Nghe đồn Tư Tắc đại lão không dùng điện thoại di động, vậy người nhà anh tìm anh liền gọi điện thoại cho bạn gái anh hoàn toàn không có vấn đề gì, quần chúng vây xem cho rằng mình đã rõ chân tướng rồi.
Sự chú ý của đa số người đều đặt trên người hai người Tư Tắc, Hà Yến Tri không đè nén được sự không cam lòng tràn ngập đẩy đám người ra, mấy tùy tùng của cô ta cẩn thận muốn vây quanh biểu lộ quan tâm, lại lo lắng bị cô ta giận cá chém chớt, đẩy đẩy kéo kéo không dám bước lên, Hà Yến Tri cũng không để ý đến bọn họ, tự mình đứng thẳng sống lưng đi ra ngoài, dường như chỉ có như vậy mới có thể duy trì sự kiêu ngạo của cô ta.
Khoảng thời gian trước Yến Chân vừa mới đổi vỏ điện thoại, màu sắc là màu đỏ chót vô cùng tươi đẹp, kiểu dáng cũng rất đơn giản, phía trên chỉ có hai chữ màu đen thật to --- “Phú quý”.
Giờ phút này “Phú quý” đang được Tư Tắc cầm trong bàn tay thon dài trắng nõn khớp xương rõ ràng của anh, dán lên khuôn mặt phong thần sơ lãng kia.
Ở đây không ít nữ sinh bỗng nhiên ghen ghét chiếc điện thoại này.
Du Hiền bọn họ lên tiếng chào hỏi với Yến Chân, kéo Nhậm Khởi Phi rời đi trước, trước khi lão Viên rời đi lại lộ ra ánh mắt vui mừng của lão quản gia với Yến Chân.
Yến Chân: “…”
Ánh mắt của đám người xung quanh thật sự là quá bát quái, khiến cô có chút không chịu nổi, thế là chỉ chỉ phía cửa với Tư Tắc, bản thân mình đi ra ngoài trước.
Tư Tắc theo sau.
Đến phía bên ngoài cửa đông của sân vận động, sự ồn ào náo động xung quanh thoáng cái cách xa bọn họ, trong bóng đêm yên tĩnh, hai người đứng cách nhau không xa, âm thanh từ trong điện thoại truyền ra vô cùng rõ ràng truyền đến trong tai Yến Chân.
Nhiếp Ý Hồng ở đầu bên kia điện thoại vô cùng nhiệt tình: “Yến Chân à, thành phố G bên kia có ca phẫu thuật đang chờ cậu, hiện tại cậu phải lập tức trở về, lần sau cháu đến thành phố G chơi lại mời cháu và Tư Tắc ăn cơm.”
Ti Tắc hơi nghiêng đầu, nhìn Yến Chân, nhíu mày trả lời: “Biết rồi, cậu.”
Khuôn mặt của Tư Tắc không thể nghi ngờ là vô cùng đẹp, hình dáng góc cạnh, lông mày rậm hơi giương lên, đồng từ màu nâu dưới ánh đèn của đèn đường như có vầng sáng tinh tế lưu chuyển.
Hai người cách nhau hơi ngần, bị đôi mắt như vậy nhìn chăm chú, Yến Chân cảm thấy trong lòng bàn tay hơi ra mồ hôi.
Nhiếp Ý Hồng nghe thấy là giọng của Tư Tắc, kinh ngạc nói: “Tại sao lại là cháu bắt máy, quấy rầy hai đứa hẹn hò rồi sao?” Tiếp theo lại rất cao hứng: “Ôi chao, trước kia muốn tìm cháu giống như tìm báu vật, bây giờ thuận tiện rồi, trực tiếp gọi điện thoại cho Yến Chân là được rồi.”
Yến Chân đỡ trán.
Tư Tắc nhìn thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của Yến Chân, khóe miệng khẽ cười, sợ Nhiếp Ý Hồng lại nói ra cái gì đó, nói một tiếng biết rồi liền cúp máy.
Yến Chân vừa mới vận động xong, quần áo hơi bị mồ hôi làm ướt nhẹp, dính trên người bị gió lạnh cuối hè thổi tới, trên da nổi lên một lớp da gà thật nhỏ, cô xoa nhẹ cánh tay một cái.
