“…”
Người này là ăn cô chắc rồi sao?
Yến Chân bỗng nhiên có chút chán ghét bản thân không hăng hái như vậy, cảm xúc bị anh khống chế, vui sướng đau buồn lên xuống theo anh.
Mà anh lại mãi mãi đều là dáng vẻ ung dung thảnh thơi, giống như bất kể là chuyện gì cũng không thể nào ảnh hưởng đến anh.
“Vậy còn anh?” Cô ngẩng mặt lên, mượn cảm giác say, liều lĩnh hỏi ra vấn đề trong lòng vẫn luôn muốn hỏi.
Khoảnh khắc nói ra khỏi miệng, Yến Chân biết mình thua rồi, chẳng khác nào biến tướng thành thừa nhận thích anh.
Tư Tắc cúi đầu, không hề chớp mắt mà nhìn cô, trong mắt như có ánh sao.
Yến Chân nín thở, ngón tay căng thẳng nắm chặt, chờ đợi đáp án của anh.
Tuyết vẫn đang không ngừng rơi xuống, rơi lên trên lông mi của anh, hóa thành giọt nước nho nhỏ óng ánh.
Qua hồi lâu, cũng có thể là chỉ qua mấy giây, Yến Chân nhìn thấy anh mở miệng: “Em thích anh bao lâu rồi?”
“…”
Quá đáng ghét rồi! Sắp tức chết rồi!
Yến Chân hít thở sâu một chút mới không bộc phát: “Có thích hay không chỉ một câu, hỏi nhiều như vậy làm gì?” Nói xong vượt qua anh đi về phía trước.
Trong khoảnh khắc sượt qua người anh, cô nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ.
“Anh chỉ muốn biết là em thích anh trước, hay là anh thích em trước.”
Yến Chân dừng bước.
Tiếng tuyết rơi trên mặt đất tựa như tiếng hoa nở trong lòng cô.
Mạc Nam Phong nhìn qua hướng Tư Tắc và Yến Chân rời đi cũng là hồi lâu chưa hoàn hồn lại.
Vẫn là Khương Dư Nhi kêu anh ta một tiếng: “Bạn của anh và bạn học của em quen biết nhau?”
Giọng nói của Mạc Nam Phong mang theo một chút không xác định: “Không biết, tên này trước kia vẫn luôn thanh tâm quả dục giống như hòa thượng, cũng chưa từng thấy bên cạnh cậu ta xuất hiện em gái nào.”
Mấy nữ sinh cũng mất hào hứng chơi đùa, tâm tư đều bị hấp dẫn đến trên người Yến Chân và đại soái ca cùng nhau rời đi, líu ríu thảo luận.
Khương Dư Nhi hỏi Mạc Nam Phong bọn họ làm sao quen biết, vì sao trước đó cũng không nghe anh ta nhắc đến.
Mạc Nam Phong trả lời: “Đi Mỹ tham gia thi đấu rồi quen biết.”
Lúc ấy học sinh của hơn 100 quốc gia tham gia, Tư Tắc thưởng O, tỉ lệ lấy được giải thưởng hạng nhất là là 0,15%. Trước đó Mạc Nam Phong vẫn cho rằng mình cũng coi như là học bá, kết quả lần thi đấu đó lấy được giải thưởng, trong lòng phát lạnh.
Tư Tắc thoạt nhìn là người rất có cảm giác khoảng cách, chỉ có sau khi tiếp xúc mới có thể phát hiện ra, thật ra anh không khó ở chung chút nào. Trong lúc tranh tài Mạc Nam Phong thường xuyên cầm đề toán đến hỏi anh, ngoài ý muốn hai người liền thân quen.
Khương Dư Nhi nghe xong giật mình nói: “Chính là cuộc thi xây dựng mô hình toán học ở Mỹ lần trước anh tham gia? Em nhớ anh lấy được giải thưởng, anh ta có lấy được thưởng không?”
