Khát Vọng Trỗi Dậy

Chương 547: Phụ chương 58 – Tương lai của Valhalla




Sau chuyến thám hiểm bão táp, hầu hết các vấn đề đã được giải quyết. Mọi thứ nhanh chóng trở lại bình thường – ngoại trừ Thất Đại tội. Bất chấp lời cầu xin của Seol Jihu, họ vẫn kiên định thái độ đối với cậu ta.

[Chào mừng ngài trở lại.]

Seol Jihu thở dài. Cậu vừa trở về Thiên đường cùng với Seo Yuhui thì nghe thấy giọng nói vang lên trong đầu, khi đi qua cánh cổng.

Cậu cảm nhận được sự hiện diện của Gula trên con đường dẫn đến ngôi đền. Có lẽ cậu ta là người Trái Đất duy nhất trong Thiên Đường được đích thân các nữ thần chào đón mỗi khi đi qua Cổng Dịch chuyển.

[Kẻ bề tôi xin chào đón ngài.]

“Hmm… Con đã bảo Người đừng làm thế.”

[Nhưng-]

“Con nói rồi mà, con không thoải mái. Và – nhắc lại nhé, điều này không làm cho con muốn trở thành một vị thần đâu. ”

Seol Jihu thở dài khi nhìn Gula cúi đầu im lặng.

Ngay lúc đó, một giọng nói gợi cảm vang lên trong đầu Seol Jihu.

[Ôi trời. Ngài đã quay lại rồi!]

Cậu cảm thấy một nguồn năng lượng đang lon ton đến gần mình. Năng lượng này rõ ràng thuộc về Luxuria, Nữ thần Sắc dục.

[Chào mừng Ngài trở lại!]

Luxuria nhảy vào vòng tay Seol Jihu và ôm chặt lấy cậu. Khuôn mặt Seol Jihu tối sầm vì cay đắng. Luxuria là vị thần duy làm theo yêu cầu của Seol Jihu….Nhưng cậu không hài lòng với tình hình hiện tại một chút nào.

[Tôi nhớ ngài quá!]

“…”
[Còn ngài thì sao, Seol Jihu-nim? Ngài có nhớ ta không đó~?]

Seol Jihu thừa nhận rằng cậu có một phần lỗi trong chuyện này.

Trong một nỗ lực để khôi phục lại mối quan hệ của họ như ban đầu, cậu ta đã bày ra một số trò chơi khăm Luxuria.

Một lần, cậu ta đã ra lệnh cho cô ấy: “Nếu nữ thần thực sự muốn phục vụ tôi, hãy bước ra và thể hiện xem nào!”

Kết quả là Luxuria đã thực sự hiển hiện trước mặt Seol Jihu… Và nữ thần đã cho thấy, cô thực sự là nữ thần của Sắc Dục…. Cậu không nhớ rõ những gì đã xảy ra sau đó, nhưng Luxuria thật sự ấm áp và ngọt ngào… kết quả là Seo Yuhui lao vào và kéo cậu ra ngoài.

Hôm sau, Seol Jihu đã bí mật đến thăm đền thờ của Luxuria và an ủi cô. Nhờ những cuộc trò chuyện đó, cậu và nữ thần đã trở nên thân mật hơn.

Tuy nhiên, bây giờ, tình hình dường như đã nằm ngoài tầm tay của cậu ta.

[Tại sao dạo này ngài không đến gặp ta?]

[Ngài chán ta rồi à? Ngài làm ta buồn lắm đó có biết khôngg ~!]

Khi thấy Seol Jihu nhắm chặt mắt, Gula nhanh chóng can thiệp.

[Dừng lại. Cô có thấy rằng mình đang làm phiền anh hùng của chúng ta sao??]

[…]

[Đó không phải là loại ngôn ngữ và thái độ phù hợp với người anh hùng của chúng ta.]

[Nhưng!]

[Im ngay!] – Gula mắng Luxuria – [Hành động của cô sẽ được đem ra phán xét tại cuộc họp. Hãy biết ơn lòng thương xót của vị anh hùng và tự sám hối đi!]

Gula ho khan rồi lại quay về phía Seol Jihu.

[Xin thứ lỗi cho sự lộn xộn này. Xin mời tham gia…]

“Tham gia cái gì? Không đời nào. Con đi đây.”

Với một tiếng càu nhàu, Seol Jihu nhìn lại Gula trước khi rời đi.

“Nếu Người còn làm thế này một lần nữa, con sẽ gọi Người là Bé Gula đấy nhé?”

Gula nao núng. Cái tên Bé Gula có vẻ hơi quá đà…

Hy vọng rằng lời đe dọa sẽ thành công, Seol Jihu rời khỏi ngôi đền và đi đến nhà hàng của mình.

