Sáng hôm sau, Linh Vi cuối cùng cũng đã tỉnh, cô mơ hồ ngồi dậy nhìn ngó xung quanh, rất quen thuộc, cô phát hiện mình lại ở bệnh viện nữa rồi. Nhưng cô thật sự thắc mắc, là ai đã đưa cô đến đây? Quản gia sao? Hay là...?
Linh Vi vội dập tắt suy nghĩ, cô lắc đầu. Dù sao chuyện đó cũng không quá quan trọng. Quan trọng là cô không thể ở lại bệnh viện, hôm nay đã là ngày thứ mười rồi, thời gian của cô càng lúc càng ít, cô không thể phí phạn nó một cách vô lú như vậy.
Linh Vi không thèm suy nghĩ thêm, cô nhanh chóng vén tấm chăn ra khỏi người và rút kiêm tiêm ra khỏi tay. Cô bước xuống giường, đi tìm quần áo của mình và bắt đầu thay quần áo.
Cô chỉ vừa cởi xong cúc áo thì...
"Cạch!" Cửa phòng mở ra, người đàn ông đó đứng ở cửa nhíu mày nhìn cô chằm chằm.
"Cô đang làm gì vậy?" Tần Minh Hạo trầm giọng hỏi cô, lạnh lùng đến mức khó diễn tả.
Đặng Linh Vi bị doạ cho giật mình, cô đứng chết trân ở đó, đột nhiên quên luôn cách cử động là như thế nào. Cô nghiêng đầu nhìn anh, tròn xoe mắt.
Tần Minh Hạo đi đến đặt túi đồ ăn lên bàn rồi xoay người cô qua, tay anh thoăn thoắt gài cúc áo lại cho cô. Lúc này cô mới chợt nhận ra bản thân vừa làm gì, đỏ mặt tía tai, cúi đầu không dám nhìn anh.
"Cô lại muốn xuất viện?" Anh lại nghiêm túc hỏi cô nhưng cô im lặng không trả lời. Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng cũng to hơn: "Trả lời tôi!"
Linh Vi có hơi sợ hãi, cô nhỏ giọng, có chút ấm ức: "Em... em không muốn ở lại bệnh viện."
"Tại sao? Cô tưởng mình là thần tiên hả? Bộ tưởng sức khoẻ của mình tốt lắm hay sao mà không chịu ở lại bệnh viện? Chỉ dầm mưa một chút đã sốt thành ra như vậy rồi, bớt gây thêm phiền phức cho tôi đi."
Bị Tần Minh Hạo mắng, cô chỉ biết cúi đầu, mím chặt môi, không nói nên lời.
"Ngẩng đầu lên nhìn tôi, tránh né gì chứ? Tôi nói không đúng sao?" Tần Minh Hạo ra lệnh cho Linh Vi nhìn mình nhưng cô lại không có chút phản ứng nào, bắt buộc anh phải ra tay, anh đưa nâng cằm cô lên. Nhưng cuối cùng lại bị ánh mắt ứa lệ của cô làm mềm lòng, anh lập tức ôm cô vào lòng.
Là diễn kịch sao?
"Được rồi, anh không phải muốn mắng em, anh là đang lo lắng cho em, hiểu không? Sức khỏe của em vốn không được tốt, ở lại bệnh viện anh sẽ an tâm hơn." Giọng anh dịu dàng, ngọt ngào như rót mật vào tai khiến cô cũng muốn nghe theo lời anh, nhưng cô thật sự không thể nghe theo anh được, cô không muốn tốn thời gian ở bệnh viện.
"A Hạo! Em muốn về nhà! Thật đó, em không sao cả, anh cho em về nhà đi." Cô thủ thỉ.
Nhưng anh lại trở nên tức giận đẩy cô ra: "Đặng Linh Vi! Sao em lại bướng bỉnh như vậy? Em muốn chọc anh tức chết em mới chịu chịu à?"
"Em... em muốn ở bên anh những ngày còn lại. Không được sao?" Giọng cô có chút run rẩy.
Lúc này anh mới bất giác nhận ra, nhẩm đếm lại thì anh phát hiện hôm nay đã là ngày thứ mười rồi, chỉ còn năm ngày nữa thôi, anh sẽ được tự do và chính thức ly hôn với cô, nhưng không hiểu tại sao, anh lại có chút không nỡ, không đành lòng.