Tư Tắc thấy được, đổi hướng đứng một chút, ngăn cản gió cho cô.
Yến Chân đột nhiên phát hiện ra, đại lão mặc dù đa số thời gian đều là dáng vẻ hững hờ, nhưng lúc nào cũng trong lúc lơ đãng mà lộ ra một mặt chu đáo.
Tư Tắc đưa điện thoại di động cho Yến Chân, ngón tay của hai người lập tức không hẹn mà chạm vào nhau.
Yến Chân phút chốc thu tay lại, nơi bị chạm vào có chút nóng lên.
Tư Tắc ho một cái: “Xin lỗi, tôi trước đó cũng không biết chuyện trên mạng.”
Giọng nam trầm thấp sạch sẽ vang lên bên tai cô.
Yến Chân ngẩng đầu nhìn anh, Tư Tắc rất cao, liếc mắt có vẻ trên 1m85, cô đã được tính là cao trong số nữ sinh rồi, nhưng vẫn thấp hơn Tư Tắc một cái đầu, chỉ tới bờ vai của anh. Thật là đáng giận, lớn lên đẹp trai chính là tốt, vốn dĩ còn có chút uất ức, bây giờ thấy khuôn mặt anh đều không tức giận được nữa.
Quên đi quên đi.
Yến Chân nói: “Tôi cũng không yếu ớt như vậy, qua một thời gian ngắn độ hot của chuyện này liền có thể hạ xuống rồi, không cần quan tâm nó.” Nói xong chậm rãi bước xuống bậc thang, đi thẳng về hướng ký túc xá.
Tư Tắc theo sau cô đi chung với nhau: “Bài viết kia đã giải thích rồi, là bạn gái của Hướng Ninh viết.”
Yến Chân kinh ngạc: “Cho nên, ngày đó Hướng Ninh thật ra là phải tỏ tình với cô ấy?”
Tư Tắc gật gật đầu.
Yến Chân thở dài: “Thật sự là người đang ngồi trong nhà, nồi từ trên trời tới*.” Sau đó lại tò mò hỏi: “Anh thật sự không biết Hà Yến Tri sao? Cô ta theo đuổi anh lâu như vậy.”
(*: Một từ thông dụng trên internet, ý chỉ vô duyên vô cớ cõng nồi hiệp, là một từ diễn biến việc xui xẻo về đến nhà.)
Tư Tắc suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không có ấn tượng, tôi vẫn luôn không hứng thú với loại chuyện này.”
“…” Yến Chân bỗng nhiên có chút đồng tình với Hà Yến Tri rồi: “Chẳng lẽ lúc anh ở tuổi dậy thì không có cảm giác tim đập thình thịch với cô gái nào sao?”
Tuổi dậy thì? Khi đó anh đang tự học toán cao cấp nhỉ, lý thuyết số hiện đại của Fermat rất thú vị.
(*: Pierre de Fermat (phiên âm: "Pi-e Đờ Phéc-ma", 17 tháng 8 năm 1601 tại Pháp – 12 tháng 1 năm 1665) là một học giả nghiệp dư vĩ đại, một nhà toán học nổi tiếng và cha đẻ của lý thuyết số hiện đại.)
“Không có.”
Yến Chân nghe thấy đại lão lạnh nhạt nói.
Được rồi, cô lại yên lặng dán cho đại lão nhãn dán không dính khói lửa trần gian, thật sự rất tò mò rốt cuộc sẽ là nữ sinh thế nào có thể kéo anh từ thần tiên xuống thành người phàm.
Lúc sắp đến dưới lầu ký túc xá nữa, Yến Chân cảm thấy vẫn cần phải giải thích với đại lão một chút.
Cô trầm ngâm một chút, nói với Tư Tắc: “Hôm nay thi đấu với Hà Yến Tri, thật ra chỉ là muốn cô ta nói xin lỗi tôi.” Không phải thi đấu vì anh như bát quái nói.
Tha thứ cho cô không nói nên lời câu sau cùng kia, có quá xấu hổ rồi hay không!