Vừa mở cửa, cậu đã nghe thấy tiếng cạch cạch. Thanh Excalibur và Thần thương Tinh Khiết đang nằm cạnh nhau. Ai đó đã đắp chăn cho chúng, và chúng trông như một cặp tình nhân đang ngủ trưa.

“Ah. .. Ta đánh thức hai đứa à?”

Lạch cạch.

Excalibur lăn qua và dùng thân mình để che cho Thần thương Tinh Khiết.

“…”

Kể từ khi Excalibur trốn khỏi tay Kim Soohyun và ở lại đây, thanh kiếm đã không rời khỏi Thần thương Tinh Khiết một giây phút nào.

“Rara đang ở đâu nhỉ…?”

Ngay khi cậu nghĩ đến đó, một ngọn thương màu đen bay ngang qua không trung và hất tung tấm chăn. Kết quả là một cuộc chiến nổ ra.

KEENG! KEENG!!

Seol Jihu lắc đầu khi thấy Excalibur và Thần Thương chiến đấu với Sura. Giờ cậu cũng chẳng thèm ngạc nhiên nữa, cậu cũng không muốn tìm hiểu thêm về chúng nữa rồi.

Lúc đó cậu bỗng nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa nhà hàng. Một người đàn ông bước vào và sững sờ vì cảnh tượng trước mắt.

“Ồ, kệ bọn nó. Quan tâm làm gì.”

Seol Jihu nói nhanh để trấn an vị khách của mình.

“Anh đến đây có việc gì? Hôm nay nhà hàng đóng cửa.”

“Ồ, ừm….”

Vẻ mặt của Seol Jihu đanh lại khi nghe lời nhắn của người đàn ông nọ. Đó là một lời nhắn từ Kim Hannah.

***

Đầu tiên, Seol Jihu mắng thanh kiếm và hai cây thương một trận, Khi chúng đã hối lỗi, cậu sải bước, tiến đến Valhalla. Có một bóng dáng quen thuộc đang nằm ườn ở chiếc ghế trên tiền sảnh. Cô vung vẩy cây Thorn of Steel.

“Hmm? Cậu có việc gì ở đây?”

“Kim Hannah đã gọi tôi đến đây. Cô sao rồi? Tâm trạng ổn hơn chưa?”

“Hehe, đừng coi thường tôi. Tôi bình phục nhanh lắm. Chỉ là chưa có dịp cảm ơn cậu”.

“Không cần phải làm như vậy đâu.”

“?”

“Cô không cần phải cảm ơn tôi. Tôi hiểu mà.”

“Là sao?”

“Tôi hiểu hết cảm xúc của cô mà. Vợ chồng thì phải hiểu nhau chứ!”.

“Vớ vẩn. Cậu vẫn thích nói nhảm nhí à? Không sợ cô Yuhui xử lý hay sao?” – Chohong bật cười.

Seol Jihu cũng mỉm cười đáp lại. Nét mặt tươi tắn của cô khiến cậu cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Có vẻ như cô ấy đã bình phục hoàn toàn.

“Nhưng nghiêm túc mà nói, tại sao cậu lại ở đây? Con cáo muốn gì ở cậu chứ? ”

“Ai mà biết được? Có thể hôm nay cô ấy sẽ thú nhận tình yêu dành cho tôi chăng?”

“Ha! Cái tên này… Cậu không thay đổi một chút nào. Thôi biến đi!”

Dù cô ấy nói vậy, ánh mắt của Chohong vẫn nhìn Seol Jihu đầy trìu mến. Không để ý đến chuyện đó, Seol Jihu leo ​​lên cầu thang lên tầng hai.

Cậu biết rằng cô ấy sẽ muốn nói chuyện với mình – vào một lúc nào đó. Vụ việc gần đây quá lớn và gây chấn động dữ dội, họ không thể giả vờ như nó chưa từng xảy ra.

Tất nhiên, cậu không có ý đổ lỗi cho cô. Cậu chỉ tiếc rằng mọi thứ đã không diễn ra theo chiều hướng tốt.

Ban đầu Seol Jihu băn khoăn không biết có nên đến thăm Kim Hannah trước hay không, thế rồi cậu quyết định chờ. Không nên làm phiền Kim Hannah khi cô đang bận. Ngoài ra, cậu biết rõ bản tính nghiêm khắc của Kim Hannah, cô sẽ không ngoảnh mặt đi như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Và hôm nay, cuối cùng cô cũng mời cậu tới.

“Đến rồi à.”

Ngay khi Seol Jihu mở cửa văn phòng, cậu nhìn thấy Kim Hannah chờ sẵn.

“Ngồi đi. Sao anh đến muộn thế. Tôi cứ nghĩ rằng anh sẽ đến đây sớm hơn.”

