Khẽ Chạm Vào Em

Chương 17: Chương 17




Chiều hôm đó, Tần Minh Hạo đã cố tình không tăng ca mà trở về sớm hơn mọi khi, anh muốn đến bệnh viện chăm sóc cho cô. Không biết cô đã ăn gì chưa? Có chịu nghỉ ngơi cho đàng hoàng? Có cảm thấy bệnh viện chán ngắt không?

Bình thường anh sẽ không để ý đến những thứ này, càng không thèm quan tâm đến cô. Nhưng không hiểu vì sao cả ngày hôm nay những câu hỏi này cứ lập đi lập lại trong đầu của anh. Ngay cả trong cuộc họp quan trọng của công ty anh cũng không thể nào tập trung được. Lẽ nào anh đã quá nhập tâm với vai diễn này?

Tần Minh Hạo vừa rời khỏi công ty đã tự mình lái xe một mạch đến bệnh viện.

Nhưng khi anh vào phòng bệnh thì không thấy ai cả, Linh Vi không có trong phòng bệnh. Anh tìm khắp nơi cũng không có nên đành hỏi y tá. Y tá bảo: "Vợ anh đã xuất viện rồi."

Tần Minh Hạo mặt mày nhăn nhó thì Kiều Tuấn đi đến, vỗ vào vai anh một cái, anh liền tức giận quay sang quát lớn: "Sao cậu lại để cô ấy xuất viện? Không phải đã nói càn ở lại bệnh viện thêm hai ngày sao?"

"Suỵt! Cậu nhỏ giọng thôi. Ở đây là bệnh viện. Tôi nói cậu nghe, tôi cũng hết cách, cô ấy cứ nằng nặc đòi đi thì tôi biết phải làm sao đây? Mà cũng đúng, chắc cô ấy thật sự không thích không khí của bệnh viện, những người từng chết đi sống lại thì có ai thích bệnh viện đâu, có dù có chết cũng không muốn trở lại lần hai."

Tần Minh Hạo không muốn nghe Kiều Tuấn nói nhảm nên quay lưng bỏ đi, nhưng trước khi bỏ đi, Kiều Tuấn vẫn cố kéo anh lại mà dặn dò cài điều, dặn anh nên nhắc cô ấy thay băng vết thương thường xuyên, không được để vết thương đụng nước, ăn uống cũng phải kiêng cữ nếu không sẽ để lại sẹo, mây mây mưa mưa.

...

Khi trở về biệt thự, Tần Minh Hạo rất tức giận, anh tốn công lo lắng cho cô như vậy mà cô lại không biết quý trọng sức khỏe của bản thân còn tự ý xuất viện mà không nói với anh tiếng nào.

Anh thề là khi trở về anh sẽ không thèm quan tâm đến cô nữa, muốn làm gì thì làm. Chết luôn cũng được.

Nhưng vừa bước vào trong thì anh đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức, đột nhiên tâm trạng cũng tốt hơn.

"Anh về rồi sao? Hôm nay đi làm thế nào? Có phải là đói bụng rồi không? Em đã chuẩn bị cơm cho anh rồi, toàn món anh thích thôi." Cô gái ấy hồn nhiên, vui cười bước ra giúp anh cởi chiếc áo vest bên ngoài, giọng dịu dàng, dễ nghe khiến anh bị mê hoặc tâm trí. Sau khi bửng tỉnh thì anh mới tức giận trầm giọng: "Em lại nấu ăn sao?"

"Đúng vậy, nấu nhiều món lắm, nhưng anh đừng lo, không trùng dù chỉ một món. Mỗi ngày em sẽ nấu những món khác nhau cho anh, chắc chắc sẽ khiến anh hài lòng." Linh Vi vui vẻ đáp lại, lúc này cô vẫn chưa nhận ra điều gì khác thường vì bản thân cô đang bị nhấn chìm trong hạnh phúc.

Chợt, Tần Minh Hạo kéo cô về phía mình, nhanh chóng cởi bỏ cái tạp dề trên người cô ra và đẩy cô đến ghế sofa.

Linh Vi không hiểu chuyện gì, cô định đứng dậy hỏi xem là có vấn đề gì, không ngờ lại bị câu nói của anh cắt ngang hành động: "Ngồi im đó."

Anh ấy như một quan toà cao cao tại thượng, anh ấy nghiêm mặt trách vấn cô: "Tại sao lại xuất viện? Em về nhà chỉ để làm mấy việc này thôi sao? Nấu cơm gì mà nấu chứ? Lỡ như động đến vết thương thì sao? Em quên rằng hôm qua mình đã nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, rên rỉ vì đau thế nào rồi à?"

Linh Vi bị anh trách mắng nhưng trong lòng không hề cảm thấy buồn, ngược lại còn không kiềm chế được mà nhoẻn miệng cười, cười một cách hạnh phúc và mãn nguyện, làm cho Tần Minh Hạo cũng bị đơ ra vài giây.

"Cười gì chứ? Buồn cười lắm sao?" Anh hỏi.

"Được rồi, được rồi, anh đừng giận nữa, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao đâu, hơn nữa đói với em nấu cơm không phải là một việc cực nhọc. Em rất hạnh phúc khi được nấu cơm cho anh. Thật đó!" Linh đứng dậy kéo tay anh làm nũng rồi lại kéo anh sang chỗ bàn ăn: "Ăn cơm trước đi, em đã cất công chuẩn bị, nguội rồi thì không ngon nữa đâu."