Mạc Nam Phong sờ mũi một cái gật gật đầu, bạn gái có thể đừng nói ra, chừa cho anh ta chút mặt mũi không.
Khương Dư Nhi hoàn toàn không nghe thấy lời kêu gọi trong lòng bạn trai mình, tiếp tục nói ra: “Là giải thưởng gì? Anh lợi hại hay là anh ta lợi hại?”
“…” Mạc Nam Phong khó khăn mở miệng: “Hơi lợi hại hơn anh một chút đi.”
“…” Khương Dư Nhi khó khăn mà tiêu hóa câu này. Mẹ nó, bản thân cô ta không hăng hái thì thôi đi, bạn trai cũng không hăng hái như thế!
Lục Trà Trà bị các nữ sinh lôi kéo nghe ngóng chuyện của Yến Chân, đau đầu nhức óc, cô ấy cũng không biết gì có được không, đành phải nhanh chóng tìm cớ chuồn đi.
Về đến phòng, cô ấy phát hiện ra chính chủ đã về rồi, đang bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha cầm điều khiển xem TV.
Lục Trà Trà đặt mông ngồi vào bên cạnh Yến Chân: “Tớ cho rằng cậu sẽ không về nhanh như thế, không nắm bắt cơ hội cùng soái ca dạo bước trong tuyết, ngắm trăng bàn luận cuộc đời sao?”
“Không vội, còn nhiều thời gian.” Đều là người của cô rồi, muốn nhìn lúc nào thì nhìn lúc đó, muốn nói lúc nào thì nói lúc đó, khóe miệng Yến Chân vểnh lên. Vả lại, tuyết rơi thì mặt trăng đâu ra?
Vừa dứt lời, cô liền bị Lục Trà Trà đập một cái: “Chao ôi, cậu thật là không liêm khiết.”
“…” Không liêm khiết chỗ nào??
Yến Chân vẻ mặt lờ mờ mà nhìn Lục Trà Trà bỗng nhiên thẹn thùng.
Thành phố Y tuyết rơi không dày, rơi xuống đất lập tức liền hóa thành nước mưa. Tuyết rơi một đêm, cũng chỉ có trên nóc nhà và trên ngọn cây là có một lớp tuyết trắng thật mỏng.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Yến Chân hứng thú bừng bừng chạy tới gõ cửa phòng Tư Tắc.
Cô đã xây dựng tâm lý các loại, đợi lát nữa bản thân mình nhìn thấy loại hình tượng cái gì mà mỹ nam mới dậy tắm rửa gì đó đều phải mặt không biến sắc tim không đập, không thể lộ ra loại biểu lộ chưa từng thấy việc đời gì đó.
Không gõ được mấy lần, cửa liền được mở ra, phía sau cửa là Tư Tắc ăn mặc chỉnh tề đứng đấy.
Yến Chân ngơ ngác nhìn anh, quên cả động tác.
“Không vào?” Tư Tắc nhướng nhướng mày, vì sao anh lại nhìn thấy vẻ mặt thất vọng trên mặt Yến Chân?
“A.” Yến Chân chậm rãi đáp lời, đi vào bên trong.
Cửa phòng “Cạch” một tiếng bị đóng lại.
Cô nam quả nữ ở chung một phòng!!
Yến Chân giả vờ quan sát căn phòng, che đậy tâm tình có chút căng thẳng lại có chút hưng phấn của mình. Sau đó cô liếc mắt liền nhìn thấy máy tính để trên bàn, đây là tiết tấu sáng sớm đang làm việc sao?
Rất nhanh cô liền có được đáp án.
Tư Tắc lấy ra một cái iPad nhét vào trong tay cô, sờ đầu cô một cái, giọng điệu dịu dàng: “Tự chơi một mình trước đi, anh sắp xong rồi, sau đó cùng nhau ăn sáng.” Nóng xong cũng nhanh chóng ngồi xuống trước bàn.