Kim Hannah vừa nói, vừa đóng tập tài liệu và tháo kính ra. Seol Jihu định giải thích rằng mình phải can mấy món vũ khí ngừng đánh nhau, nhưng lại thôi. Cậu tin rằng Kim Hannah sẽ bảo đó là chuyện tào lao.

“Chà, có phải Quý Cô Cáo nhà ta không? Tại sao cô lại gọi tôi đến đây mà không nói qua tinh thể truyền thông như mọi khi?” – Seol Jihu tinh nghịch nói – “Cô đang chơi trò gì vậy? Cô định học bà chị Cinza à??”

Kim Hannah cười cay đắng rồi thở dài một hơi.

“Tôi xin lỗi.” – Cô ấy bất ngờ nói – “Tôi đã cố gắng tránh… nhưng cuối cùng tôi lại dựa vào anh. Và, tôi nghĩ rằng mình nên xin lỗi trực tiếp”.

Thấy vậy, Seol Jihu nhanh chóng tỏ ra nghiêm trang.

“Có lẽ… tất cả chuyện này sẽ kết thúc nhanh hơn nhiều, nếu tôi hành động sáng suốt hơn. Như thế, tôi sẽ không cảm thấy tội lỗi như bây giờ.”

Seol Jihu khẽ gật đầu: “Thật đáng tiếc.”

Cậu ấy im lặng một lúc rồi nói.

“Tình hình sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu cô báo cho tôi ngay từ khi đội 1 mất liên lạc. Sự xuất hiện của đội cứu hộ đã làm tình hình trở nên khó khăn hơn”.

Kim Hannah vẫn im lặng.

“Tất nhiên, chuyện xong rồi thì nói gì chẳng được. Tôi biết đó không phải lỗi của cô. Ai mà ngờ được rằng một vị thần mạnh hơn Trùng hậu đang ẩn mình dưới đống đổ nát của Đế chế cơ chứ. ”

Kim Hannah cay đắng gật đầu. Cậu nói đúng. Tình huống đó nằm ngoài sức tưởng tượng của bất kỳ ai.

“Nhưng cuối cùng, điều đó không thay đổi sự thật rằng tôi đã mắc sai lầm” – Kim Hannah khó khăn lên tiếng – “Chắc anh đang băn khoăn rằng, tại sao tôi lại trì hoãn… tại sao tôi không liên hệ với anh sớm hơn. Phải không?”

“Cô nói rằng cô không muốn làm tôi lo lắng.”

“Đúng vậy, nhưng….” – Kim Hannah hắng giọng – “Cậu có biết điều gì đã xảy ra với Valhalla sau khi cậu từ chức không?”

“Huh?”

“Một mớ hỗn độn.”

Seol Jihu tròn mắt ngạc nhiên trước câu nói phũ phàng của Kim Hannah: “Tại sao?”

“Bởi vì hệ thống phân cấp ngày trước đã sụp đổ” – Kim Hannah lạnh lùng nói – “Tôi đã nhấn mạnh điều này vài lần khi anh còn làm Chủ hội. Một tổ chức-”

“—Là một cộng đồng cần các quy tắc và quy định để hoạt động thông suốt.” – Seol Jihu nói nốt. Cậu đã khắc ghi câu nói này trong đầu từ lâu.

“Chính xác. Đặc biệt là quy tắc và quy định trong việc phân cấp thứ bậc của Bang hội.”

Kim Hannah dừng lại một lúc, sau đó tiếp tục.

“Valhalla đang trở thành một mớ hỗn độn, bởi vì những người cấp dưới đã phớt lờ các quy tắc và quy định của Bang Hội.”

“… Đó là ai? Nói tôi nghe?” – Seol Jihu nhíu mày và hỏi.

“Hầu như tất cả.” – Kim Hannah nghiến răng – “Tất cả các trưởng nhóm luôn nói về một vấn đề đang tồn tại. Họ nói rằng các thành viên trong nhóm của họ luôn nổi loạn, luôn phàn nàn và luôn càu nhàu. ”

Cô ấy dừng một lát rồi nói tiếp.

“Tất cả các trưởng nhóm của Valhalla đều là những người mạnh mẽ phi thường. Marcel Ghionea, Ayase Kazuki và Oh Rahee. Họ đủ sức để trở thành lãnh đạo trong bất kỳ tổ chức nào ở Thiên đường, phải không?”

“Đúng.”

“Nhưng mỗi khi họ ra lệnh, các thành viên trong nhóm của họ lại phàn nàn. Họ nói rằng ngày xưa không giống như vậy. Hoặc Jihu không thích điều này. Jihu Oppa làm cách khác. Ai mà chịu được?”

Seol Jihu không nói nên lời. Hồi cậu làm Chủ hội, chưa bao giờ có chuyện này.

“Đương nhiên là anh không biết. Điều này chưa bao giờ xảy ra khi anh còn ở đây”.

