Khâu Vá Lại Trăm Năm

Chương 4




Gần đây diễn đàn trường học rất náo nhiệt, quần chúng ăn dưa* cảm thấy ăn được liên hoàn dưa, đặc biệt mạnh mẽ.

(*: Ngôn ngữ mạng, dùng chỉ những người chỉ nhìn mà không nói gì.)

Đầu tiên là một bài viết.

[Bài viết: Tôi thích một chàng trai, từ cấp 3 đến Đại học.]



[Nam thần khoa học tự nhiên rất lợi hại, giống như học cái gì cũng rất nhẹ nhàng, tôi không thể đè nén được mà sinh ra sự xúc động muốn hiểu rõ cái người lợi hại hơn mình này. Càng hiểu rõ, liền càng phát hiện ra người này thật sự rất tuyệt, chơi bóng rổ rất tốt, chữ viết rất tốt, nhân duyên rất tốt, tóm lại chỗ nào cũng tốt.]

[Thích một người như vậy thật sự không khó chút nào, khi đó tôi nghĩ, nam thần lợi hại như vậy, tôi cũng muốn trở nên lợi hại hơn một chút mới có thể đứng bên cạnh cậu ấy. Nhưng mà tôi học lệch rất nghiêm trọng, cho nên mỗi ngày đều sẽ liều mạng ép mình dùng nhiều thời gian và sinh lực hơn một chút vào môn khoa học tự nhiên đáng ghét. Cuối cùng có một ngày, điểm số một môn thi của tôi lại cao hơn nam thần rồi.]



[Dần dần, chúng tôi bắt đầu quen thân, thường xuyên cùng nhau thảo luận đề bài lớn. Tôi tin tưởng kế hoạch của tôi là chính xác, tôi đang từng bước một tới gần cậu ấy.]

[Tôi và nam thần đồng thời báo danh đại học S, nhưng thật ra là tôi đặc biệt nghe ngóng từ bạn của cậu ấy. Lên đại học không bao lâu, liền có nữ sinh tỏ tình với cậu ấy, nhưng bị nam thần từ chối rồi, nam thần nói mình thích học tập hơn.]

[Tôi cảm thấy tôi còn phải cố gắng thêm một chút nữa.]



[Hốc cây này, là muốn vì tình cảm thầm mến 5 năm của tôi mà đánh lên một dấu chấm tròn.]

[Bởi vì hôm nay, nam thần của tôi, muốn thổ lộ với nữ thần của cậu ấy.]

[Hóa ra có thể không liên quan đến thành tích, chỉ bởi vì cậu ấy thích thôi.]

Thời gian đăng bài viết đúng lúc cùng một ngày với video tỏ tình bát quái của đại học S trên Weibo.

Quần chúng ăn dưa không bình tĩnh nổi nữa.

Lầu 2: [T_T Ôm lấy chị gái, chị đã rất tuyệt rồi, thời gian sẽ không bạc đãi người cố gắng, sẽ có người chân chính yêu thích chị xuất hiện.]



Lầu 36: [Có người biết chuyện tiết lộ kịch bản một chút không? Có phải có liên quan đến video tỏ tình kia trên Weibo không?]

Lầu 37: [Nữ sinh trong video học chuyên ngành văn học cổ điển, tên là Yến Chân, bình thường hình như rất khiêm tốn, không biết là lai lịch gì.]



Lầu 38: [Chuyên ngành đó tôi biết, có vài người không đủ điểm, tuân thủ điều chỉnh chuyên ngành với qua được. Đều là chuyên ngành ít được quan tâm không có ai báo danh, thành tích đoán chừng cũng chỉ như vậy thôi.]

Lầu 39: [Kết hợp văn trên dưới, vậy hẳn là chân tướng rồi, đau lòng chủ thớt ~]

Lầu 40: [A, cái thế giới nhìn mặt này.]



Lầu 54: [Chị gái có tin tốt! Nam thần của chị thổ lộ không thành công, chị vẫn còn cơ hội!]

Lầu 55: [Lầu trên ánh trắng sáng và nốt ruồi chu sa* chưa từng nghe tới sao? Nếu như là tôi, tôi sẽ luôn ghê tởm trong lòng.]

(*: Trong tác phẩm Trương Ái Linh có diễn đạt, ánh trăng sáng và nốt ruồi chu sa khác nhau ám chỉ phụ nữ trong hai loại tình huống: “Lúc người đàn ông có được hoa hồng đỏ, người phụ nữ liền biến thành một con muỗi máu, hoa hồng trắng thì trở thành ánh trăng sáng trong trắng trước cửa sổ, khiến người đàn ông mong muốn mà không có được; mà khi người đàn ông có được hoa hồng trắng, người phụ nữ liền trở thành một hạt gạo lớn, mà hoa hồng đỏ thì trở thành nốt ruồi chu sa trước ngực người đàn ông, là nỗi đau vĩnh viễn, đánh dấu vĩnh viễn.” Nói cách khác, không có được là tốt nhất, em mãi mãi là ánh trăng sáng của tôi.)



