Sau khi tỉnh dậy sao một giấc ngủ dài, cô tưởng mình đã chết, đã xuống địa ngục, nhưng không, cô vẫn còn sống. Thậm chí cô còn đang ở trong căn phòng quen thuộc đó.
Đúng, cô đã trở về biệt thự, trở về làm một con chim hoàng yến bị nhốt trong chiếc lồng vàng. Đặng Linh Vi như rơi vào hố tuyệt vọng, cô cũng chỉ muốn chết thôi mà, một điều đơn giản như vậy nhưng cô cũng không có cách nào tự quyết định.
Linh Vi trầm lặng nhìn vào cổ tay bị thương của mình rồi bước xuống giường, đi về phía cánh cửa thì cô phát hiện ra cánh cửa đã bị khoá, cô căn bản không thể mở ra được. Nhìn về phía cửa sổ, cô cũng thử bước đến và mở ra nhưng... cửa sổ cũng không thể mở được.
Lúc này cô mới phát hiện ra, căn phòng này đã được đóng kín, những vật dụng sắt nhọn, có thể khiến người khác bị thương cũng đã được dọn dẹp hết.
Đúng vậy, không ngoài ai khác, đây chính là chủ ý của Tần Minh Hạo, vì hai lần tự tử trước không thành, anh đã đề phòng cô hơn. Không những nhốt cô ở trong phòng không được ra ngoài mà người làm trong nhà cũng đã được tăng lên, anh muốn giám sát cô và nhốt cô ở đây mãi mãi.
Không phải vì anh sợ cô sẽ nghĩ quẩn một lần nữa mà anh sợ sau khi cô chết rồi thì sẽ không thể giải thích rõ với truyền thông, cũng không thể giải thích được với nhà họ Đặng. Đến cuối cùng anh cũng không hề dao động một tí nào mà chỉ nghĩ đến mặt mũi và những phiền phức sau khi cô chết đi. Nếu không... cho dù cô có chết trăm ngàn lần đi chăng nữa, anh cũng sẽ mặt kệ.
Nước mắt của Đặng Linh Vi từ từ chảy xuống hai gò má, từng giọt từng giọt rồi lại không có cách nào kiểm soát được mà khóc nấc lên. Cô thật sự chán ghét cuộc sống như này, thật sự chán ghét sự lạnh lùng, vô tình của thế giới. Cô yêu anh nhiều như vậy mà chỉ có thể nhận lại sự ghét bỏ và ánh mắt ghê tởm, thù hận từ anh. Cô nhận nhịn, từng ngày đều cố gắng trở thành một người vợ tốt, một đứa con dâu tốt nhưng có ai để ý, có ai quan tâm?
Thứ cô muốn đơn giản chỉ là một gia đình ấm áp, một chút ít ỏi tôn trọng từ anh, vậy mà... sao mọi người có thể tàn nhẫn với Đặng Linh Vi cô đến vậy?
Trái tim Linh Vi đau đến mức như bị ai cào xé và bóp chặt, cơ thể cô thả lỏng, cứ vậy mà khuỵu xuống ôm mặt khóc nức nở.
...
Vài ngày sau đó, cô vẫn bị nhốt ở trong căn phòng này, một bước cũng không được ra ngoài, thậm chí cửa sổ cũng không được mở ra, cả căn phòng cứ như bị bóng tối bao trùm, vừa u ám lại vừa lạnh lẽo.
Hằng ngày tuy quản gia vẫn vào phòng đưa cơm cho cô, nhưng cô không nói lời nào, cũng chẳng ăn uống gì, hầu như ba ngày nay cô chỉ uống nước và ăn được một bát cháo nhỏ.
Quản gia già tuy sót xa nhưng ngoài nhìn cô thở dài, lắc đầu ra thì cũng không biết nên làm gì.
...
Hai ngày sau, Đặng Linh Vi vẫn giữ trạng thái đó, không những không chút chút tiến triển nào mà sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt, thiếu sức sống. Vì vậy, dù biết Tần Minh Hạo không thích bị làm phiền, không thích nghe những chuyện có liên quan đến Linh Vi nhưng ông quản gia già vẫn mạo hiểm gọi điện báo cho anh biết một câu.
Tần Minh Hạo sau khi nghe quản gia báo cáo lại thì đã tức giận lập tức tắt máy, vì lúc này anh đang ở bệnh viện kiểm tra lại cánh tay bị trật khớp lúc trước nên Kiều Tuấn đã nghe thấy tất cả.
Kiều Tuấn im lặng một lúc vẫn không nhịn được mà lên tiếng: "Cậu đừng nhốt cô ấy nữa, bệnh nhân trầm cảm quan trọng nhất là cần người thân ở bên cạnh, tích cực điều trị tâm lí lâu dài. Cậu như vậy là đang ép chết cô ấy."
Tần Minh Hạo nhăn nhó, giọng lạnh lùng đến thấu xương, trong lời nói của anh thật sự không có chút thương tiếc nào: "Cô ta là tam tiểu thư của Đặng gia, được nuông chiều nên cứ thích ra vẻ như vậy, ai bảo cô ta phải yêu tôi, ai bảo cô ta phải suy nghĩ nhiều rồi mắc bệnh trầm cảm? Cô ta đáng lẽ phải biết rõ, người trong lòng tôi là ai và hôn nhân này là vì cái gì. Tất cả cũng là do cô ta tự chuốc lấy khổ."
Đặng Linh Vi quả thật rất ngu ngốc vì đã trông chờ vào tình yêu của anh, đã rất khờ dại khi cố trở thành một người vợ tốt và an phận. Nhưng tam tiểu thư được Đặng gia yêu thương là gì chứ?
Anh rõ ràng biết một mà không biết mười, hoặc là anh chỉ đang để tâm đến vở kịch mà họ đang diễn chứ không thật sự quan tâm phía sau vở kịch đó là một bí mật gì. Ha! Chắc là anh cũng chẳng thèm quan tâm nhưng sự thật không phải như anh nghĩ đâu.
Anh thấy Đặng Tử San được yêu thương, chiều chuộng thì Đặng Linh Vi cũng sẽ như vậy sao? Bọn họ còn tàn nhẫn hơn cả anh. Anh không yêu cô, hận cô, đối xử tệ với cô cũng là chuyện không có gì để nói nhưng còn Đặng gia, bọn họ vốn dĩ là người thân chả cô nhưng lại coi cô như là một súc vật. Bọn họ vốn dĩ chưa từng xem xô là con người, cũng chưa thật sự yêu thương, trân trọng cô ngày nào. Bọn họ đã nhẫn tâm bán cô cho Tần Minh Hạo để đổi lấy lợi ích thì tốt đẹp bao nhiêu?
Thậm chí ba năm nay họ còn không quan tâm đến sống chết của cô, chưa từng hỏi han một câu. Có lẽ đến bây giờ Đặng gia còn chưa biết cô bị trầm cảm và từng muốn kết liễu cuộc đời hai lần. Vậy mà anh vẫn bảo rằng Linh Vi có Đặng gia chống lưng. Thật nực cười.
Cô ấy vốn không có gì cả, cô độc, trơ trọi đến mức đáng thương, bây giờ... cô cũng chỉ còn cái mạng sống nhỏ bé đang lây lất trước gió này mà thôi.