Anh thở dài và lại tiếp tục ôm lấy cô, anh đặt cằm lên đầu cô cạ cạ và ngửi mùi thơm của hoa nhài đang thoang thoảng vờn quanh mũi: "Được, chúng ta về nhà."
...
Sau khi xuất viện, bệnh viện đã kê cho Linh Vi rất nhiều thuốc, chỉ cần nhìn bọc thuốc thôi là đã phát sợ. Thật ra từ trước giờ cô đều không thích uống thuốc, nhưng cơ thể cô vốn yếu đuối lại hay bị thương, thật sự là uống đến phát ngán luôn rồi.
"Bĩu môi gì chứ? Mỗi ngày phải ăn cơm và uống thuốc đúng cử, anh sẽ canh chừng em đấy." Tần Minh Hạo xoa đầu cô một cách trìu mến mà từ trước đến giờ cô chưa từng được cảm nhận, hạnh phúc đến sắp ngất đi khiến cô gật đầu vui vẻ.
Kiều Tuấn đứng ở phía sau, nhìn họ dần khuất bóng, dường như ngoài lắc đầu và thở dài ra anh ta cũng không biết làm gì. Nếu Tần Minh Hạo đã không chịu thừa nhận tình cảm cỷa bản thân, nói nhiều vô ích.
...
Ở trên xe, trên đường Tần Minh Hạo đưa cô về nhà, cô chợt nhìn thấy một đứa trẻ đang phát tờ rơi dạo ở ngoài đường, cô chợt nhớ ra gì đó nên quay sang nói với anh: "Anh cùng em đến cô nhi viện được không? Lâu rồi em không đến đó."
Tần Minh Hạo gật đầu, anh cũng tò mò, không biết nơi mà lúc nhỏ Linh Vi từng sống là một nơi như thế nào.
Nhưng trước khi đến cô nhi viện, bọn họ đã cùng nhau đi mua một ít quà bánh và đồ chơi cho mấy đứa trẻ.
Chỉ là đến lúc thanh toán.
"Em làm gì vậy?"
Linh Vi định tự mình thanh toán hết những món đồ này nhưng bị Minh Hạo ngăn lại.
"Em.. em trả tiền. Có chuyện gì sao?"
"Để anh trả." Anh rút trong ví ra một chiếc thẻ màu đen.
Cô mỉm cười: "Không cần đâu, em cũng có tiền mà, lúc trước em đi làm thêm dành dụm được một ít. Dù sao thì những đứa trẻ ở đó cũng xem như là người nhà của em."
"Ngoan, nghe lời." Anh mặc kệ cô là muốn nói gì, anh không quan tâm, anh chỉ muốn giúp cô thanh toán hết những món đồ này. Anh cảm thấy nơi đó là nơi Linh Vi từng ở nên chưa đến mà đã có chút thiện cảm.
Chỉ là anh không biết, cô nhi viện chính là một phần kí ức kinh hoàng của cô, có nằm mơ, cô cũng không muốn nhắc đến. Ấy mà những đứa trẻ đó là vô tội, nên thỉnh thoảng cô cũng sẽ mua quà bánh đến cho bọn trẻ, thấy bọn trẻ cười, tâm trạng cô cũng tốt hẳn, cảm thấy bản thân không phải là một người vô dụng.
...
Khi Linh Vi và Tần Minh Hạo bước vào cô nhi viện thì bọn trẻ vẫn đang nô đùa, đến khi nhìn thấy cô, bọn trẻ liền nhạy ra và chạy ùa đến, đồng thanh gọi: "Chị Vi Vi!!!"
"Chị có mua quà cho các em đây, chúng ta cùng qua bên kia đi. Xếp thành một hàng ngay ngắn, ai cũng sẽ có phần." Linh Vi nở trên môi một nụ cười trạng rỡ khiến cho Tần Minh Hạo cảm giác như trong lòng mình đang tràn ngập gió xuân, vui vẻ lạ thường.
