Khẩu Thị Tâm Phi

Chương 5




Lăng Phi cùng Luyện Thiên Sương vừa mới nói xong, xa xa hai đạo nhân ảnh đã càng ngày càng gần, trong nháy mắt phiêu nhiên đáp xuống đất, vững vàng đứng trước mặt bọn họ.

Đó là hai tiểu cô nương trông rất trẻ, bất quá nhiều lắm cũng mười lăm sáu tuổi, tướng mạo thanh tú, miệng cười ngọt ngào, không những dung mạo giống nhau như đúc, ngay cả y phục cùng cách ăn mặc cũng không có sai biệt, chỉ khác nhau ở chỗ một người mặc tử y, một người mặc hồng y.

Hai người bọn họ sóng vai đứng như vậy, quả thực tựa như một đôi đóa hoa tỷ muội đi dạo phố, hi hi ha ha cãi nhau ầm ĩ, tiếng nói chuyện lại thanh thúy dễ nghe.

"Ai nha, tiểu ma tinh quả nhiên ở trong này."

"Tốn nhiều công sức như vậy, cuối cùng cũng tìm được đúng chỗ rồi."

"Chỉ cần hiện tại đem người bắt trở về, đại nhân liền không cần phải đi thêm một chuyến."

"Hảo muội muội, ngươi thật đúng là toàn tâm toàn ý nghĩ tới người kia đâu à."

"A, tỷ tỷ ngươi còn không giống ta sao?"

Hai thiếu nữ nói giỡn một lúc, đột nhiên đem tầm mắt chuyển tới trên người Lăng Phi, đưa một ngón tay ra trỏ: "Này, ngươi mau đem đứa bé trong ngực kia giao ra đây."

"Đúng, chỉ cần ngoan ngoãn giao cho chúng ta, chúng ta tạm tha ngươi một mạng."

Nghe vậy, Lăng Phi vỗ vỗ tiểu oa nhi còn đang say ngủ, cười khổ nói: "Ta hôm nay đã đắc tội người nào? Sao toàn bị dọa tới dọa lui vậy?"

Luyện Thiên Sương lập tức mở trừng hai mắt, vung trường kiếm chém ra, lạnh lùng nói: "Nếu muốn cướp người, nên hỏi thanh kiếm trong tay ta trước đã."

Hắn bề ngoài vốn so với Lăng Phi xuất sắc hơn rất nhiều, thời khắc này lại là ánh mắt lạnh thấu xương, thần sắc kiêu căng, khí thế sáng quắc bức người, rất nhanh liền hấp dẫn sự chú ý của đối phương.

Hai thiếu nữ liếc nhìn hắn, tựa đầu ghé vào một chỗ, thì thầm to to nhỏ nhỏ.

"Ôi? Bộ dạng con yêu quái bất nam bất nữ này trông rất được."

"Nếu đại nhân mà trông thấy hắn, nhất định sẽ bị mê hoặc."

"Kia, làm sao bây giờ?"

"Trước diệt trừ hắn đã, nói sau."


Vừa dứt lời, hai cô nương kia liền cởi xuống trù mang(khúc dải) quấn bên hông, làm như vũ khí múa may tấn công. Các nàng trên mặt vẫn mang theo nụ cười tươi ngọt ngào, tay lại ra sát chiêu liên tục, động tác thập phần lưu loát.

Luyện Thiên Sương nghe thấy bốn chữ "Bất nam bất nữ", trên trán gân xanh đã nổi rõ lên, lúc này gặp địch nhân phối hợp như thế, tự nhiên mừng rỡ trực tiếp đấu võ.

Trong lúc nhất thời chỉ thấy đao quang kiếm ảnh, bóng người chớp lên.

Luyện Thiên Sương tuy là lấy một địch hai, nhưng lại không chút nào rơi vào thế hạ phong, hơn nữa mỗi lần huy kiếm, trên mặt biểu tình liền tàn nhẫn thêm vài phần. Cuối cùng, bỗng nhiên cổ tay vừa chuyển, hoành kiếm thẳng đoạn, nhưng lại ngạnh sinh sinh đem trù mang của hồng y cô nương cắt thành hai nửa.