Tần Minh Hạo không còn cách nào, chủ còn cách nghe theo lời cô mà ăn cơm. Cả một buổi, anh chỉ lo ăn mà không nói lờ nào, một phần vì anh không có gì để nói, còn phần còn lại thì anh đang bận dò xét, rốt cuộc người phụ nữ này là như thế nào. Linh Vi mà mấy ngày nay anh tiếp xúc không giống với Linh Vi mà anh tưởng tượng ra, là do trước giờ cô vẫn luôn mang theo mình dáng vẻ thuần khiết này hay là do cô đang giả vờ trước mặt anh?

Linh Vi thì ngược lại, cô không suy nghĩ nhiều như vậy, cô tin tưởng người đàn ông trước mặt mình hết mực, không chừng còn tôn thờ anh hơn cả thần linh. Cô không ngừng mỉm cười và nói luyên thuyên về anh về những chuyện vớ vẩn, nào là hoa lá trong vườn, thời tiết hôm nay rất đẹp, nam nữ chính trong bộ phim mà trưa nay cô mới xem,... Thậm chí là cô còn không phát hiện ra là bản thân mình có thể nói nhiều đến vậy, vì trước đây cô không có nhiều bạn, cũng không thường nói chuyện với người khác hoặc là... không có ai để cô có thể trò chuyện và trút bỏ những thứ ở trong lòng mình.

Tần Minh Hạo tuy không hứng thú với những câu chuyện của Linh Vi lắm nhưng vẫn kiên nhẫn nghe cô nói, đột nhiên, ở dưới chân của anh có một cảm giác mềm mại gì đó, anh cúi đầu xuống nhìn thì thấy có một con mèo trắng đang cạ vào chân mình, anh giật mình, đứng phắt dậy, há miệng định gọi quản gia đuổi nó đi thì Linh Vi lại cúi người xuống ẵm con mèo đó lên, vuốt ve: "Dưa Hấu, có phải muốn ăn không? Nhưng không phải lúc nãy đã cho em ăn rồi sao? Ham ăn như vậy sao mà chị nuôi nổi chứ."

Tần Minh Hạo nhìn cô chằm chằm: "Dưa Hấu???"

Linh Vi cười: "À, en quên nói với anh, lúc sáng em có nhặt được bé mèo hoang này ở bên đường, anh không biết đâu, là nó tự tìm đến em. Em thấy nó dễ thương nên đem về nuôi, có phải rất đẹp không?" Vừa dứt lời, cô đột nhiên đưa nó đến trước mặt anh: "Anh có muốn sờ thử không?"

Anh không phải sợ nhưng cực kì không thích nên đã tỏ thái độ ra mặt, giọng cũng lạnh hẳn: "Vứt đi!"

Linh Vi nghe xong câu nói này của anh thì nụ cười cũng biết mất, cô vội ôm em mèo ấy vào lòng, hốc mắt có chút đỏ.

Lại vứt? Tại sao thế giới này lại không thể bao dung với một bé mèo chứ? Rõ ràng chúng rất đáng yêu, cũng không có làm hại đến ai. Hèn gì bản thân cô cũng không được hoang nghênh, chào đón. Có phải cô cũng như một con mèo hoang, bị người người dùng ánh mắt khinh bỉ, ghét bỏ, không có chỗ dung thân? Phải rồi, bản thân cô còn không có chỗ nương tựa thì còn có thể làm chỗ dựa cho ai chứ, làm sao có thể nuôi tốt bé mèo này.

"Không thể nuôi thật sao? Dưa Hấu thật sự sự rất đáng yêu mà." Linh Vi cúi gầm mặt, giọng cũng lạt hẳn đi, không còn vui vẻ như lúc nãy nữa.

Cảm nhận được sự buồn bã của Linh Vi, Tần Minh Hạo không nói nên lời, anh thật sự không thích mèo, nếu chiều theo cô mà để nó ở lại, anh chắc sẽ ngày ngày cau có, tâm trạng khó chịu.

Trong lúc anh vẫn còn phân vân thì đột nhiên Linh Vi lấy tay dụi mắt, lúc này anh liền phát hiện ra điều bất thường: "Chỉ một con mèo thôi, khóc gì chứ?"

Chưa bao giờ anh lại cảm thấy phụ nữ phiền phức đến mức này, anh đã từng biết đến, phụ nữ là một sinh vật thích khóc, nhưng không ngờ lại mau nước mắt đến mức này.

"Chậc! Được rồi, em muốn nuôi thì nuôi đi, nhưng tốt nhất đừng để nó xuất hiện trước mặt anh." Anh nói với vẻ gượng ép, sau đó không vui mà bỏ lên lầu, đến cơm cũng chưa ăn xong.

Linh Vi ôm chặt Dưa Hấu vào lòng, cơ thể bất chợt run lên. Cô cũng không muốn chọc tức anh, không muốn làm anh giận nhưng cô thật sự... không muốn vứt bé mèo này đi, cô muốn bảo vệ nó đến cùng, cô không muốn cho nó hi vọng ấm áp rồi lại thẳng tay ruồng bỏ nó. Thế giới này đã tàn nhẫn với cô lắm rồi, cô không muốn Dưa Hấu cũng phải chịu đơn khổ giống cô.