác có chút khó chịu khiến cô bịt mũi lại, nếu bình thường cô sẽ không phải ứng thái quá như vạy, nhưng không hiểu sao hôm nay lại vậy, cô bĩu môi: "Anh uống rượu sao?"
Thấy phản ứng của Linh Vi, cơ mặt anh bỗng nhiên được thả lỏng, môi anh nhếch lên: "Chê anh?" Anh vừa hỏi, chân lại vừa tiến lên. Linh Vi vốn muốn chạy trốn nhưng lại bị anh bắt lấy và ôm vào lòng: "Hửm? Còn chê anh không?"
Linh Vi bị anh ôm chặt nên đành đầu hàng: "Không chê, em đâu có chê anh đâu, cho dù anh có thế nào em cũng sẽ không chê anh."
Mùi rượu và mùi thuốc lá thoang thoảng trên người Tần Minh Hạo hoà quyện cùng mùi hoa nhài trên người Linh Vi, tạo ra một mùi hương rất đặc biệt. Nhưng lại không khỏi có chút mờ ám và ám muội, bầu không khí xung quanh cũng dần trở nên nồng nàng và nóng bỏng đến kì lạ.
Tần Minh Hạo như bị thôi miên bởi men rượu trong người, anh nhẹ nhàng buông Linh Vi ra, một tay đặt lên eo cô, một tay nâng cằm cô lên. Anh hơi cúi người xuống đặt bờ môi lên môi cô, cô cũng thuận theo ý anh, bất giác khiễng chân.
Lưỡi của cả hai chạm nhau, Linh Vi cảm nhận được hương vị cay nồng của rượu còn sót lại trong khoang miệng của Tần Minh Hạo khiến cho có cảm giác như bị say.
Nụ hôn dứt ra, ánh mắt Linh Vi trở nên mơ hồ nhìn anh. Anh khẽ cười liếm đi nước bọt trên khoé miệng của cô và thì thầm: "Em như vậy là đang muốn câu dẫn anh sao? Hửm?"
Linh Vi lắc đầu thì anh lại tiếp tục hôn cô, gặm nhắm đôi môi đỏ mọng ấy một cách thèm thuồng. Anh dần dần bị sự ngọt ngào và mê luyến này khống chế, bản thân như muốn cô đến phát điên.
"Anh mặc kệ, là em đang muốn quyến rũ anh. Bây giờ muốn chạy thoát sao? Không dễ vậy đâu. Em phải bị trừng phạt." Nói xong anh lại cắn xé bờ môi của Linh Vi, bế cô lên để cô câu hai chân lên người mình và cứ vậy lần mò đến sofa.
Sau khi đặt cô lên sofa, anh đè thân thể to lớn của mình lên người cô và tiếp tục, dường như tiếng ồn ào phát ra từ tivi không hề làm ảnh hưởng đến nhã hứng của họ.
Anh vừa hôn vừa dùng tay cởi đồ của Linh Vi rất điêu luyện cà thuần thục. Cơ thể anh rạo rực, không chịu đựng nổi mà cắn vào cổ Linh Vi một phát thật đau.
"Á!"
Không anh vì Linh Vi bị đau mà dừng lại mà còn trở nên hưng phấn hơn, anh để lại những vết đỏ trên cổ cô rồi lại lan xuống ngực.
Đôi tay hư hỏng của Tần Minh Hạo chưa lúc nào chịu an phận, anh di chuyển xuống phía dưới và cho một ngón tay vào bên trong huyệt đạo của Linh Vi, cúi đầu xuống nói những lời khiến cho cô không khỏi đỏ mặt: "Em ướt hết rồi này."
Vì xấu hổ nên Linh Vi vội lấy tay che mặt, khép hai chân lại, nhưng anh đâu dễ dàng để cho cô yên, anh cởi cà vạt ra và mạnh bạo cột chặt hai tay cô lại.
"A Hạo!"
Thấy cô có vẻ sợ hãi, anh vừa xoa đầu vừa an ủi: "Ngoan, đừng sợ, anh sẽ khiến em sung sướng."
Một giây trước anh còn là chính nhân quân tử, một giây sau đã dùng tay mở hai chân cô ra và không ngừng dùng lưỡi liếm láp.
