Khâu Vá Lại Trăm Năm

Chương 2




Môn học văn học cổ điển là một môn vô cùng không phổ biến lại ít được quan tâm, không phổ biến đến mức có rất ít trường đại học mở lớp.

Buổi chiều thứ hai có môn của chủ nhiệm khoa Yến Chân bọn họ.

Vị giáo sư là người là người Phúc Kiến, lúc ấy vừa khai giảng, toàn bộ các bạn học nghe nói tiếng phổ thông giống như được mã hóa thì nước mắt thống khổ chảy xuống.

Nhưng rất nhanh, bạn họ phát hiện ra mình vẫn quá ngây thơ rồi, vừa phá giải được vấn đề khó đi học nghe không hiểu thì sau đó lại được thông báo kiểm tra còn không được cho trọng điểm.

Giáo sư, môn này thật – sự - quá – khó – rồi!

Yến Chân lên lớp thích ngồi ở hai hàng phía trước, ấn tượng của giáo sư già đối với cô gái xinh đẹp này vô cùng tốt, tốt đến mức mỗi tiết học đều phải gọi cô trả lời một câu hỏi.

Có lần giảng đến đại nạn mà hang động Mạc Cao Quật* cất giữ kinh Phật trải qua, ông cảm thấy nên phá bỏ lệ thường một chút: “Có bạn học nói tôi lên lớp luôn gọi bạn học Yến Chân, vậy hôm nay tôi gọi một bạn học khác, số 18 đi.”

(*: Hang Mạc Cao (tiếng Trung: 莫高窟, bính âm: mò gāo kū, Hán Việt: Mạc Cao quật) hay còn gọi là Hang động Ngàn Phật hay Thiên Phật Động (chữ Hán: 千佛洞; bính âm: qiān fó dòng)[1] là một hệ thống 492 ngôi đền nằm cách 25 km về phía đông nam trung tâm Đôn Hoàng, một ốc đảo nằm ở ngã ba đường tôn giáo và văn hóa trên Con đường tơ lụa, ngày nay thuộc tỉnh Cam Túc, Trung Quốc.)

Toàn bộ các bạn học yên tĩnh như gà, Yến Chân chậm rãi đứng dậy: “Thưa thầy, số 18 cũng là em.”

“Ồ” lên một tiếng, tiếng cười giống như thủy triều mà tản đi khắp lớp học.

Sắc mặt giáo sư không thay đổi, bình tĩnh như thường: “Im lặng! Vậy thì vẫn là Yến Chân trả lời, nếu như em là Vương Viên Lục*, lúc ấy em sẽ làm thế nào?”

(*: Vào năm 1900, một Đạo sĩ tên là Vương Viên Lục (王圓籙) tình cờ phát hiện quần thể những hang động Mạc Cao Quật.)

Yến Chân nhớ rõ bản thân mình nói, có lẽ, dưới hoàn cảnh đó, cô có lẽ còn thua kém hơn Vương đạo sĩ…

Sau đó, giáo sư già này cũng không có bất kỳ lời bình gì, chỉ bi thương thở dài: “Tổ tiên thơ văn, lúc ấy nhìn thấy chẳng qua là nước chảy mây trôi, hậu bối chúng ta nhìn thấy, mảnh da Cát Quang*, đều là châu báu vàng ngọc.”

(*: Tương truyền Cát Quang là thú thần, da làm áo, xuống nước không bao giờ bị chìm, vào lửa không bao giờ bị cháy, ví với những di sản văn hoá quý giá.)

Hết giờ học, Yến Chân và Nhậm Khởi Phi sóng vai đi trên đường, thỉnh thoảng có bạn học đạp xe từ phía sau đi qua, để lại một bóng lưng lướt qua nhanh.

Nhậm Khởi Phi cười hì hì xoay người, bước đi lui, cuộn quyển sách lại đưa tới bên miệng Yến Chân: “Bạn học Yến, có thể mời cậu đánh giá một chút về cuộc hẹn cà phê của cậu với học trưởng Tư Tắc không?”

Yến Chân có chút không dám nhớ lại một mảng màu hồng kia: “Gu của học trưởng hơi đặc biệt?”

“Phụt” Nhậm Khởi Phi đột nhiên cười vang thành tiếng, cả người run rẩy, ngay cả sách cũng sắp không cầm được rồi.

