Giữa không gian tối đen yên tĩnh, thời gian tựa như dừng lại, bầu không khí nóng bức khó chịu. Tim Yến Chân đập nhanh như trống đánh, cô ngoan ngoãn không động đậy.
Cô nghe được tiếng th ở dốc của anh, lồ ng ngực dán sát vào lưng cô cũng không ngừng phập phồng.
Không biết qua bao lâu, cũng có thể là không lâu lắm, Tư Tắc chậm chạp ngẩng đầu khỏi cổ cô, vòng tay cũng dần buông lỏng. Lúc này Yến Chân mới hô hấp bình thường được.
Trong bóng tối, Tư Tắc cầm lấy thẻ phòng trong tay cô.
Tay cô bỗng trống rỗng. Ngón tay bởi vì nắm chặt thẻ phòng quá mức mở tê cứng, không gập lại được.
"Tách" một tiếng, đèn phòng sáng lên. Không biết là đồ điện gì hoạt động phát ra tiếng "Vù vù".
Bóng đèn ở cửa phòng tản ra ánh sáng màu vàng cam, nhẹ nhàng chiếu l3n đỉnh đầu hai người.
Yến Chân híp mắt lại, bỗng nhiên tiếp xúc với ánh sáng sau một thời gian dài trong bóng tối làm cô choáng váng chưa kịp thích nghi.
Tiếp đó, người phía sau cô lùi ra, xoay người cô lại đối diện anh. Ánh mắt nhìn cô tĩnh mịch đầy dụ hoặc, mang theo chút mê người. Chiếc áo sơ mi trên người hơi xộc xệch, cùng với anh lúc nãy tựa như hai người khác nhau.
Ngay lúc Yến Chân bị anh làm cho thần hồn điên đảo không nghĩ được gì, Tư Tắc bỗng buông thõng tay xuống.
"Nghỉ sớm đi, anh về phòng trước." Nháy mắt khi anh nói chuyện, ngón tay nhẹ nhàng sượt qua cô.
"..." Yến Chân bất giác kéo anh lại.
Đợi cô lấy lại tinh thần, chỉ thấy Tư Tắc nhướng lông mày nhìn đôi tay giao nhau của hai người, khẽ cười một tiếng: "Ừm? Không muốn anh đi à?"
Nói xong liền im lặng như đang nghĩ có nên ở lại không.
Người này chắc chắn là cố ý!
Yến Chân vội hất tay anh ra, một tay mở cửa phòng, một tay dùng sức đẩy anh.
"Đi đi." Cửa "Rầm" một tiếng đóng lại trước mặt Tư Tắc.
Bạn gái anh thẹn quá hóa giận à?
Tư Tắc sờ mũi lùi về sau một bước, vốn dĩ anh chỉ muốn chọc cô một tí thôi, cuối cùng lại nhịn không được, phải dùng hết sự tự chủ một đời kiêu ngạo này mới kìm được.
Trong phòng, Yến Chân tức giận cởi giày, ngả người lên giường lớn.
Cô phát hiện Tư Tắc nhịn rất giỏi, còn mình lần nào cũng bị anh quyến rũ đến quên trời quên đất. Lần sau cô muốn nắm quyền chủ động, nhất định phải làm động tác ép anh vào tường, sau đó tiêu sái bỏ đi!
Phải để anh nếm thử mùi vị lên không được mà xuống cũng không xong!
Thời khắc đó, Yến Chân thực sự rất quyết tâm.
*
Thứ bảy Tư Tắc bận tham dự hội nghị. Yến Chân ngủ đến khi tự tỉnh, nhàn rỗi không có gì làm bỗng nảy ra ý tưởng đi chơi thăm thú. Huyện L có một ngôi chùa nổi tiếng cách đây không xa. Rất nhiều cặp đôi nghe danh đến đó trèo l3n đỉnh núi, sau đó cùng nhau treo khóa đồng tâm.
Ngoài ra còn có chợ đêm. Trong sách du lịch nói rất náo nhiệt, còn đặc biệt đánh dấu không thể bỏ qua. Thấy vậy cô cũng có mấy phần hứng thú.