Lầu 66: [??? Là tiểu thuyết không dễ đọc hay là trò chơi không dễ chơi?]



Một bài viết khác gọi là [Nói một chút chuyên ngành của mọi người có tài nhân nào.]

Trường đại học S sắp nghên đón trăm năm kỷ niệm thành lập trường, các chuyên ngành đều cần biểu diễn tiết mục ở buổi tiệc tối chúc mừng trường, ngay cả viện nghiên cứu sinh cũng không thể ngoại lệ, thế là bài viết tầng tầng lớp lớp thảo luận diễn xuất các loại.

Bài biết này có thể hot là bởi vì có người đăng video múa ba lê của hoa khôi khoa tiếng Anh Tống Điềm, sau đó lại châm biếm một vài nữ sinh chuyên ngành khác ngoại trừ mặt miễn cưỡng có thể nhìn, ngoại trừ bát quái thì cũng không biết còn có cái gì có thể lấy ra được.

Lần này lại chọc vào tổ ong vò vẽ, các sinh viên của chuyên ngành ít được quan tâm nhao nhao nhảy ra xâu xé chủ lầu này. Sau đó lại phát triển thành đại chiến xâu xé chuyên ngành ít được quan tâm và chuyên ngành hấp dẫn, toàn bộ bài viết xâu xé thành khói lửa nổi lên bốn phía, máu chảy thành sông, bài viết hốc cây bên cạnh và video tỏ tình trên Weibo thỉnh thoảng bị lấy ra làm ví dụ.



Lầu 178: [Yến Chân? Người này là ai? Nghe cũng chưa từng nghe nói tới.]

Lầu 179: [Của chuyên ngành ít được quan tâm, ngược lại rất muốn nhìn xem cô ta có thể biểu diễn tiết mục gì.]

Lầu 180: [Câu chuyện ba người.]

Lầu 181: [Ha ha ha, không khỏi có chút đau lòng cho nam thần của động chủ kia làm sao đánh bại!]

Lầu 182: [Mắt mù thôi!]





Lầu 195: [A, chuyên ngành nhiều người ghê gớm nhỉ? Lại chưa chắc ai cũng là tinh anh, ở đâu ra cảm giác ưu việt?]

Lầu 196: [Thì không cho người ta đối với chuyên ngành của mình biểu hiện chân ái à? Học chuyên ngành hấp dẫn thì có thể đại biểu cái gì? Tâm lý bầy đàn nghe nói tới chưa?]

Lầu 197: [Ngồi đợi thần chuyển hướng đánh vào mặt.]



Lầu 211: [Lầu nghiêng rồi, các vị lầu dưới mời đỡ một chút, cảm ơn!]

….

Lầu 985: [Cố lên! Sắp đến 1000 rồi!]

….

Yến Chân không biết mình đã thành người nổi tiếng trên diễn đàn, cái loại nổi tiếng nhờ tai tiếng kia, còn đang giãy giụa vô nghĩa.

Bầu không khí giữa hai người một lần nữa lầm vào sự xấu hổ.

Yến Chân nhanh chóng nhìn xung quanh, lại bổ sung một câu: “Thật sự không cần phiền phức, trong đó chỉ là một vài công cụ sửa chữa sách cổ, không nặng.”

Tư Tắc nghe xong, xoay người gọn gàng nhét vali hành lý vừa mới lấy ra đặt trên đất vào trong cốp sau.

Yến Chân bị hành động của anh làm ngạc nhiên đến mức quên nói chuyện.

Tư Tắc cốp sau xe xong, lúc này mới quay đầu nói với cô: “Trước tiên không vội về phòng, tôi dẫn cô đến một nơi.”

Xe chạy về phía căn cứ lập nghiệp gần đại học S.

Đại lão lái xe vẻ mặt chuyên chú, không nói một lời. Yến Chân ngồi ở ghế phụ từ trong lờ mờ lấy lại tinh thần, đột nhiên ánh sáng lóe lên, kinh ngạc vui mừng nói: “Tìm được phòng sửa chữa sách cổ rồi sao?”

Khóe miệng Tư Tắc nhẹ cười: “Ừm, đồ đạc có thể trực tiếp để đó.”

Đến nơi, mắt Yến Chân tỏa sáng, hết sức hài lòng với nơi này, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cô.

Đầu tiên, rất gần trường học, đi bộ tối đa cũng chỉ hai mươi mấy phút. Tiếp theo, phòng sửa chữa hồi phục có một mảnh đất trống, không có che đậy, ánh sáng đầy đủ. Cuối cùng, nơi này rất rộng rãi, có thể mở rộng đặt các loại thiết bị, đồng thời cực kỳ yên tĩnh, có thể khiến cho người ta bình tĩnh lại tâm tình mà làm việc.

Hoàn mỹ. Yến Chân đánh giá điểm tối đa cho năng lực làm việc của Tư tắc.

Học bá từ nhỏ đã luôn được điểm tối đa lấy thẻ ra vào ra, đưa cho Yến Chân: “Thiết bị cô liệt kê đã trên đường rồi, ba ngày sau sẽ đến.”