Khẩu Thị Tâm Phi

Chương 12




Nói nhảm!

Hắn chém với người khác chém, có thể giống nhau sao?

Tuy rằng không biết đến tột cùng là khác biệt chỗ nào, nhưng Luyện Thiên Sương chỉ cảm thấy lửa giận bừng bừng, tùy tay tung ra một nắm độc phấn, cũng không quản hai nữ tử thiên giới kia sống hay chết, trực tiếp kéo Lăng Phi đi về phía trước.

"Này, gần nơi này có người chết không? Ngươi mau đổi qua một thân xác khác đi."

Tuy rằng Lăng Phi mượn chính là thân thể người khác, chỉ khi nào bị thương, đau đớn dù nhỏ như tơ cũng sẽ không ít hơn, thậm chí hoàn toàn có thể tổn thương tới nguyên thần.

Luyện Thiên Sương gấp muốn chết, Lăng Phi lại là vẻ mặt biểu tình không sao cả, có chút cố hết sức nhặt lên cánh tay trên mặt đất, khoa tay múa chân vài cái, nói: "Không sao, bị thương không nặng lắm, bộ dạng này sau khi trở về còn có thể dùng tiếp."
3

"......"

Luyện Thiên Sương cơ hồ tức chết với gã.

Thằng cha này rốt cuộc là bị cái gì phá hỏng rồi, sao lại nói mấy lời ngu xuẩn này?
1

Cho dù là yêu quái bình thường, muốn cánh tay đứt tái sinh cũng cực hao tổn khí lực, huống chi gã chẳng qua chỉ là con quỷ Tá Thi Hoàn Hồn(mượn xác người khác để sống)?


Hơn nữa, gã vừa rồi căn bản không cần phải thay ta chắn một kiếm kia!

Bản thân mình da dày thịt thô, cho dù chịu chút tổn thương nho nhỏ cũng không quan trọng, làm sao lại giống Lăng Phi máu tươi chảy ròng như vậy?

Luyện Thiên Sương vừa thấy máu tí tí tách tách chảy xuống, liền cảm thấy vừa thấp thỏm vừa nóng nảy, chẳng quản hay không quản mà kéo Lăng Phi đi nhanh về phía trước, vừa đi vừa quở trách: "Bằng ngàn năm tu hành của ngươi, cho dù không có huyết nhục chi khu(thân thể máu thịt), vậy cũng có thể ở nhân gian tự do qua lại, hà tất mỗi lần đều mượn thân thể người khác?"

Nghe vậy, Lăng Phi ngẩn ra, mỉm cười nhìn về phía cánh tay bị Luyện Thiên Sương níu chặt, rất rất nhẹ nhàng đáp lại: "Chỉ có như thế, ta mới có cơ hội cầm tay ngươi a."
6

Giọng gã thật sự rất khẽ, Luyện Thiên Sương hoàn toàn nghe không rõ ràng lắm, quay đầu lại đối diện với khuôn mặt mỉm cười của Lăng Phi, liền bừng tỉnh đại ngộ mà nói: "Ta biết rồi, ngươi dung mạo nguyên bản khẳng định so với hiện tại còn xấu hơn."
3

"Ách......" Lăng Phi há miệng thở d.ốc, hết đường chối cãi.

Luyện Thiên Sương thuận lợi làm gã im lặng chấp nhận, không kiên nhẫn hơi nhíu mày, nói: "Ngươi không muốn để cho ta nhìn chân diện mục cũng chẳng sao cả, nhưng thân thể này nhất định phải đổi đi."

"Không cần." Lăng Phi không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

Luyện Thiên Sương lập tức trừng mắt.

Bình thường hắn chỉ cần liếc mắt quét qua một cái, vô luận Lăng Phi có cà lơ phất phơ cỡ nào, hi bì tiếu kiểm, đến cuối cùng đều phải ngoan ngoãn vâng lời, nhưng lần này lại khăng khăng nói: "Không thể đổi."


"Vì sao?"

"Ngươi không phải rất thích khuôn mặt này của ta sao?" Lăng Phi mất máu quá nhiều, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, nhưng bên môi lại làm dấy lên một chút cười đến, thong thả nói, "Thật vất vả mới tìm được một bộ tướng mạo hợp tâm ý ngươi, ta rất không nỡ tùy tiện thay đổi."

Ngữ khí gã khinh miêu đạm tả(nhẹ nhàng bâng quơ), âm điệu ôn nhu trước đây chưa từng có, hắc mâu đen láy trong suốt tràn đầy thủy quang, bộ dáng vô cùng động lòng người.

Luyện Thiên Sương ngây ngốc một lát, tim đập dồn dập đến lợi hại, cứng nhắc muốn mở miệng nói chuyện, chỉ thấy Lăng Phi mắt nhắm lại, rút cuộc là đã bất tỉnh nhân sự. Chỉ là gã mặc dù đang hôn mê, lại hoàn nắm chặt cánh tay bị đứt kia, quả nhiên là ý muốn không bằng lòng hoán đổi đi.
1

"Thật là phiền toái!"

Luyện Thiên Sương nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng, trống ngực như có cái gì đó đánh reo hò ầm ĩ, bao nhiêu tức giận cũng không phát tác được, chỉ đưa tay ôm chặt thắt lưng Lăng Phi, thi triển pháp thuật rời khỏi nơi nguy hiểm này.