Cuối cùng khi hội nghị vừa kết thúc, cô liền kéo Tư Tắc xuất phát du ngoạn.
Hai người bắt xe đi đến chân núi, phát hiện muốn lên ngôi chùa trên đỉnh núi có hai con đường, một là bậc thang phải từ mình đi lên, một là phía sau núi có thể đi lên bằng cáp treo.
Tư Tắc đang định đi mua phiếu ngồi cáp treo thì đã bị Yến Chân kéo lại, "Phải có thành tâm thì mới linh nghiệm được, chúng ta tự đi lên đó."
Nhìn lên bậc thang uốn lượn vòng quanh, còn không thấy điểm cuối. Tư Tắc nghiêng đầu nghi ngờ nhìn cô: "Chắc chưa?"
Yến Chân nhìn theo anh. Núi cao, đường dốc. Nhưng cô vẫn gật đầu chắc nịch: "Chắc chắn."
Nhưng cô cũng bị vả mặt rất nhanh, mới leo được nửa đường Yến Chân đã thở hổn hển. Ngược lại, Tư Tắc trông vẫn bình thản như cũ, thậm chí thỉnh thoảng còn ngắm phong cảnh hai bên đường.
Càng so sánh lại càng thấy bực bội.
Leo được hai phần ba đường, nửa người Yến Chân đã treo lên người Tư Tắc, bị anh kéo lê lết lên.
"Chúng ta nghỉ một lát đi." Yến Chân khóc không ra nước mắt. Bây giờ cô cực kỳ muốn đánh chết cái người vừa nãy không chịu đi cáp treo.
Tư Tắc ngừng lại, ra hiệu cho Yến Chân nhìn về phía trước.
Đó là một đôi vợ chồng già run run dìu nhau lên núi, trong tay ông lão còn cầm theo mấy nén nhang. Cả hai tuổi đều đã cao, tóc bạc, lưng còng, đi một bước lại nghỉ mấy giây, sau đó lại thở nhẹ đi tiếp.
Bỗng nhiên Yến Chân có chút xúc động. Phải có bao nhiêu bao dung, thấu hiểu và ủng hộ mới có thể bầu bạn với nhau đi đến già được chứ.
Cô đứng thẳng người lại, liếc qua nhìn Tư Tắc một cái, "Chúng ta giúp ông bà đi?"
Đoạn đường sau đó, Tư Tắc đỡ ông lão, tay kia giúp ông xách đồ, Yến Chân dìu bà lão, phối hợp với tốc độ của ông bà chậm rãi lên đến đỉnh núi.
Trên đỉnh gió lớn, hai ông bà chắp tay trước nói tiếng địa phương với họ. Tuy nghe không hiểu, nhưng dựa vào ngôn ngữ hình thể suy đoán một chút, có lẽ ông bà muốn nói cảm ơn. Yến Chân cũng chắp tay trước ngực đáp lại ông bà.
Trải qua mưa gió bão bùng, nhưng cuối cùng vẫn bên nhau lúc hoạn nạn, đó mới là dáng vẻ đẹp nhất của tình yêu.
Hai người đi mua khóa đồng tâm, viết tên của mình lên rồi treo trên dây thừng ở vách núi.
"Như vậy được chưa?" Yến Chân vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn của mình, nhìn chằm chằm hàng loạt ổ khóa phía trước, có lẽ là được sản xuất hàng loạt, vậy nên chẳng phân biệt được cái nào với cái nào, "Em vẫn thấy cần thêm một nghi thức đặc biệt nào đó mới linh nghiệm."
"Nghi thức gì?" Thỉnh thoảng bạn gái cũng sẽ nghĩ ra mấy ý nghĩ lạ kỳ, Tư Tắc sớm đã không còn kinh ngạc nữa.
Đại não Yến Chân hoạt động: "Ví dụ như nước mắt của hai người chẳng hạn?"
Tư Tắc: "..."
Dưới núi là chợ đêm, ánh đèn sáng chói, du khách tấp nập. Trên đường là hàng loạt đồ ăn, đồ thủ công. Mọi người từ khắp bốn phương tụ hội về đây, nào là giai điệu nhạc mới lạ, nào là ngôn ngữ vùng miền các chốn, náo nhiệt mà lại cực kỳ ấm áp.