“…”
Cái này hoàn toàn không giống với tưởng tượng của cô! Không có hôn một cái thì cũng nên ôm một cái chứ!
Ngày đầu tiên sau khi xác định quan hệ, Tư Tắc bỏ lại bạn gái trong lòng suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác mà đi gõ máy tính…
Yến Chân ngồi một bên bắt đầu nghi ngờ cuộc đời, tình địch của cô chính là máy vi tính kia sao?
Cũng may dáng vẻ đại soái nghiêm túc của Tư Tắc thật sự là cảnh đẹp ý vui, Yến Chân ném iPad qua một bên, nâng má nhìn anh. Được rồi, nể mặt nhan sắc, bản thân mình không so đo nữa.
Chờ đến lúc Tư Tắc hoàn thành gần xong, nhân viên phục vụ cũng đưa bữa sáng tới rồi.
Yến Chân nhìn thấy một xe đồ ăn đầy ắp, kinh ngạc: “Hai chúng ta ăn không được nhiều như vậy đâu?” Đây là đang cho heo ăn sao?
Tư Tắc đứng dậy khép laptop lại, đi nhà vệ sinh rửa tay một cái.
Sau khi ra ngoài thì cấm một miếng bánh mì hỏi cô: “Mứt hoa quả, bơ đậu phộng, bơ hay là mật ong?”
“Mứt hoa quả.” Yến Chân theo bản năng trả lời.
Tư Tắc phết mứt hoa quả lên miếng bánh mì, đưa cho cô: “Không biết bữa sáng em thích ăn gì nên gọi nhiều một chút.” Sau đó rót cho cô một ly sữa bò nóng đặt trước mặt cô.
Miếng bánh mì nướng đến vừa vặn, vàng óng xốp giòn, kết hợp với mứt hoa quả chua chua ngọt ngọt, cắn một cái hương vị ngọt ngào phân tán.
“Đúng rồi, sao anh lại đến thành phố Y.” Yến Chân nuốt miếng đồ ăn trong miệng xuống, nhìn Tư Tắc.
Tư Tắc múc thêm cho mình một chén cháo, cầm lấy thìa thổi một cái, nói: “Về giỗ tổ, nguyên quán của bà ngoại anh là ở đây.”
Yến Chân lại cắn một cái, nhai nhai mới nói: “Chỉ một mình anh về?”
Tư Tắc lắc đầu: “Bố mẹ anh hai ngày nữa cũng tới.” Muốn gặp cô, cho nên tới trước.
“Em đã nói, đến thành phố Y sẽ dẫn anh đi chơi.” Tư Tắc nhìn cô một cái.
Yến Chân nghẹn lời, nhớ kỹ như vậy, khi đó cô thật sự chỉ là khách khí một chút.
Giữa trưa có hoạt động đồ nướng, Tư Tắc vẫn đang bận, Yến Chân liền một mình tới trước.
Yến Chân là một người tài nấu nướng bỏ đi, cho dù là đồ nướng đơn giản cũng có thể bị cô nướng đến mức một lời khó nói hết, không phải cháy thì chính là chưa chín.
Lương Trác bên cạnh nhìn đồ đen thui đã nhìn không ra là gì trong tay Yến Chân, kinh ngạc một chút, lại có người nướng đồ ăn thành như vậy.
Anh ta bảo Yến Chân đừng nướng nữa, đợi lát nữa bọn họ nướng xong, cô ăn đồ thành phẩm là được.
Yến Chân lắc đầu, thử thêm vài lần, dù sao cũng có thể chọn ra đồ có thể ăn được, cùng lắm thì nướng cháy mình ăn hết, cô hôm nay nhất định phải để Tư Tắc nếm thử tài nấu nướng của cô.
Lương Trác không nhìn nổi nữa, chỉ có thể thở dài, đứng ở bên cạnh chỉ đạo, giải thích với cô khi nào thì lật lại, khi nào chín thì có thể lấy lên.