Yến Chân tựa như nhìn thấy khóe miệng đại lão cong lên một chút, nhìn kỹ lại thì vẫn là vẻ mặt nhàn nhạt kia, phảng phất như là ảo giác của cô.
Tư Tắc gật gật đầu: “Cầu lông của cô đánh rất không tồi.”
“Khà khà,” Yến Chân cười xảo quyệt, ánh mắt sáng lấp lánh: “Có từng nghe nói đến Yến Cẩm không?”
Tư Tắc giật mình: “Danh thủ cầu lông quốc gia nghỉ thi đấu, ông ấy là bố cô?”
“Đúng thế,” Yến Chân gật đầu, dáng vẻ tâm tình rất tốt: “Bố tôi từ nhỏ đã coi tôi là người nối nghiệp mà bồi dưỡng, ông ấy cảm thấy tôi rất có thiên phú về phương diện đó. Nếu như không phải bởi vì thích chữa trị sách cổ, tôi hẳn là sẽ đi đánh cầu lông giống như bố tôi.”
Rất nhanh liền đến dưới lầu ký túc xá, Yến Chân cười híp mắt vẫy vẫy tay với Tư Tắc: “Tôi đi lên trước, cảm ơn anh hôm nay đến cổ vũ tôi.”
Tư Tắc nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Yến Chân biến mất ở đầu cầu thang, quay người rời đi.
Cảm giác tim đập thình thịch sao?
Tay phải Tư Tắc ấn trên ngực, trước đây không lâu, ánh mắt người nào đó mang theo sát khí, mỗi một lần vung đập đều tràn ngập tự tin không chút do dự, lúc nhảy lên thật cao chụp giết đối thủ, nhịp tim nơi này dường như không chịu sự khống chế.
Diễn đàn đại học S lại bùng nổ.
Có người đăng lên video Yến Chân và Hà Yến Tri thi đấu cầu lông.
Yến Chân ở trong video, da trắng xinh đẹp chân dài, động tác sắc bén đẹp đẽ tràn ngập cảm giác nhịp điệu, nhanh chóng thu hoạch được một số lượng lớn em gái em trai mê muội.
Lầu 2: [A a a a a, chợt phát hiện ra Yến Chân cực kỳ soái có hay không! Ánh mắt kia, tôi muốn cong thành bánh quai chèo rồi!]
Lầu 3: [Vì sao không có nữ sinh quyết đấu vì tôi, tôi cảm thấy tôi cũng rất đẹp trai mà.]
Lầu 4: [Tư Tắc đại lão cũng xuất hiện, cái đánh vào mặt này thật sự là vang động trời rồi, ha ha ha ha ha.]
Lầu 5: [Cái vị trước đó nói người ta ngoại trừ mặt miễn cưỡng có thể nhìn, không có gì có thể lấy ra được đâu? Muốn cùng người ta đi khoa tay múa chân một chút không?]
Lầu 6: [Tôi tuyên bố, Yến Chân từ hôm nay trở đi là nữ thần của tôi!]
…
Lầu 24: [Cho nên đại lão và Yến Chân thật sự là ở bên nhau rồi nhỉ?]
Lầu 25: [Lầu trên, tôi đều nghe thấy được, cậu của Tư Tắc gọi điện thoại cho Yến Chân, Yến Chân bảo đại lão tự mình bắt máy, cậu nói xem?]
Lầu 26: [A! Trước kia làm sao không phát hiện ra em gái xinh đẹp như vậy chứ!! Ôi, em gái xinh đẹp đều là của nhà người ta rồi.]
…
Lầu 44: [A, nhìn tới nhìn lui đều là bởi vì vận may tốt, đối thủ sai lầm nhiều mới thắng được, không cái này có gì hay mà quỳ li3m.]
Lầu 45: [Lầu trên, nào, đưa vợt cầu lông cho cô, cô đến đánh đi!]
Lầu 46: [Lầu trên trên, you can you up, no can no bb.]
…
Tiếp theo, quần chúng ăn dưa phát hiện ra chủ lầu hốc cây cũng hiện thân trả lời bài viết [Hốc cây: Tôi thích một nam sinh, từ cao trung đến đại học.]
