Khát Vọng Trỗi Dậy

Chương 72: Trưởng làng Ramman (Phần 1)




“Đúng rồi. Anh này, nghe chuyện đó thật vớ vẩn phải không?”

Seol Jihu thở gấp:

“Này nhóc, có thể cho anh biết thêm về ba điều cấm kỵ đó không?”

“U-uhm, đó…”

“Mmmm”

Cậu bé đưa tay bóp bóp trán rồi nói.

“Đầu tiên, đừng bao giờ đi về phía giọng nói phát ra từ sương mù. Thứ hai, không bao giờ đi theo hướng cánh tay đang vẫy gọi. Thứ ba, nếu thấy một người mặc quần áo màu xám, đừng đến gần và chạy trốn thật nhanh. Đó là ba điều cấm kị.”

“Ai đã nói với nhóc về những điều đó? Có phải bố mẹ nhóc không?”

“Bố mẹ em nói thế, nhưng em nghĩ trưởng làng đã yêu cầu làm vậy. Đừng tưởng em không biết gì, em biết tất cả mọi thứ đây!”

“Hmmm. Trưởng làng sống ở đâu vậy?”

Câu hỏi đó ngay lập tức khiến cậu bé im bặt. Sự rụt rè xuất hiện trở lại trên khuôn mặt cậu ta.

“…”

“Anh muốn tới trò chuyện với ông ấy một chút. Không được sao?”

“Chà, không phải là không thể, nhưng mà…”.

Giọng nói của cậu bé ngày càng nhỏ dần.

“Nếu anh đến đó để đòi thêm tiền thưởng, thì…”

“Tiền thưởng?”

Seol Jihu cuối cùng đã tìm ra lý do tại sao những người dân làng khác lại cư xử kỳ quặc với cả nhóm. Cậu vội xua tay.

“Không, không! Tụi anh chỉ nhận đúng số tiền mà trưởng làng đã thông báo thôi. Nhóc đừng lo”.

“….Có thật không?”

Cậu bé hỏi với đôi mắt sáng, ngây thơ.

‘Trời đất. Mấy nhóm trước đó làm ăn kiểu gì vậy’ – Seol Jihu thở dài.

“Tất nhiên. Anh hứa mà”

Cậu bé nhanh chóng chỉ đường cho Seol Jihu. Nhà của trưởng làng là một ngôi nhà xây bằng gạch, khác hẳn những túp lều trát bùn đất của những người dân làng khác.

Quan trọng hơn, nó không tỏa ra bất kỳ màu nào.

‘Lại là “Không màu”.

Đôi mắt của Seol Jihu nheo lại.

‘Bực mình thật’

Giá như Seol biết ‘không màu’ nghĩa là gì. Như thế mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng cậu có thể làm gì khác cơ chứ? Thần Gula đã nói rằng những nhánh còn lại của “Cửu nhãn” khó mở hơn những nhánh đầu rất nhiều.

Dù sao, đây là nơi duy nhất không tỏa sáng trong màu xanh lá cây trong ngôi làng này. Seol không chắc liệu mình có tìm thấy manh mối nào ở đây hay không, nhưng các cụ bảo rồi, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con?!

Cậu leo lên cầu thang và gõ cửa. Seol nhanh chóng nghe thấy tiếng ho khẽ đáp lại và cánh cửa từ từ mở ra. Người đứng đó là một ông già với mái tóc trắng phau, đôi mắt phủ đầy nếp nhăn, đang nheo mắt nhìn Seol.

“Chàng trai trẻ, cậu là…?”

“Ah, xin chào. Tôi là người nhận nhiệm vụ chinh phạt lần này.”

Trưởng làng khẽ ho vài tiếng khi nghe lời giới thiệu của Seol Jihu.

“Ah, hiểu rồi, hiểu rồi. Xin lỗi. Gần đây tôi gặp chút vấn đề về sức khỏe nên không thể đích thân ra đón cậu…”

“Ôi không sao đâu. Chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi. Ngoài ra, tôi muốn hỏi ông đây vài điều…”

“M-mm. Nếu đó là về vấn đề tiền thưởng, tôi nghĩ chúng ta không có gì để kỳ kèo nữa…”

‘Mẹ kiếp. Lại tiền thưởng. Mấy tên thủ lĩnh trước đây đã làm cái khỉ gió gì vậy?’ – Seol nhíu mày.