"A, " hồng y cô nương mất binh khí, bất giác hô nhỏ, "Tỷ tỷ!"

Bên cạnh, tử y cô nương chấn động, vội vàng ra tay cứu giúp, nhưng Luyện Thiên Sương sớm liệu đến chiêu số của nàng, phản thủ chém ra một kiếm, hoàn toàn xẹt qua hai má của nàng, tại trên gương mặt trắng nõn kia lưu lại một đạo vết máu.

"Vừa rồi ai nói ta bất nam bất nữ kia mà?" Luyện Thiên Sương cong môi cười yếu ớt, ánh mắt diêm dúa lẳng lơ lại lãnh khốc, nhẹ nhàng nhấn mạnh rõ ràng từng chữ, "Kiếm tiếp theo...... Cũng sẽ không tái thủ hạ lưu tình."

Ngữ khí hắn mềm nhẹ như vậy, giống như đang cùng tình nhân trêu đùa, hai thiếu nữ kia bất giác lạnh cả người, không tự chủ được bắt đầu run lên.

"Trên thân kiếm......"

"Có độc!"

"Tỷ tỷ?"

"Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta mau nhanh tìm đại nhân."

Hai thiếu nữ cực kỳ ăn ý, vừa nói vừa lui, sau khi hư hoảng một chiêu, liền xoay người bay nhanh rời đi.

Luyện Thiên Sương mị liễu mị nhãn, cũng không có đuổi theo, cười lạnh nâng lên tay trái, hai quả xà hình phi tiêu bắn ra, vừa lúc trúng vào bối tâm hai nữ tử kia.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Luyện Thiên Sương cũng không thèm liếc mắt một cái, chỉ quay đầu hừ nói: "Không biết tự lượng sức mình."


Sau đó thu hồi bội kiếm, trở về bên Lăng Phi đưa tay làm động tác thỉnh, thoáng nâng cằm lên, lạnh lùng nói: "Ngươi thua rồi."

"Luyện tiểu xà, không, Luyện đại hiệp hôm nay...... Thật sự là đặc biệt phi thường dũng mãnh." Gã vẫn chưa kịp ra tay, người nào đó cũng đã thoải mái bãi binh.

Luyện Thiên Sương hơi hơi nhăn mi một chút, nói: "Ta ghét nhất mấy cái dây lưng này nọ bay tới bay lui."

"Ách, " Lăng Phi cúi đầu nhìn nhìn bạch cốt tiên trong tay mình, bất giác bật cười, "Ta đây thật sự là vạn phần vinh hạnh."

Luyện Thiên Sương trừng gã liếc mắt một cái, lập tức quay đầu nhìn phía nơi khác, lại nói: "Thật sự là kỳ quái, thiên giới phái người tới, như thế nào lại đánh không lịch sự như vậy?"

"Vừa rồi hai vị cô nương kia hẳn là chỉ đến dò đường, chân chính lợi hại, chỉ sợ là vị đại nhân trong miệng các nàng kia......" Nói đến một nửa, Lăng Phi phút chốc dừng lại, cuống quít nhìn tiểu oa nhi trong lòng.

Thì ra Lăng tiểu quai không biết từ khi nào đã tỉnh lại, tuy không có lên tiếng khóc lớn, lại một cái bộ dáng miệng mấp máy, đáy mắt mù sương mênh mông, một bộ phải khóc cũng không khóc, bộ dáng rất là đáng thương.

"Tiểu gia hỏa này lại làm sao vậy?"

"Ô, hình như là đã đói bụng."

"Cái gì?" Luyện Thiên Sương vừa nghe xong, vội vàng sau lùi lại mấy bước, tận lực cùng tiểu quỷ kia bảo trì khoảng cách, "Dù sao ngươi thua, này tự nhiên cũng là ngươi tới phụ trách."

Í?

Bọn họ chỉ ước định là ai phụ trách hống đứa nhỏ, cũng không phải là chăm cho nó ăn. Hơn nữa cho dù hắn muốn chăm, cũng không năng lực này a.