Yến Chân ném ánh mắt nghi hoặc về phía cô ấy.

“Ha ha ha ha, tối hôm qua nghe Du Hiền nói, quán đó là do anh ta đề cử.” Nhậm Khởi Phi đi trở về bên cạnh Yến Chân, đụng một cái vào vai cô: “Biết hai người các cậu lớn tuổi rồi mà chưa bao giờ đến chỗ như thế, có phải là vô cùng có cảm giác không?”

“…”

Thật sự là làm khó cho Tư Tắc đại lão hôm qua còn thấy thái như thường không có một chút không tự nhiên nào mà ngồi chờ cô.

Điện thoại rung lên “Vù” một tiếng, Yến Chân mở tin nhắn điện thoại ra.

[4:30, chờ tôi ở dưới ký túc xá nữ sinh.]

… Đại lão đều tự quyết định như thế sao?

Yến Chân quay đầu hỏi Nhậm Khởi Phi: “Cậu nói với Du Hiền giờ tan học?”

“A,” Nhậm Khởi Phi có chút mờ mịt: “Đúng vậy.”

“Hai người các cậu gần đây hình như chung đụng với nhau không tệ?”

“Không! Không có! Đó là cậu ảo giác thôi! Tớ và tên cá ướp muối kia không có cùng đề tài nói chuyện!”

“…”

Thiếu nữ, nhu cầu sinh dục của cậu có chút mạnh đấy.

Bốn giờ hai mươi phút, Yến Chân không có ý định quay về phòng, để Nhậm Khởi Phi giúp cô cầm sách mang lên, mình thì đứng ở chỗ thoáng mát dưới bậc thang cúi đầu bắt đầu chơi.ườn>



Mỗi ngày sửa một chút sửa một chút, giống như sửa những quyển sách cổ kia, chậm rãi tu sửa trang viên rách rưới thừa hưởng từ đời cha chú.

Nếu như không phải quản gia xấu xí kia, cô sẽ chơi trò này được năm sao.

Giờ này đúng lúc là giờ tan học, người đến người đi, xung quanh càng ngày càng ồn ào.

Cửa ải này lại siêu khó, đã dùng hết tâm rồi cũng chưa qua được, Yến Chân thở dài, dứt khoát đóng giao diện lại không chơi nữa.

Vừa ngẩng đầu, một bó hoa hồng bỗng chốc được đưa đến trước mặt cô, suýt chút nữa chọt vào mặt cô, làm cô cả kinh lui về phía sau hai bước.

Không biết là lúc nào, nơi này lại đứng một đoàn quần chúng ăn dưa vây xem.

“Yến Chân.” Một nam sinh đầu đinh thò đầu ra từ phía sau bó hoa.

Chàng trai nhếch miệng cười, ánh mắt thâm tình: “Anh thích em, làm bạn gái của anh nhé!”

Quần chúng ăn dưa sôi trào, âm thanh ồn ào càng ngày càng lớn.

“Quen đi! Quen đi!”

“Woa, hiện trường tỏ tình, mau mau quay lại, đợi lát nữa đăng lên!”

“Tớ biết nam sinh này, trong nhà có mỏ, siêu có tiền!”

“Bạn nữ kia còn suy nghĩ cái gì nữa, đồng ý đi! Trai tài gái sắc, tiêu chuẩn đấy! Ha ha ha.”

Người vây xem càng ngày càng nhiều, đã có người cầm điện thoại lên quay video.

Yến Chân chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, theo những lời ồn ào càng ngày càng thái quá của những bạn học kia, trong lòng cô càng ngày càng buồn bực.

Cô vẫn cho rằng cảm xúc thích một người giống như mềm mại mà bí ẩn, con trai không nên ở trước mặt mọi người lấy ra để cho người ta vây xem, nhất là dưới tình huống đối phương cũng không quen biết chàng trai đó, cảm giác đó giống như là ép người ta vào khuôn khổ.

Người không rõ chân tướng sẽ cho rằng hai người qua lại gì đó, lúc này nếu cô gái nói gì đó không dễ nghe, làm không tốt còn bị người ta nói khắc nghiệt, tàn nhẫn.