Trưởng thôn tiếp tục: “Thật ra, phần lớn số tiền thưởng đến từ các quỹ hỗ trợ do vương quốc cung cấp. Nếu cậu muốn đòi thêm tiền thưởng, tôi nghĩ cậu nên trực tiếp nói chuyện với các quan chức của vương quốc sẽ hiệu quả hơn. Hoàng gia của Haramark rất rộng rãi với người Trái đất, nên là…”

Có lẽ đây không phải là lần đầu tiên ông ta phải nói những lời này, nên trưởng làng đọc trôi chảy như một học sinh đọc thuộc lòng bảng cửu chương vậy.

“Thật ra, tôi không đến đây để đòi thêm phần thưởng. Thay vào đó, tôi tới đây để hỏi ông về một vài điều liên quan đến nhiệm vụ này.”

“Mm? Nếu cậu cần thêm thông tin về nhiệm vụ, thì điểm đến là khu vực Dạ Yên…”

“Xin lỗi đã ngắt lời ông, nhưng mấy chuyện đó tôi biết hết rồi. Tôi cần nói chuyện với ông về một số vấn đề khác…”

“Cậu thực sự muốn trò chuyện với tôi?! Một người Trái đất muốn nghe tôi nói chuyện?”

“Đúng.”

Trưởng thôn nhìn Seol với vẻ vô cùng ngạc nhiên rồi khẽ nói.

“Chà chà… Chuyện lạ đây”.

Trưởng làng nghiêng đầu như thể ông ta đang bối rối và khẽ lẩm bẩm.

“Cậu là người người thứ hai, kể từ người đàn ông đó. Tên ông ta gì nhỉ? À,’Titties.’ (Note: Nghĩa là Dzú)

“….Huh? Cái gì cơ?”

Seol Jihu trố mắt. Cậu hy vọng mình nghe nhầm.

“Ahh… Trước đó có một người Trái đất khác, một ông già đến gặp tôi, muốn nói chuyện với tôi về nhiệm vụ đó. Vì tên ông ta rất độc đáo nên tôi nhớ rất rõ”.

“Vậy ư? Tên ông ta là gì thế?”

“Ông ấy nói rằng tên của mình là Titties và họ là Like ’em. Titties nói với tôi rằng đó là một cái tên phổ biến tại thế giới của anh ta. Đó là một ông già khá vui tính.”

(Note: Cái tên đó tạm dịch là “Dzú, tui yêu tụi nó”).

“…”

Một khuôn mặt dâm dê đê tiện hiện lên trong đầu Seol.

… Vị pháp sư Hoàng gia đáng kính…

Nếu trưởng làng biết sự thật, có lẽ ông ta sẽ muốn bứt trụi râu của Ian.

Seol thẫn thờ một lúc, cho đến khi trưởng làng quay đầu lại.

“Mời cậu vào đây. Ramman là một ngôi làng nghèo, vì vậy chúng tôi không thể thết đãi các vị, nhưng nếu cậu muốn trò chuyện kỹ hơn về nhiệm vụ thì tôi rất sẵn lòng”.

‘Cuối cùng cũng được mời vào trong’ – Seol Jihu lẩm bẩm nói và ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ kỹ. Căn nhà được trang trí này khá đẹp, xung quanh có vài giá sách đầy ú ụ.

Seol cố hết sức để tỏ ra thân thiện và tự nhiên, vì cậu hiểu dân làng cảm thấy chán ghét người Trái đất đến mức nào.

‘Mình nên hỏi thật nhanh và chuồn thật lẹ’ – Seol lẩm bẩm.

“Uhm… cậu muốn nói về chuyện gì?”

Seol Jihu nhanh chóng sắp xếp những suy nghĩ của mình khi trưởng làng ngồi xuống trước mặt cậu. Thực tế, Seol đã phát hiện ra một vài điểm đáng ngờ khi xem qua tất cả các hồ sơ. Rất có thể, trưởng làng là đầu mối của những điểm đáng ngờ này và nếu ông ta chịu trả lời, Seol tin rằng mình có thể làm sáng tỏ bí ẩn này một lần và mãi mãi.