"Ư... đừng... chỗ đó... dừng lại." Linh Vi rên rỉ, ỉ ôi không những không có tác dụng mà còn khiến anh làm mạnh bạo hơn, anh cho cả hai ngoan tay vào nơi nhỏ bé đó và không ngừng đút vào, rút ra mô tả lại hành động ám muội kia.
"Của em còn khít quá, không thể cho vào ngay được, nhưng anh sắp chịu hết nổi rồi, nếu em cứ như vậy thì anh sợ sẽ làm em đau mất."
"A Hạo! Ư..." Linh Vi bị anh chọc đến thân thể trở nên tê dại, cô không chịu được nên cứ cựa quậy suốt, thậm chí còn ưỡn eo lên, không ngừng rùng mình.
"Chết tiệt! Em khiến anh thật sự không thể nhịn."
Tần Minh Hạo ngượng đỏ mặt vì sự ham muốn và mất kiềm chế của mình, anh lập tức đứng dậy cởi áo sơ mi ra.
Nghe thấy tiếng sột soạt, Linh Vi mơ hồ nhìn về phía anh, lúc này anh đang thoăn thoắt cởi thắt lưng ra một cách gấp gáp. Cơ thể rắn rỏi ấy trong phút chốc đã trần truồng, để lộ thứ to lớn kia đang to dần.
"Em đừng nhìn anh chằm chằm như vậy..." Chỉ trong một giây, anh đã ở trên người cô, thứ đó chậm vào bên ngoài cô khiến cô khó chịu mà rung rẩy: "A Hạo! Ở đây... ở đây là phòng khách."
"Anh mặc kệ, anh chỉ muốn em."
Thứ to lớn đó từ từ được đưa vào cơ thể cô, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một sự thô bạo nào đó.
"Hự! Chặt quá, chỉ vào được một nửa. Linh Vi, đau không?"
"Ư... đau..." Cô nghẹn ngào nói.
"Anh xin lỗi, anh sẽ nhẹ nhàng nhất có thể." Anh cúi người xuống hôn vào mái tóc cô rồi lại tiếp tục với việc chính.
Anh nhẹ nhàng cho vào rồi rút ra nhưng dường như đây không phải là thứ anh muốn, chỉ vì anh sợ cô sẽ đau nên mới kiềm chế lại, không để tính hoang dã có bản thân bộc phát.
Trầm luân được một lúc, Linh Vi cảm thấy vẫn có gì đó không ổn: "Chúng ta... lên phòng đi được không?"
"Được."
Anh chiều theo ý cô mà bế cô lên, lúc này cơ thể cơ cô đã không còn chút sức lực nào, cô không thể câu lên người anh, chỉ có thể ôm lấy cô anh, mặc cho anh bế mình.
Nhưng anh thật sự quá thú tính, ngay cả lúc đi lên lầu cũng không muốn rút ra, mỗi một bước đi thứ đó lại đâm sâu vào khiến cho cô đau đến phát khóc.
"Ư... đau, A Hạo! Dừng lại đi, đừng..."
"Dừng lại thì sao đi lên lầu mà vào phòng đây?"
"Anh rút ra đi có được không?"
"Không thể, anh không muốn."
Linh Vi cảm nhận được anh đang rất hưng phấn, thứ đó cứ không ngừng to lên trong cơ thể cô.
"A Hạo! Cầu xin anh."
"Linh Vi, em chắc là muốn anh rút ra không? Thủy *** của em đang nhiễu xuống sàn kìa, rõ ràng là muốn anh làm mạnh hơn không đúng sao?"
"Em không có."
Đột nhiên, anh lại thúc mạnh vào khiến cô rùng mình.
"Ư..."
"Còn nói dối, anh sẽ phạt em đấy."
"Đừng ở đây... lên phòng..."
"Được, anh sẽ đi chậm nhất của thể."
Khi vào đến phòng, thú tính của anh lại vắt đầu bộc phát, anh điên cuồng thúc vào bên trong cô, cho dù cô có van xin anh cũng không dừng lại, dường như con người này rất khó để hầu hạ, bao nhiêu cũng không thể thoả mãn được.
Cứ vậy mà Linh Vi bị hành hạ, triền miên cho đến sáng rồi ngất đi lúc nào cũng không hay.