Khẩu Thị Tâm Phi

Chương 10




Lăng Phi tránh trái tránh phải thoát khỏi kiếm quang của Luyện Thiên Sương, sau khi tốn một đống công phu mới bảo trụ nổi cánh tay kia của mình . Mà đầu sỏ gây nên Lăng tiểu quai lại khanh khách cười to, lát sau đổi qua y phục sạch sẽ, lại lăn ra ngủ mất, không có lương tâm tới cực điểm.

Về phần Luyện Thiên Sương cứ biến nhân, biến xà, biến biến biến, tự nhiên cũng thấm mệt, sau khi lấy Lăng Phi ra luyện kiếm pháp một trận, cũng lăn quay trên giường ngủ, vừa mới cùng Lăng tiểu quai đối đầu, một lớn một nhỏ bộ dáng vù vù ngủ say, thật sự rất rất thú vị.

Lăng Phi cảm thấy chính mình như đang nuôi dưỡng hai đứa trẻ, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, nói không ra cái gì tư vị. Nhưng vừa thấy Luyện Thiên Sương đang ngủ có vẻ mặt nhăn mày nhíu, liền bật người ngồi trở lại đến bên giường, bàn tay nhẹ nhàng mơn tr.ớn khuôn mặt tuấn tú kia.

Biết rõ Luyện Thiên Sương dễ dàng tức giận, chính mình lại nhiều lần khiêu khích, chính là vì coi trộm một chút biểu tình khi hắn phát giận đi? Mái tóc dài như hồng hỏa kia, dung nhan thần thái phi dương kia, thật sự khiến người ta tâm động không thôi.
1

Ngày trước, khi bọn họ hai người cùng yêu mến Đỗ Như Âm, Lăng Phi ngược lại cho tới bây giờ chưa từng trải qua một chút xíu loại tâm tư này, chỉ cảm thấy xà yêu kiêu ngạo tuấn tú kia hơi bị quá phận, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.

Sau đó......

Sau đó Đỗ Như Âm gả cho người khác, mà hắn cùng Luyện Thiên Sương vẫn cứ như trước tranh đấu không ngớt, đánh qua đánh lại, cũng không biết bắt đầu từ năm nào tháng nào, đột nhiên liền phát hiện người trước mắt này đã chiếm trọn tâm của chính mình.

Tình không rõ từ đâu mà tới, một đường cứ nhất quyết sâu đậm.

Gã càng giãy dụa lại càng lún càng sâu, minh kì ám chỉ (gợi ý) không biết bao nhiêu lần, Luyện Thiên Sương lại trì độn không hề sở giác (biết được/hiểu được), chỉ lo gặp mặt liền đánh đánh đánh. Chỉ sợ một ngày kia gã thật sự đem mảnh tình ý này nói ra miệng, Luyện Thiên Sương cũng sẽ chỉ cười lạnh một tiếng, trực tiếp đem gã xả thành tám mảnh đi?

Cho nên khi Đỗ Như Âm chạy tới phó thác ấu tử là lúc gã không chút do dự đáp ứng với nàng, lại cố ý kéo Luyện Thiên Sương xuống nước cùng, chính là vì tìm được một cơ hội như vậy.


Về phần cuối cùng có thành hay không, phải xem thủ đoạn của gã.

Nghĩ, khóe miệng Lăng Phi cong lên, ngón tay theo bờ môi Luyện Thiên Sương nhẹ nhàng chạm lướt qua, sau đó cúi xuống hôn, từ từ cúi đầu cúi đầu.

"Cộc cộc." Tiếng đập cửa đúng vào lúc quan trọng này vang lên.
14

Lăng Phi mí mắt giật giật, trong lòng rất có chút tiếc hận, vừa ngẩng đầu lại vẫn là vẻ mặt tươi cười dường như không có việc gì kia, đem chăn đắp lên người Luyện Thiên Sương, hỏi: "Là ai?"

Không người đáp lại.

Cửa phòng lại bị đẩy ra, một nữ tử tướng mạo cực kỳ xinh đẹp đường hoàng tiến vào, mở miệng đã kêu: "Luyện ca ca!"

Lúc nhìn thấy Lăng Phi ngồi ngay ngắn bên giường thì rất sửng sốt, liễm váy thi lễ nói: "Thì ra Quỷ Vương đại nhân cũng ở chỗ này."

"Tiểu Đào cô nương?" Lăng Phi từng gặp qua dung mạo của nàng trong thủy kính, bởi vậy cười nói,"Ngươi sao lại tới nơi này?"

"Luyện ca ca nói mật hoa đã sắp ăn hết rồi, bảo ta đưa chút lại đây." Nữ tử tên gọi tiểu Đào vừa nói vừa hướng đến giường nhìn nhìn, "Kia chính là đứa nhỏ của Như Âm tỷ tỷ? Quả thật rất xinh đẹp."

Lăng Phi mỉm cười xê dịch sang bên cạnh, không ngăn trở được tầm mắt nàng, nói: "Kia một lớn một nhỏ chơi đùa quá mức, lúc này vẫn đang ngủ."


"Ách, ta đây có thể hay không......"

"Nếu ta không đoán sai, Luyện Thiên Sương hẳn là chỉ cần mật hoa, mà không có cho ngươi tự mình chạy tới đây đi?"
1

Nghe vậy, tiểu Đào sắc mặt cứng đờ, tiếu dung có chút không nhịn được, một hồi lâu mới khôi phục lại bộ dáng thiên kiều bách mị(quyến rũ) kia, sâu kín thở dài: "Ta bất quá là muốn nhìn Luyện ca ca thêm vài lần, nề hà hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình(tình yêu đơn phương một người dành cho người khác), hắn cho tới bây giờ cũng không chịu để ý tới ta."