“Theo tôi biết, nhiệm vụ này đã được ban hành khoảng 20 lần. Và toàn bộ điều này cũng bắt đầu từ khá lâu rồi.”

“Phải”.

“Và ông luôn là người giao nhiệm vụ đó”.

“Đúng rồi.”

Seol nhíu mày.

Thấy trưởng làng cứ đồng ý liên tục, đôi mắt của Seol Jihu bắt đầu sáng lên.

“Hãy xem cái này.”

Cậu rút ra một cuộn giấy từ trong túi của mình và đặt nó trước mặt ông già.

Vị trưởng làng cầm lấy cuộn giấy và bắt đầu đọc. Nét mặt ông ta vẫn thản nhiên như không.

Seol quyết định tung ra những con bài chủ lực.

“Tính đến thời điểm hiện tại, chưa có một đội chinh phạt nào thất bại. Tỷ lệ thành công là 100%.”.

“Người tìm hiểu thông tin và đưa ra yêu cầu về nhiệm vụ, luôn luôn là ông”.

“Phải”.

“Đội ngũ nhận được nhiệm vụ ba tháng trước bao gồm bốn người cấp 2, một người cấp 3 và một người cấp 4. Và cấp trung bình của Carpe Diem là 3,75. Mặc dù thủ lĩnh không tham gia nhiệm vụ này, nhưng thực sự, vẫn có những người cấp cao trong tổ đội của tôi.”

“Thì tôi nghe nói, Carpe Diem không chỉ nổi tiếng, mà còn sẵn sàng làm bất cứ nhiệm vụ gì…”

Trưởng làng khẽ lắc đầu và trả lại cuộn giấy cho Seol Jihu. Ông ta nói hoàn toàn đúng. Thực tế khi nhận được lời đề nghị, Dylan đã giao cậu và Chohong xử lý vụ này, chứ không hề ngó lơ nó như những bang hội khác.

Vẻ mặt trưởng làng bắt đầu lộ vẻ sốt ruột.

“Chàng trai trẻ, tôi chẳng hiểu cậu đang ám chỉ điều gì. Rốt cuộc cậu muốn gì đây?”

Seol Jihu nhét cuộn giấy vào túi và thận trọng mở miệng.

“Có thể câu hỏi này hơi đường đột, nhưng…”

“…?”

“Trong suốt chừng ấy năm, làm sao ông có thể giao nhiệm vụ một cách hoàn hảo và chính xác tuyệt đối như thế?”

Trán của trưởng làng cong lên một chút.

“Các hồ sơ cho thấy, xác và các mảnh thi thể của lũ dị nhân nhanh chóng biến mất vào hư vô, nên các tổ đội không thể thực hiện bất kỳ hình thức nghiên cứu nào về chúng. Kết quả là chẳng ai có biết gì về lũ quái vật này”.

“…”

“Dù không có bất kỳ thông tin nào về lũ quái vật sắp xuất hiện, nhưng ông luôn giao nhiệm vụ này cho các tổ đội phù hợp.”

“…”

“Chính xác hơn, ông CHỈ giao nhiệm vụ cho những đội đủ sức giải quyết chúng. Giống như ông biết trước điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Và chuyện này diễn ra không chỉ một hoặc hai lần, mà là hơn hai mươi lần liên tiếp.”

…”

“Tôi không định chỉ trích ông. Thậm chí tôi phải nói rằng, ông luôn đưa ra những lựa chọn đúng đắn. Nếu một tổ đội thất bại hoặc có ai đó tử vong, sẽ rất khó tìm được người làm nhiệm vụ lần sau”.

“…”

Trưởng thôn lặng lẽ nhắm mắt lại. Rồi ông thở dài và lên tiếng.

“Rốt cuộc, cậu đang nghi ngờ điều gì đó ở tôi, phải không?”

“Không có gì. Bất kể ông đang làm gì, điểm mấu chốt là ông đã cố gắng bảo vệ ngôi làng này. Tôi tôn trọng nỗ lực của ông.”

“Tôn trọng ư?….”

Trưởng làng bật cười. Khuôn mặt ông ta bỗng trở nên tỉnh táo và minh mẫn đến kỳ lạ.