Phần lớn thức ăn đều là thịt nướng, Yến Chân ăn một lát đã no, ném hết số còn lại cho Tư Tắc. Anh cũng không chê, tự nhiên nhận lấy ăn.
Bỗng Yến Chân hơi ngại ngùng, "Nếu mà dì Nhiếp biết con trai mình vậy mà ăn cẩu thặng* không biết có tức giận không?"
(*Thức ăn thừa của chó)
Động tác ăn của Tư Tắc ngừng lại một chút, ánh mắt một lời khó nói hết nhìn cô, "Sao lại tự nói mình như vậy?"
Yến Chân: "..."
Bạn trai à! Anh bắt nhầm trọng điểm rồi!
Lúc về, Yến Chân muốn mua một cái khăn choàng phong cách dân tộc cho Nhiếp Úy Nhiên, bèn tham khảo ý của Tư Tắc.
Cô cầm một chiếc màu xanh sẫm thêu đồ đằng* hươu cửu sắc.
(*Là động vật, cây cỏ, đồ vật hoặc hiện tượng tự nhiên mà tộc người nguyên thủy coi là biểu tượng thiêng liêng của bộ tộc mình và tin rằng những thứ đó có mối liên hệ siêu tự nhiên và có sự gần gũi máu thịt)
Tư Tắc gật đầu: "Được đó."
Yến Chân lại thấy màu sắc hơi tối, cầm một chiếc khác màu mận chín phối với hoa văn vàng nhạt nhìn anh.
Tư Tắc tiếp tục gật đầu: "Rất đẹp."
"Còn cái này?"
"Không tệ."
"Vậy cái này thì sao?"
"Cũng được."
Yến Chân: "..."
Phiền anh để tâm tí đi! Qua loa vừa thôi!
Bỗng nhiên Tư Tắc bật cười: "Cái nào cũng được mà. Chỉ cần là em tặng, bà ấy đều sẽ thích."
Cuối cùng Yến Chân vẫn lấy chiếc khăn choàng màu xanh sẫm đã chọn lúc đầu.
Tư Tắc cũng không lừa cô. Nhận được quà, Nhiếp Úy Nhiên rất mừng rỡ, "Vẫn là con gái tri kỉ hơn mà, cảm ơn con."
Tối đó, Nhiếp Úy Nhiên giữ Yến Chân lại, kể không ít chuyện lúc nhỏ của Tư Tắc, thỏa mãn ước mong được thủ thỉ nói chuyện với con gái của bà.
"Từ nhỏ Tư Tắc đã cực kỳ cố chấp, thích cái gì thì nhất định sẽ kiên trì, còn không thích thì ép kiểu gì cũng không được. Vợ chồng dì cũng chưa từng tham gia vào bất cứ quyết định nào của nó." Cuối cùng, Nhiếp Úy Nhiên lại nói với Yến Chân, "Sắp đến ngày mừng thọ của ông ngoại Tư Tắc rồi, con cũng đi đi."
Yến Chân hơi ngẩn ra, đây là đi chính thức ra mắt đúng không?
*
Chủ nhật trở về, Nhiếp Úy Nhiên không cùng điểm đến với họ nên đã về trước. Yến Chân, Tư Tắc và thầy của anh, Đái Khang An cùng về thành phố S.
Ba người ở phòng chờ đợi chuyến bay.
Yến Chân đã từng nghe danh Đái Khang An. Lưu truyền, ông rất nghiêm khắc với học sinh, cực kỳ không nể tình. Nhưng Tư Tắc lại là học trò cưng của ông, vậy nên đối xử với Yến Chân cũng "yêu ai yêu cả đường đi lối về", vô cùng thân thiện.
Có lẽ là thấy hơi buồn chán, nên Đái Khang An đứng dậy nói với hai người sẽ đi dạo một lát. Chưa được mấy bước ông đã bất ngờ ngã khụy xuống đất.
"A!" Những người xung quanh sợ hãi hô lên. Bên cạnh có mấy vị khách nhát gan bị dọa không dám lại gần ông.