Lúc Tư Tắc và Mạc Nam Phong đến liền nhìn thấy một chàng trai đứng bên cạnh Yến Chân, sau đó Yến Chân cầm lấy một miếng đã nướng chín đưa cho chàng trai, chàng trai ăn xong còn dựng ngón tay cái với cô.
Mạc Nam Phong cảm thấy khí áp bên người bỗng nhiên thấp xuống mấy độ.
Lúc này Yến Chân nghe thấy bên cạnh có nữ sinh nói: “Nhìn xem, anh trai hồi tối hôm qua cũng tới.”
Một người khác nói: “Ôi, hôm qua không nhìn kỹ, hôm nay vừa nhìn, thật sự rất đẹp trai, ánh mắt đó, tớ không miêu tả được, quá có cảm giác rồi.”
Yến Chân quay đầu lại, nhìn thấy Tư Tắc đứng bên cạnh Mạc Nam Phong, dáng người thẳng tắp, quả thật rất đẹp trai, chỉ là trên mặt không có biểu hiện gì, thoạt nhìn hơi lạnh lùng.
Đúng lúc Lương Trác nói với cô nấm hương nướng xong rồi, Yến Chân liền lấy một que trúc xuyên lấy, đưa đến trước mặt Tư Tắc: “Nếm thử xem, em nướng đấy.”
Tư Tắc rủ mắt xuống nhìn cô, lại liếc mắt nhìn Lương Trác vẫn đang tiếp tục nướng, không nhúc nhích. Mãi đến khi Yến Chân lại đưa đến trước mặt, anh mới nhận lấy.
“Thế nào?” Yến Chân mong đợi hỏi, nhanh khen cô đi.
Tư Tắc nhìn ánh mắt sáng ngời của cô, cắn một cái: “Hơi nhạt.”
“…” Quên cho gia vị.
“Đợi một chút, em nướng cái nữa.” Yến Chân quay lại tiếp tục phấn đấu, cô cũng không tin cô nướng không được.
Đổng San nhìn thấy, nhếch miệng, nói: “Muốn bắt lấy trái tim một người đàn ông thì trước tiên phải bắt lấy dạ dày anh ta, không nghĩ tới cậu cũng tầm thường như thế.”
Yến Chân liếc mắt: “Liên quan gì đến cậu.”
Đợi cô nướng xong mấy cái chân gà bề ngoài không tệ, quay đầu liền phát hiện con hàng này đã cùng hai người Mạc Nam Phong ngồi ở một bên ăn rồi, Khương Dư Nhi đưa cho bọn họ một đ ĩa đồ nướng, anh cũng nhận.
“…” Không phải đã bảo anh đợi à! Cô bận rộn lâu như vậy!
Yến Chân bưng đ ĩa lên đi đến trước mặt Tư Tắc.
Tư Tắc ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Nếm thử xem, lần này nêm gia vị rồi.” Yến Chân nói mà không có biểu cảm gì.
Tư Tắc có chút do dự, trong ánh mắt của bạn gái hình như có sát khí.
Thấy anh do dự, Yến Chân thu tay lại: “Không ăn thì thôi.”
Khát vọng sống khiến Tư Tắc lập tức đứng dậy nhận lấy, cầm que trúc cắn một cái, bỗng nhiên bị sặc đến mức bắt đầu ho khan, nuốt cũng không được nhả ra cũng không xong.
Yến Chân lạnh lùng mở miệng: “Vừa rồi anh nói hơi nhạt, lần này đặt biệt nêm nhiều bột tiêu cay một chút.”
Tư Tắc ho một lúc, trong mắt có chút ẩm ướt, đuôi mắt hơi đỏ lên.
Yến Chân vặn một chai nước khoáng ra, không đưa cho anh, tự nhiên mà uống một ngụm, a ~
Bạn trai không nghe lời, cay chết là được rồi.