"Luyện Thiên Sương xưa nay không hiểu phong tình, nói vậy hại ngươi mất không ít tâm tư."

Tiểu Đào cắn cắn môi, trong mắt hào quang lóe lên, đưa chân mơ hồ lảo đảo một cái, hướng ngã thẳng vào người Lăng Phi, ôn nhu nói: "Mị thuật của ta thiên hạ vô địch, đáng tiếc Luyện ca ca vẫn không tin, Quỷ Vương đại nhân...... Muốn thử một lần không ?"

Khi nói chuyện, ngọc thủ(ngón tay ngà ngọc) nhỏ nhắn thuôn dài lướt nhẹ qua ngực Lăng Phi, mặt mày ẩn tình, thổ khí như lan(hơi thở như hương lan).

Lăng Phi lắp bắp kinh hãi, vội vàng đem người đẩy ra xa một chút, nói: "Cô nương thỉnh tự trọng."
4

"Luyện ca ca không biết thương hương tiếc ngọc cũng thôi đi, sao ngay cả các hạ cũng lại vô tình như vậy?" Tiểu Đào mị nhãn tràn đầy vẻ ai oán, rất mềm mại không xương mà dán lên người Lăng Phi, "Ta cùng Như Âm tỷ tỷ đều là hoa yêu giống nhau, đến tột cùng có điểm nào không hơn được nàng?"


"Ngươi......"

Lăng Phi há miệng muốn nói, nào biết hơi vừa động đậy đã bị cuốn lấy càng chặt. Rơi vào đường cùng, đành phải động thủ thôi, kết quả dùng sức quá mạnh, nhưng lại cùng tiểu Đào hai người song song ngã trên mặt đất.

"Phịch!"

Tiếng vật nặng rơi xuống đất nháy mắt vang lên.

Luyện Thiên Sương đang say giấc lập tức bị bừng tỉnh, tùy ý xốc chăn lên, vừa dụi mắt vừa nhượng (trách móc): "Ồn chết đi! Ngươi nếu nhàn rỗi quá không có việc gì thì đi ra ngoài mua điểm tâm gì đó, bụng ta rất đói......"
1

Nói còn hết câu liền bỗng dưng dừng lại, có hơi kinh ngạc nhìn hai người té trên mặt đất, trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Lăng Phi chớp chớp mắt nhìn, chậm chạp từ trên mặt đất đứng dậy, không đáp tiếng nào. Tiểu Đào hét lên một tiếng, bay nhanh vọt tới bên người Luyện Thiên Sương, bả vai hơi hơi phát run, đứt quãng nói: "Luyện ca ca, là..... Là hắn khi dễ ta trước!"

Nói xong, thật cẩn thận kéo lấy ống tay áo Luyện Thiên Sương, kia y phục không chỉnh, bộ dáng thoa hoành mấn loạn (trâm cài lung tung, tóc mai lộn xộn), thật làm cho người ta không khỏi thương xót.


Luyện Thiên Sương ánh mắt ở trên hai người bọn họ trong lúc đó đánh cái chuyển, có chút suy nghĩ mà gật gật đầu, nói: "Thì ra là thế."

Sau đó mặt mày giương lên, liền rút ra bên hông bội kiếm, xa xa chỉ trụ Lăng Phi, âm thanh lạnh lùng nói: "Họ Lăng kia, ngươi thật sự rất to gan!"

"...... Không dám." Lăng Phi cười khổ một chút, thần tình vô tội.


Luyện Thiên Sương hiển nhiên không tin gã, tay cầm trường kiếm, đi bước một đi ra phía trước, nhanh đến trước mặt Lăng Phi, rồi lại không hề dự xoay thân, hoành kiếm liền huy tới.

Kiếm quang thiểm điện, ở trên vai tiểu Đào xuất hiện một đạo vết thương thật dài, máu tươi chảy ròng ròng.

"Nha!"

Tiểu Đào sụp ngã xuống đất, tiếng kêu so với lúc trước càng thêm thê thảm.

Luyện Thiên Sương lại coi như không nghe thấy, chỉ nhíu nhíu mày, lớn tiếng hỏi: "Đang êm đẹp, lại để cái hàng giả này tiến vào làm gì?"

"Ta lại không có hảo bản lĩnh như ngươi, liếc mắt một cái có thể phân biệt thật giả."

"Hứ."
3

Tiểu Đào giả thấy hai người kia chậm rãi mà nói, biểu tình trên mặt biến hóa liên tục, rốt cục tay áo vung lên, khôi phục gương mặt vốn có -- hồng y, ô phát, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, nguyên lai đúng là thiên giới nữ tử lúc trước đuổi bắt Lăng tiểu quai.

Nàng giãy dụa hồi lâu, mới miễn cưỡng từ trên mặt đất đứng lên, bưng miệng vết thương hỏi: "Các ngươi...... Làm thế nào nhận ra ta?"

Luyện Thiên Sương chưa kịp mở miệng, Lăng Phi đã thấp cười ra tiếng trước: "Ảo thuật của ngươi cực kỳ lợi hại, ta căn bản không nhận ra thật giả. Bất quá, chỉ cần có Luyện Thiên Sương ở đó, nữ tử bình thường căn bản không có khả năng đến câu dẫn ta."

"Đúng vậy." Luyện Thiên Sương nâng nâng cằm, hai tay chắp ở sau lưng, coi như đương nhiên cứ thế nói tiếp, "Lăng Phi tướng mạo xấu xí như vậy, sẽ coi trọng người như hắn, nếu không phải mắt bị mù thì chính là tâm hoài bất quỹ (trong lòng có ý đồ xấu)."
1