Chủ lầu: [Nữ thần của nam thần tôi, hóa ra chính là tôi. Bị sự ngu xuẩn của mình làm cho phát khóc rồi, chúng tôi đã ở bên nhau rồi, cảm ơn mọi người an ủi. Đồng thời cũng bày tỏ vô cùng xin lỗi bạn học liên quan bị hiểu lầm, xin mọi người đừng trả lời nữa, bài viết này kết thúc.]
Sáng ngày hôm sau không có lớp, Yến Chân ngủ lấy lại sức, đến khi rời giường mới cảm thấy toàn thân đau nhức.
Rất lâu không luyện, tay chân già cỗi đều đang kháng nghị với cô.
Tắm rửa xong, Yến Chân đứng ở trước gương của nhà vệ sinh thoa mỹ phẩm dưỡng da.
Nhậm Khởi Phi cũng tiến vào, cho kem đánh răng lên bàn chải đánh răng, vừa rót nước vào ly vừa nói: “Yến Yến, tối hôm qua trên diễn đàn cậu lại hot rồi, lần này không phải vì scandal nữa.”
Yến Chân cẩn thận thoa kem chống nắng, nhìn chính mình trong gương, thở dài: “Tớ thật đúng là quá ưu tú rồi.”
“Khụ khụ ----” Nhậm Khởi Phi cố gắng kìm nén không phun nước ra ngoài, kết quả bị sặc rồi.
Yến Chân ưu tú ăn một miếng bánh mì nước cùng một hộp sữa bò làm bữa sáng, lớp trưởng hỏi cô trên QQ, lễ kỷ niệm thành lập trường chuẩn bị biểu diễn tiết mục gì, đã có mấy bạn học báo danh hợp tấu nhạc cụ rồi, mỗi lớp chỉ có thể đăng ký một tiết mục, tiết mục của cô có xung đột với những người khác không.
Yến Chân trả lời cậu ta, không xung đột không xung đột, tính bao dung của tiết mục của cô vô cùng mạnh, mặc kể là với tiết mục nào cũng có thể kết hợp được, cứ việc yên tâm.
Lớp trưởng lại hỏi cô, vậy quyết định thời gian nào, cậu và mọi người cùng nhau luyện tập.
Yến Chân trả lời cậu ta, không cần luyện tập không cần luyện tập, tính độc lập của tiết mục của cô vô cùng mạnh, chỉ c ần sau cùng cùng mọi người luyện tập một lần liền OK rồi.
Lớp trưởng: … rốt cuộc là tiết mục thần tiên gì vậy! Cậu xác định cậu nghiêm túc sao?!
Qua hai ngày, Tư Tắc thông báo với Yến Chân, thiết bị dùng chữa trị sách cổ đã đến rồi. Đồng thời, ông nội anh đã cho người đưa sách cổ tới rồi.
Yến chân sau khi tan học đi đến phòng chữa trị.
Người tới gọi là chú Trần, ước chừng khoảng trên dưới năm mươi tuổi, ánh mắt khôn khéo già dặn.
Chú Trần là người làm việc ở Tư gia nhiều năm rồi, vẫn luôn giúp ông nội Tư Tắc quản lý đồ sưu tập.
Ông nhìn Yến Chân, vô cùng lo lắng: “Thứ quý giá như thế, sao có thể để cho cô gái không có kinh nghiệm gì sửa được, lỡ như làm hỏng rồi thì không còn nữa, cái này không khỏi quá làm bậy rồi.”
Yến Chân cũng không tức giận, dù sao thì không phải lần đầu tiên có người nói cô như vậy.
Tư Tắc đang định mở miệng liền nghe Yến Chân nói ra: “Xem từ ảnh chụp, hai quyển sách cổ này dùng màu mực thanh thuần đều đặn, hơn nữa là chữ bên trong, mỗi một nửa lá có mười hai hàng, mỗi hàng mười tám đến hai mươi chữ, kiểu chữ nghiêng cả hai bên, lại chặt chẽ cẩn thận, hẳn là bản khắc thời Đại Tống.”
Giọng nói cô gái ấm áp mềm mại, giọng điệu không nhanh không chậm, trong lòng đã có dự tính, lão Trần nghe được trợn mắt há mồm.
Yến Chân nói không sai chút nào.