Cô hít sâu một hơi, ép xuống sự buồn bực dưới đáy lòng, giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Xin lỗi, tôi không thích anh.”

Nụ cười của nam sinh đầu đinh sụp đổ, còn muốn nói thêm gì đó, động tác đột nhiên dừng lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía sau Yến Chân.

Quần chúng ăn dưa lập tức im lặng, ngơ ngác chuyển đầu sang một hướng khác, giống như con rối đang bị thao túng.

Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.

Yến Chân đột nhiên xoay người.

Đám người vây xem không biết từ lúc nào đã nhường ra một con đường, một tay Tư Tắc để trong túi, nhàn rỗi đứng ở sau lưng cách cô năm ba nước, dáng người thanh tuyển* thẳng tắp.

(*: Thanh tuyển (清隽): cũng có nghĩa là “thanh tuấn”, có 3 nghĩa cơ bản là: 1. thanh cao vượt trội, 2. trong sạch, sâu sắc, 3. tuấn tú, khôi ngô.)

Yến Chân nhìn anh giống như Miêu điện hạ tuần sát địa bàn, từng bước một không nhanh không chậm đi đến bên cạnh cô rồi đứng lại.

Tất cả mọi người ăn dưa nín thở.

Tư Tắc nghiêng đầu, rũ đuôi mắt xuống nhìn về phía cô, khẽ hất cằm với cô: “Có thể đi rồi chứ?”

Thấy Yến Chân gật đầu, anh mới quay đầu nhàn nhạt nói một câu với nam sinh kia: “Ngại quá, chúng tôi không có thời gian.”

Hai người vừa rời đi, xung quanh lập tức giống như được giải trừ phong ấn, trong nháy mắt ầm ĩ lên.

Tiểu Lâm ở trong đám quần chúng ăn dưa vây xem cạch cạch cực nhanh gõ chữ trên điện thoại: [Cơ hữu cơ hữu!!!]

Cơ hữu: [… Chúng ta không phải đã kết thúc rồi à?]

Tiểu Lâm: [Vậy chúng ta làm quen lại một chút! Còn nhớ chị gái hôm qua tớ nói với cậu không!!]

Cơ hữu nhanh chóng gửi link video Weibo: [Là người này?]



[Chuyện mới của đại học S: Câu chuyện ba người! Học bá Tư Tắc trứ danh xuất hiện ở hiện trường tỏ tình, cảnh tượng chỉ có một lần làm cho người ta ngạt thở.] Âm thanh của video rất ồn ào, thời gian đăng lên là 5 phút trước, bình luận ở bên dưới đã hơn một trăm.

Mỹ Thiếu Liên: [O.O Ai có tất cả các phương thức liên lạc của chị gái trong video!!]

R.S: [Cùng câu hỏi! Ai có phương thức liên lạc của Tư học bá hả hả hả?]

Thêm 1 cái đùi gà nữa nữa nữa: [Lầu trên, cậu là sinh viên đại học năm nhất à? Học bá không có QQ, Wechat! Ngay cả số điện thoại cũng không có!! Dùng tay đầu chó.jpg]

Cúc Đại Miêu: [Khí chất của học bá thật là mạnh mẽ ~ Hiện tại làm học bá, giá trị nhan sắc cũng phải cao như vậy Q^Q]ư

Ly Lê Lê: [Bắt cá hai tay không sai, vừa nhìn đã thấy giống một con đi3m.]

Hàm Tuyết Tiểu Ý: [Tôi cảm thấy chị gái và học bá xứng đôi đấy! Nhất là lúc hai người đứng cùng nhau, học bá nghiêng đầu ánh mắt nhìn chị gái thật sự là quá vui vẻ!!]

Gió từ đâu tới: [Cho dù là học bá cũng không thể cắt ngang người ta tỏ tình chứ?]

Cơ hữu không có họ tên: [Sao? Chỉ có tôi chú ý tới Tư đại lão nói là “Chúng tôi” không có thời gian sao? Chỗ này ý vị rất sâu xa.]

Hôm nay không cao hứng lắm: [Hóa ra mặc kệ là nam sinh gì cũng là nhìn mặt, thật sự là nông cạn.]

Một bạn học họ Vương: [Muốn cuộc sống không có trở ngại, trên đầu chính là phải mang theo một chút màu xanh*.]

