Khẩu Thị Tâm Phi

Chương 25




Lăng Phi đứng yên lặng giữa quang ảnh nửa sáng nửa tối, bên môi thong thả mỉm cười , tuy không đẹp tuyệt thế nhưng lại có phong thái tuyệt thế, làm Bạch Thất Mộng nhìn đến cơ hồ ngây người.

Nhưng sao khi chớp mắt, bên tai liền vang lên tiếng xé gió.

Một Bạch Cốt tiên từ trong bóng tối phi tới, khí thế hiên ngang vung về phía gò má Bạch Thất Mộng, hầu như muốn đả thương mắt hắn.

"Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua ai có dáng dấp xấu xí như vậy sao?"
1

Kèm theo tiếng nói hung tợn, một đầu tóc đỏ sậm nam tử trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện ở trước mắt mọi người, toàn thân hắn đều là vết máu, trên gương mặt đầy máu thịt be bét lân phiến, dáng dấp chật vật hơn những người ở đó lúc này. Nhưng thái độ không coi ai ra gì lại hấp dẫn sự chú ý của mọi người, khiến người nhìn khó quên.

"Luyện tiểu xả!" Lăng Phi là người đầu tiên phục hồi tinh thần, khẽ hô nói: "Ngươi tại sao lại ở đây?"
3

"Sao? Rất ngạc nhiên sao?" Luyện Thiên Sương hừ hừ hai tiếng, cũng không để ý tình thế hiện tại ra sao, nhấc chân liền đá Lăng Phi ngã trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Ngươi cũng thật to gan, dám gạt ta!"

Lăng Phi đã sớm lường trước Luyện Thiên Sương sẽ nổi giận, nhưng khi đối mặt cơn giận của hắn, như cũ có chút chột dạ, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất chớp mắt. May là hắn đang đau đớn  dữ dội, không cần giả bộ cũng đã quá thảm rồi, yếu ớt đáp: "Oan uổng a, ta khi nào đã lừa gạt Luyện đại hiệp ngươi?"

"Ngươi nói muốn dẫn Bạch Thất Mộng vào cạm bẫy..."

"Bọn họ quả thật trúng kế."


"Ngươi nói hoàn toàn không có nguy hiểm nào..."

"Ta bây giờ không gảy tay cũng không gảy chân, quả thực hoàn hảo không chút tổn hại nào."

"Ngươi...!" Luyện Thiên Sương hại chân Lăng Phi máu me đầm đìa, hận đến nghiến răng, cả giận nói: "Cường từ đoạt lý!"
1

Sau đó vung Bạch Cốt tiên, trực tiếp đem Lăng Phi cuốn lại vác trên vai, xoay người rời đi, không quan tâm đến đám người Bạch Thất Mộng mở to hai mắt nhìn bọn họ.

Rốt cuộc là Lăng Phi chắp tay, cười khổ rồi nói: "Thật ngượng ngùng, tại hạ trước thất bồi trong chốc lát. Cuối cùng có muốn đánh cược trận này hay không, các vị chậm rãi thương lượng là được."

Thanh âm phía sau ngày càng nhẹ, rất nhanh thì bị tiếng bước chân nộ khí đằng đằng của Luyện Thiên Sương lấn át.

Bất quá Lăng Phi dù sao cũng có thương tích trên người, đi không bao lâu liền dừng lại "Phịch" một cái đem Lăng Phi ném xuống đất.

Lăng Phi bị nham thạch đâm vào choáng váng, thầm nghĩ so với Bạch Thất Mộng thương hương tiếc ngọc, tiểu xà nhà hắn quả thực thô lỗ đến đáng sợ. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn vẫn ưa thích, thậm chí sắc mặt tái nhợt, hung thần ác sát Luyện Thiên Sương, hắn vẫn cảm thấy dị thường khả ái.
6

Mà giờ khắc này, Luyện Thiên Sương vừa đáng sợ vừa đáng yêu này đang từ trên cao trừng hắn, dùng ánh mắt như băng như tuyết chém hắn hơn trăm lần, đột nhiên nhào lên. ..Ách, cắn hắn một ngụm?!

Trong chốc lát, Lăng Phi có chút bối rối.

Luyện Thiên Sương đang áp trên thân hắn, dùng cả hàm răng để cắn cổ hắn, hơi thở ấm áp gần bên tai, mang cho hắn cảm giác muốn ngất xỉu sâu đậm.

Sau đó hắn phát hiện...Luyện Thiên Sương dĩ nhiên đang run.

Cái người không sợ trời không sợ đất, nói đến đánh nhau không màng tính mạng Luyện Thiên Sương, hiện nay lại ôm lấy hắn thật chặc, cơ thể hơi hơi run rẩy.

"Ngươi bình an vô sự."