Hắn dọc đường đi vừa chiếu cố Lăng Phi, vừa trông Lăng tiểu quai, chạy trối chết mới thoát được tương đối cực nhọc vất vả. May mắn là hắn yêu lực cường đại, bất quá mất công sức nửa ngày, ngay tại phụ cận tìm được một cái thôn nhỏ hẻo lánh, hoàn toàn dựa vào yêu thuật man thiên quá hải(lừa gạt giấu giếm), hướng trưởng thôn mượn một gian phòng trống ở lại.

Lăng Phi thương thế không nặng, chỉ ngủ ngắn ngủi một ngày đã tỉnh dậy.
1

Trong lúc Luyện Thiên Sương bị Lăng tiểu quai quấn lấy đến sứt đầu mẻ trán, vừa thấy gã thanh tỉnh, liền lập tức vọt qua, mắng người tới tấp một tràng dài, nhưng cuối cùng cũng mở miệng nói: "Ta chưa từng nói thích mặt ngươi, chỉ là nhìn có vẻ khá thuận mắt mà thôi!"

"A, " Lăng Phi nghe xong ngây ngốc sững sờ, sau một lúc lâu mới nói, "...... Phải"


Luyện Thiên Sương sau khi làm sáng tỏ mọi chuyện, giống như đã hoàn thành xong một loại nhiệm vụ tối trọng yếu, quay đầu nhìn về phía nơi khác, rồi nói tiếp: "Đương nhiên, giữ lại cái thân bì này cũng tốt."

"Hở?"

"Điều kiện tiên quyết là ngươi phải hảo hảo dưỡng thương, không thể lại xảy ra trạng huống này nữa."

"...... Hiểu rồi."

"Tốt, vậy ngươi mau mau ngồi dậy, giúp ta chiếu cố hài tử."

Ê, nói cả nửa ngày, tác dụng của gã vẫn chỉ là trông đứa nhỏ?
1

Lăng Phi chớp chớp mắt nhìn, thần tình ai oán coi hướng Luyện Thiên Sương, "Ai u" "Ai u" kêu rên đau đớn.

Luyện Thiên Sương thân thể cứng đờ, rốt cục chậm rãi quay đầu lại, hắn sắc mặt âm trầm, không biết sao lại sinh ra chút tức giận, người lại vẫn ngồi bên giường, thực nghiêm túc hết sức mà nhìn chằm chằm Lăng Phi.

Tựa như hắn cứ nhìn nhìn như vậy có thể đem vết thương của Lăng Phi chữa lành.

Lăng Phi âm thầm cười vui, thầm nghĩ rằng khổ nhục kế này lại vẫn có chút tác dụng, dù sao cũng là thân thể người khác, không chém cũng phí. Một mặt lại vẫn kêu đau, hơi thở mỏng manh(hơi thở yếu ớt như tơ nhện) hỏi: "Tiểu Quai đâu?"

"Đang ngủ. Tiểu ma tinh kia, chỉ toàn giày vò người ta."

"Ừm, vậy nhân lúc rãnh rổi, ngươi trước tiên bồi ta trò chuyện."


Luyện Thiên Sương liền biến sắc, lập tức bày ra tư thế chiến đấu.

Lăng Phi quả thực dở khóc dở cười, thật không dễ dàng gì mới hòa hoãn được khí thế kia, hỏi: "Luyện tiểu xà, chúng ta cũng đã có mấy trăm năm giao tình, ngươi có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?" (YY không thể kềm chế XD)

"Đương nhiên." Luyện Thiên Sương nhắc tới việc này, liền hận không thể động thủ rút kiếm, "Khi đó Như Âm vẫn chưa tu luyện thành yêu, có một ngày trời đổ mưa to, khi ta đang trông nom bảo vệ hoa của nàng, xa xa nhìn thấy ngươi đi tới phóng hạ vũ tán (cái ô/dù), rồi nói một câu ......"

"Ta nói, không nghĩ tới một con tiểu xà cũng có ái hoa chi tâm (lòng thương hoa tiếc ngọc)." Lăng Phi tự nhiên như vậy nói ra câu nói kia, giọng điệu cùng với năm đó không sai biệt chút nào.
1

Luyện Thiên Sương nghe liền tức giận, hung tợn nói: "Ta lúc trước vừa nhìn thấy ngươi liền không vừa mắt, sau đó quả thực thành đối thủ một mất một còn."

Lăng Phi khẽ cười, thanh âm đột nhiên khàn xuống: "Tiểu xà, chúng ta chẳng lẽ không có một ngày nào đó hóa địch thành bạn được sao?"
1

"Sao có thể được? Cũng không ngẫm lại xem ngươi đã phá hỏng bao nhiêu chuyện tốt của ta rồi!" Luyện Thiên Sương hận đem hàm răng nghiến đến phát buốt, nhưng thoáng nhìn sắc mặt tái nhợt của Lăng Phi kia, cũng không thể đem lời nói ra hết, liền miễn cưỡng bỏ thêm một câu, "Trừ phi......"

"Cái gì?"

"Trừ phi ngươi bồi một Đỗ Như Âm lại cho ta."

Lăng Phi ngặt nghẽo, bỗng nhiên khóe miệng cong lên, nhẹ cười ra tiếng.

"Đỗ Như Âm thì không có." Gã thẳng tắp nhìn lại Luyện Thiên Sương, con ngươi đen láy hiện ra một loại thần sắc đến động lòng người, lưu quang dật thải(sóng mắt tràn đầy ánh rực rỡ), chuyển phán hàm tình(tình cảm thầm kín đầy mong chờ), ôn nhu nói: "Ngươi xem đổi thành ta có được không?"
9