(*: Ở TQ, đầu đội nón xanh hoặc là trên đầu xanh có nghĩa là bị cắm sừng.)



Sơn ca của bạn: [Tha thứ cho tôi nói thẳng, giá trị nhan sắc không cao thì đừng có học người ta theo đuổi nữ sinh, cậu nhìn bi kịch lần này đi.]

Gọi tôi là Nữ vương đại nhân: [Ha! Thiết kế nhân vật thanh cao cao ngạo của học bá mấy người lần này sụp đổ rồi nhỉ, cả ngày khoác lác mù quáng.”

Tiểu Lâm ở khắp mọi nơi: [Thối lắm! Học bá và chị gái đã sớm ở bên nhau rồi! Hơn nữa chị gái này từ chối tỏ tình ngay tại chỗ có được không!!!]

Thư viện của đại học S là kiến trúc hùng vĩ nhất cả trường, nghe nói từ lúc 10 năm trước lượng sách cất giữ đã đạt tới hơn 150 vạn sách, là nơi lưu trữ có thể xếp hạng thượng đẳng trong cộng đồng thư viện cả nước.

Yến Chân đi theo đằng sau Tư Tắc, cúi người nương nhờ đại lão, trên đường đi càng không ngừng bị người ta dừng lại liếc nhìn.

Đại lão anh dường như cũng đã quen thuộc với tình huống này, thong dong tự nhiên đi về phía thư viện, không cảm thấy không thoải mái.

Vào cửa đi xuyên qua đại sảnh của ba tầng lầu, Tư Tắc lấy laptop ra từ tủ chứa đồ, dẫn theo Yến Chân ngồi ở khu nghỉ ngơi.

“Ảnh chụp đều ở đây, cô xem một chút, có chắc chắn hay không.” Tư Tắc bật máy tính lên, bấm nhẹ mấy cái, chuyển màn hình về phía Yến Chân.

Yến Chân bị bàn tay đặt trên con chuột của anh hấp dẫn sự chú ý, ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, móng tay hình bầu dục được cắt sửa sạch sẽ mà chỉnh tề.

Chậc, một đôi tay sống an nhàn sung sướng.

Nhưng mà chỉ một hai giây, Yến Chân lùi sự chú ý về trên máy tính, nhận lấy con chuột, xem ảnh chụp hết một lần, sau đó lại mở từng tấm từng tấm ra nhìn cẩn thận.

Những cuốn sách cổ phỏng đoán vận mệnh này, trải qua sự lưu chuyển của thời gian và không gian, bởi vì bảo tồn không thỏa đáng mà đã trở nên thủng trăm ngàn lỗ.

Có một vài tờ giấy rời rạc không trọn vẹn, có một vài tờ đã dính lại với nhau, gần như không thể bày ra, thậm chí đã biến thành mảnh vụn.

Yến Chân nhếch môi, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc nghiêm nghị, thỉnh thoảng sau khi phóng to hình lên nhìn cẩn thận, lông mi quạ đen rung rung như cánh bướm.

Hồi lâu sau, Yến Chân mới thở dài ra một hơi, tỉnh lại từ trong tâm tình nặng nề từ trước đó.

Tư Tắc không biết rời đi từ lúc nào, lại mang theo hai chai nước trở về, vặn mở nắp của một cái chai ra, đưa cho cô.

Yến Chân vô cùng tự nhiên nhận lấy uống một ngụm, thấm giọng, mới mở miệng nói: “Thời gian sửa chữa phục hồi có lẽ sẽ khá dài.”

Cô kêu Tư Tắc cùng nhau nhìn màn hình, chỉ vào một tấm có trạng thái tốt hơn một chút nói: “Loại này thì tương đối nhanh, không có tình huống đặc biệt hai ba ngày một tờ.” Lại đổi hình: “Như loại này, mười ngày nửa tháng mới có thể sửa chữa phục hồi được một tờ.”

Tư Tắc bị vẻ nghiêm nghị của cô lây nhiễm, không khỏi từ từ ngồi ngay ngắn.

“Tình huống bết bát nhất.” Anh thấy được cô nghiêng đầu nhìn anh, chậm rãi nói: “Là không tìm thấy giấy sửa chữa dùng để sửa chữa và phục hồi.”