Tư Tắc xông tới đầu tiên, vỗ nhẹ bả vai Đái Khang An, "Thầy Khang?" Anh gọi vài tiếng nhưng Đái Khang An vẫn không nhúc nhích phản ứng lại.
Yến Chân thấy anh nghiêng đầu ghé tai vào sát miệng Đái Khang An như đang lắng nghe gì đó.
Mấy giây sau, Tư Tắc bỗng quay đầu gọi cô: "Mau gọi 120, nói họ có bệnh nhân đột nhiên tim ngừng đập."
Đây là lần đầu tiên Yến Chân thấy anh lo lắng đến vậy, vội vàng lấy điện thoại gọi 120.
Sân bay ở huyện L không có trung tâm y tế, xe cấp cứu ở bệnh viện gần đây nhất muốn đến đây cũng cần ít nhất 10 phút.
Yến Chân biết "4 phút vàng" để cứu người. Nếu tim đột nhiên ngừng đập, sau 4 phút tế bào não sẽ bị tổn thương không thể hồi phục. Sau 10 phút, tỉ lệ người bệnh sống sót còn chưa tới 10%, tính mạng cực kì mong manh.
Ngay lúc đó, nhân viên công tác tại sân bay cũng chạy đến kiểm tra tình hình, Tư Tắc ngẩng đầu hỏi: "Máy AED* ở đâu?"
(*Máy sốc tim ngoài tự động)
Nhân viên công tác lập tức đáp: "Để tôi đi lấy."
Thời gian gấp rút, tựa như chạy đua cùng Tử thần.
Tư Tắc mở rộng áo khoác Đái Khang An, bắt đầu hồi sức tim phổi.
Ấn ngực như vậy rất phí thể lực. Nhân viên công tắc mang về một hộp đồ màu đỏ, chỉ mất mấy chục giây nhưng trán Tư Tắc đã lấm tấm mồ hôi.
Mở hộp ra, Tư Tắc nhanh chóng dán miếng điện cực lên bên ngoài ngực trái và dưới xương đòn Đái Khang An. Đồng thời, thực hiện các bước hồi sức tim phổi theo hướng dẫn lời nói do máy đưa ra.
Xung quanh không ai dám phát ra âm thanh, căng thẳng nhìn anh cứu người, chỉ có tiếng máy móc điện tử lặp lại vang lên.
"Phân tích xong, tiến hành khử rung..."
...
"Phân tích xong, tiến hành khử rung..."
Nhưng nhịp tim Đái Khang An vẫn không hồi phục.
Tư Tắc vẫn tiếp tục làm hồi sức tim phổi, mồ hôi ở thái dương rịn xuống.
Yến Chân bỗng hy vọng thời gian trôi chậm một chút, xe cứu thương có thể đến nhanh một chút.
Bỗng nhiên mí mắt Đái Khang An nhúc nhích, mơ hồ nói ra một chữ, hình như là "Đau".
"Á, tỉnh rồi." Cạnh đó có vị khách khẽ hô.
Tư Tắc dừng động tác ấn ngực lại, chỉnh quần áo Đái Khang An ngay ngắn lại, cũng không lập tức cởi máy sốc tim xuống.
Không lâu sau, xe cứu thương cuối cùng cũng đến. Tư Tắc nói tình huống cụ thể cho nhân viên y tế, sau đó Đái Khang An lập tức được đặt lên cáng cứu thương mang đi.
Hai người cũng leo lên xe cứu thương đi theo.
Tần suất ấn ngực là 80 đến 100 lần trên một phút. Vậy mà Tư Tắc vẫn kiên trì không từ bỏ. Thả lỏng lại mới cảm thấy cơ tay và bả vai đau nhức rã rời.
"Mệt không?" Yến Chân nhìn anh.
Tư Tắc hoạt động cánh tay một chút: "Trong tình huống đó thật ra cũng không thấy mệt lắm, một lượng lớn adrenaline tiết ra làm anh không cảm thấy gì cả."
Yến Chân phát hiện cả tóc gáy anh đều ướt đẫm. Tận mắt nhìn thấy cảnh sơ cứu thật sự rất khác với khi xem video hay ảnh chụp, khi nhìn thấy mới cảm thấy sốc đến thế nào.