Trong khi Linh Vi đang phát quà bánh và đồ chơi cho mấy đứa nhỏ thì anh có đi vòng vòng tham quan nơi này một chút. Không ngờ rằng nơi này có chút tồi tàn, thậm chí là lâu năm chưa được sửa sang lại, cảm giác cũ kĩ và không sạch sẽ.
Thật ra nơi này lúc xưa là do một thương nhân mở ra, ông ta muốn củng cố danh tiếng và nói với truyền thông là bản thân lương thiện, rất yêu thích trẻ con.
Nhưng vì là làm việc tốt có mục đích nên không bao lâu sau ông ta đã bỉ bê nơi này, nếu có nhà hảo tâm đến thì tốt, còn không có thì đến của cơm cũng không đủ cho bọn trẻ ăn. Cũng vì vậy nên bảo mẫu ở đây đều rất cộc cằn, rất hay ra tay đánh đập bọn trẻ, đương nhiên, cũng sẽ có nhiều đứa trẻ bị bạn bè ức hiếp giống lúc xưa.
Linh Vi tuy rất thích trẻ con, rất thương bọn trẻ nhưng cũng không thể làm gì ngoài việc thỉnh thoảng đến thăm. Cô đã từng nghĩ đến việc nhờ Đặng gia giúp đỡ, nhưng vô dụng.
Sau khi phát quà cho bọn trẻ xong thì cô liền đi tìm anh, cô đi đến cười cười và vỗ lên vai anh một cái: "Anh ở đây à?"
Tần Minh Hạo nhìn thấy cô liền có cảm giác nhìn thấy tiên nữ, ánh nắng chiếu rọi lên người cô ngư một ánh hào quang, làn gió nhẹ thổi làn tóc cô bay bay, cùng với nụ cười ấy... đúng là một bức tranh tuyệt mỹ.
Anh vội né tránh ánh mắt của cô, ho khan vài cái rồi hỏi: "Trước đây em sống ở đây thì nơi này đã như vậy rồi à?"
Nụ cười của Linh Vi đột nhiên tắt hẳn, những kí ức kia cũng không hẹn mà ùa về, cô gật đầu: "Đúng vậy, trước đây... đã tệ như vậy rồi. Nhưng em không thể làm gì để giúp mấy bé cả."
Linh Vi cụp mắt nhưng anh cẫn cảm nhận được trong lời nói của cô ẩn chứa sự buồn bã.
"Nếu anh... giúp bọn trẻ thì sao? Ý anh là anh sẽ quyên góp tiền của mình vào đây, giúp bọn trẻ có cuộc sống tốt hơn, sửa chữa lại nơi này, thuê thêm bảo mẫu và đầu bếp đến, em nghĩ có được không?" Tần Minh Hạo nghiêm túc nói.
Linh Vi ngẩng đầu lên nhìn anh, cô vừa vui mừng lại vừa bất ngờ lao đến ôm choàng lấy cổ anh: "Anh nói thật sao?"
Anh có chút không phản ứng kịp nhưng rồi vẫn mỉm cười và ôm lấy cô: "Đương nhiên."
Bọn họ vẫn còn đắm chìm trong cái ôm nồng thắm thì đột nhiên, có một giọng non nớt được cất lên, vừa hồn nhiên, vừa mang theo chút tò mò: "Người này là bạn trai của chị sao?"
Linh Vi buông Tần Minh Hạo ra, cô có chút lúng túng không biết trả lời thế nào với cô bé, cô sợ nếu mình nói sai gì đó sẽ khiến anh không vui: "À, cái này..."
"Anh là chồng của chị ấy?" Khi anh trả lời, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh khiến tim cô như muốn nhảy nhót cả lên.
"Chú là chồng của chị Vi Vi sao?"
Chú? Anh dường như bị sốc với cách gọi này, nghiến răng nghiến lợi hỏi cô bé: "Sao lại gọi chị Vi Vi là chị còn gọi anh là chú? Anh già lắm sao?"
"Vậy chú bao nhiêu tuổi? Năm nay cháu chỉ mới có năm tuổi thôi."
Ơ! Anh thật sự cạn lời, không thể nói thêm câu nào, còn Linh Vi đứng kế bên nghe cuộc đối thoại của hai người họ mà cười ngoác miệng.
"Em còn cười?" Tần Minh Hạo có chút không vui nhưng mặt cũng đồng thời đỏ lên.