Bất quá Lăng Phi biết phản bác cũng không có được, chỉ có thể nhận mệnh thở dài một hơi, trầm tư một lát sau, ngón tay nhẹ nhàng búng ra(kiểu như dùng ngón giữa bắn ra gì đó).

Tiếp đó trong nháy mắt, bốn phía bỗng dưng quát khởi từng trận âm phong.

"Ô -- ô --"

Cùng với tiếng khóc tiếng kêu làm người ta mao cốt tủng nhiên (lông tóc dựng đứng), một bạch y nữ quỷ tóc tai bù xù không hề dự triệu xuất hiện trước mặt Lăng Phi, vừa khóc vừa hỏi: "Đại vương có gì phân phó?"






Lăng Phi chỉ chỉ Lăng tiểu quai còn đang khóc nháo, bảo: "Ngươi nghĩ biện pháp uy đứa nhỏ này ăn no."

Dứt lời, chỉ thấy nữ quỷ kia kinh ngạc trừng lớn con ngươi, nhất thời quên khóc, ánh mắt đánh cái chuyển qua, cả kinh kêu lên: "Đứa nhỏ? Đại vương cùng xà yêu sinh sao?"
33

Nghe nói Quỷ Vương cùng xà yêu hàng năm đều ước hẹn luận võ, thường thường đại chiến mấy trăm hiệp, không đấu đến ngươi chết ta sống tuyệt đối không bỏ qua. Chẳng lẽ đánh qua đánh lại liền đánh ra đứa nhỏ?
9

Luyện Thiên Sương nghe được mặt liền đen kịt, lập tức làm sáng tỏ: "Làm sao có thể như vậy?"

"Đúng vậy," Lăng Phi phụ họa theo gật gật đầu, giống như tiếc hận mà thở dài, "Ta cho dù bản lĩnh cao cường tới đâu, cũng không có biện pháp làm cho nam nhân sinh đứa nhỏ."
2

"Họ Lăng kia!"

"Ê? Ngươi cảm thấy chúng ta hẳn là nên thử một lần?" Lăng Phi vô tội chớp chớp mắt nhìn, lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, cực nghiêm túc thật sự nói, "Hiểu rồi, ta nhất định cúc cung tận tụy(dốc hết lòng hết sức làm tròn bổn phận), đến chết mới thôi."
8

"......"


Tiểu kịch trường:

Quỷ hủ nữ: Đại vương, là xà yêu sinh sao? >w<

Lăng Phi: Đúng thế. :v

Quỷ hủ nữ: Woa, Đại vương quả ko hổ là lãnh khốc anh tuấn vạn năng quỷ vương công có thể khiến biệt nữu ngạo kiều nữ vương mỹ thụ vì người mà có thể hy sinh hết thảy... Qúa cảm động ~ TTvTT Cực kỳ cảm động >///<

Lăng tiểu công: Quá chuẩn. ( ̄▽+ ̄*)



Luyện tiểu thụ: (◣_◢)|||||


.....

Quỷ hủ nữ: AAAAAA~ Tha cho ta a~ Σ(๑+⌓ o。)シ *rê.n rỉ* không ngờ đại vương lại trung khuyển đến độ dẫm đạp lên cả anh em QAQ

*la* Nương nương cứu mạng! QAQ


Tiểu Sương: (‡▼益▼) *vung kiếm*



Quỷ hủ nữ: ... Toi rùi *bỏ chạy tiêu thất* Đại vương a! Nương nương lại tạc mao, vạn lần đừng nên lại gần!!



Tiểu Sương: Lại đây ▼_,▼


1

Tiểu Lăng: Lại :3

1

Tiểu Sương: Ngươi đi chết đi ▼_▼



Tiểu Lăng: Vì ngươi ta nguyện chết thêm trăm lần ←~(o `▽ )oΨ ta chết rồi mà =w=



Tiểu Sương: ... Lăng Phi. Ngươi... một tháng nằm dưới đất!


Tiểu Lăng: ...

(kéo tiểu xà xuống "nằm" trên đất có vẻ rất tình thú, hia hia =v = )
2