Luyện Thiên Sương liều mạng trên người hắn gặm cắn, dường như muôn xác nhận hắn chân thật tồn tại, cách hồi lâu, chỉ có thể lo lắng phun ra một câu nó như vậy. Ngữ khí kia nghe như hời hợt nhưng giọng lại khán không thể hình dung.

Trong tâm Lăng Phi liền thình thịch khiêu, chua xót lại ngọt ngào, ngón tay chậm rãi xoa tóc  bừa bộn của Luyện Thiên Sương, nhẹ nhàng nói: "Tiểu xà..."

Khi hắn bày kế hoạch này, không một chút do dự.


Khi hắn phát động Tà Quỷ trận, tán đi nhất hồn nhất phạch, không chần chờ phút giây nào.

Nhưng bây giờ lại hối hận.

Thật đáng chế! Hắn làm sao có thể làm cho người trong lòng chịu loại hành hạ này.

Luyện Thiên Sương như cũ ôm Lăng Phi không buông, buồn bực hỏi: "Tà Quỷ trận căn bản là trận pháp đồng quy vu tận, sự tình trọng yếu như vậy, ngươi tại sao lại không cùng ta thương lượng?"

"Ta sợ ngươi mao hiểm a."

"Lẽ nào ta lại không sợ?" Luyện Thiên Sương hung hăng trừng hắn, nói, "Dù sao thì kết quả đều giống nhau."

Lăng Phi biến sắc, giơ tay lên sờ sờ khuôn mặt tràn đầy vết máu của Luyện Thiên Sương, hỏi: "Ngươi làm sao tiến đến đây được?"

"Chỉ cần có tâm, tự nhiên còn rất nhiều biện pháp." Luyện Thiên Sương không để ý cười cười, tùy tiện nói một câu cho qua, cũng không nguyện ý nói thêm.

Nhưng Lăng Phi đối với Tà Quỷ trận rõ như lòng bàn tay, sao không biết rõ nó đáng sợ như thế nào.

Đau tiếc trong tâm hắn lấn át cơn đau trong thân thể, hắn nhẹ nhàng xoa gò má Luyện Thiên Sương, nói: "Ngươi căn bản không cần làm như vậy..."

"Ta đã hứa là sẽ bồi bên cạnh ngươi, tuyệt đối sẽ không nuốt lời." Luyện Thiên Sương nắm lấy tay Lăng Phi, mặt mày khẽ cong, thản nhiên cười yếu ớt, "Nếu ngươi thắng, chúng ta liền cùng nhau đi ra ngoài; nếu ngươi thua, ta sẽ cùng ngươi chết."

Lăng Phi ngẩn ngơ, nhẹ nhàng "A" một tiếng.

Luyện Thiên Sương vẫn cười, đưa mặt lại rất gần, nhẹ nhàng kề sát trán hắn, nói: "Ta quen ngươi lâu như vậy, không lẽ còn không hiểu tính tình của ngươi sao? Nếu ngươi đổ thua, nhất định sẽ nghĩ đến biện pháp chơi xấu, tuyệt đối không thả Bạch Thất Mộng đi a."


Lăng Phi không khỏi cười theo.

Trên đời này có một người biết hắn, hiểu hắn, nguyện ý cùng sinh cùng tử với hắn, còn có gì hảo để tiếc nuối?

Bất quá sau khi Luyện Thiên Sương nở nụ cười, rất nhanh lại sừng sộ lên, hiển nhiên nộ khí chưa tiêu, thấp đầu tiếp tục cắn trên người Lăng Phi, hung ác nói: "Ngươi cũng thật là đần độn, sao lại nghĩ đến loại đánh cuộc này? Mặc dù ai cũng bị thương, nhưng ngươi bây giờ hồn phách không được đầy đủ, căn bản không phải là đối thủ của Bạch Thất Mộng."

Lăng Phi gật đầu, nắm tay Luyện Thiên Sương hôn một cái, cười híp mắt nói: "Tiểu xà nhà ta quả thật quan tâm ta."

"Uy!"

"Khụ khụ, không cần phải lo. Ta lần này muốn đánh cuộc, vốn không phải là cùng Bạch Thất Mộng hơn thua."

"Đó là gì?"

"Ta đang đánh cuộc..." Lăng Phi chuyển chuyển mắt, nghiêm trang nói, "Luyện Thiên Sương sẽ tới đây không."

Luyện Thiên Sương nghi hoặc cau mày. "Ta tới rồi thì sao?"

Lăng Phi nắm chặt tay Luyện Thiên Sương thêm nữa, quay qua hôn đôi môi mỏng mềm mại của hắn, trong con ngươi tiếu ý dạt dào, không biết hàm chứa bao nhiêu tình yêu sâu đậm, thật thấp nói: "Chỉ cần có Luyện Thiên Sương bên cạnh, chò dù đối mặt thiên quân vạn mã, ta cũng sẽ thắng, sẽ không thua."
3