Đó là điều đương nhiên. Valhalla là một tổ chức được thành lập bởi Seol Jihu, vì Seol Jihu. Mỗi thành viên đều có mối quan hệ thân thiết với cậu. Seol Jihu là một Chủ Hội được mọi người yêu mến và tôn trọng, vì vậy không ai phản đối quyết định của cậu ta – dù đúng dù sai. Thậm chí, do những chiến tích oai hùng của cậu, niềm tin đó ngày càng trở nên mù quáng.

“Nếu anh ở lại, điều này sẽ không bao giờ xảy ra. Đó là lý do tại sao tôi cố gắng ngăn anh từ chức.” – Kim Hannah nhắm mắt lại – “Tôi đã cố gắng bước ra khỏi cái bóng của anh, nhưng….”

Giọng cô ấy nhỏ dần.

“Tôi có thể nói gì? Khát vọng của tôi, hóa ra lại làm tình hình thêm trầm trọng. Đó là lỗi của tôi.”

Kim Hannah đã thất bại. Mặc dù sự cố kết thúc tốt đẹp, nhưng việc Seol Jihu đến cứu mọi người lại là một vấn đề lớn. Seol Jihu đã rời Valhalla từ lâu, nhưng sau sự kiện này, ảnh hưởng của cậu ấy lại càng tăng vọt.

Đột nhiên, Kim Hannah mở ngăn bàn.

“Tôi đã giải quyết xong các vấn đề khẩn cấp. Bây giờ, với tư cách là Chủ Hội của Valhalla, tôi nghĩ mình nên chịu trách nhiệm về những sai lầm kia”.

Cô lấy ra một phong bì màu trắng trong ngăn kéo. Đó là lá thư từ chức của cô ấy.

“Sáng mai, tôi sẽ tập hợp mọi người và xin lỗi về những sai lầm của mình. Sau đó tôi sẽ từ chức”.

Seol Jihu liếc nhìn phong bì, rồi quay lại nhìn Kim Hannah.

“Đó không phải là hành động bồng bột.” – Kim Hannah nghiêm giọng – “Tôi đã suy nghĩ rất lâu và kỹ lưỡng về chuyện này.”

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào Kim Hannah. Cậu hơi nghiêng đầu.

“Tôi không biết.”

Seol Jihu lẩm bẩm, xoa cằm.

“Tôi không nghĩ đây là một quyết định đúng đắn.”

Kim Hannah nhíu mày khi nghe câu đó.

“Chà, cô đã nói rất nhiều điều, nhưng…. Xem nào, tất cả đều giống như những lời bào chữa.”.

“Jihu.”

“Cô đang đổ lỗi cho tôi. Và bây giờ khi có cơ hội, cô lập tức túm lấy cơ hội đó để từ chức. Tôi nghĩa vậy đó.”

“…Gì chứ?”

Lông mày của Kim Hannah nhăn lại: “Anh có cần thiết phải nói bằng cái giọng khắc nghiệt đó không??”

“Tôi cũng không muốn nói vậy nhưng…” – Seol Jihu ngắt lời cô – “Cô thực sự nghĩ rằng mình có thể vứt bỏ vị trí Chủ hội dễ dàng như vậy sao?”

Kim Hannah cau mày: “Anh mà cũng có tư cách nói câu đó ư?”

“Tôi? Đương nhiên là có chứ” – Seol Jihu mỉm cười – “Tôi đã từ chức vào thời điểm hợp lý nhất. Tôi đã đánh bại các Ký sinh trùng và đề xuất một hiệp ước để Thiên đường có thể phục hồi trong hòa bình. Tôi đã hoàn thành mục đích của mình và lo liệu mọi thứ cần làm trước khi từ chức. Tôi đâu có giống như cô.”

Kim Hannah bối rối, không biết nói gì.

“Còn cô? Cô thậm chí còn chưa đạt được mục tiêu của mình. Từ chức bây giờ có nghĩa là bỏ chạy ”.

“Đó là…. Đó là vì sự cố mới nhất— ”

“Chuyện đó không thể tránh khỏi” – Seol Jihu nói bằng giọng quyết đóan – “Có ai trong số các thành viên phàn nàn về quyết định của cô hay không?”

“…”

Không một ai. Một số người trong số họ hỏi tại sao cô ấy không liên lạc với Seol Jihu sớm hơn, nhưng không ai phản đối các quyết định cứu hộ của cô ấy. Tất cả đều hiểu rằng dù là cô ấy hay bất kỳ ai khác, cũng không thể đoán được danh tính thực sự của kẻ thù.

Seol Jihu nở một nụ cười dịu dàng.

“Nói như này hơi giống tự mãn… nhưng… không ai có thể giải quyết tình huống này, ngoại trừ tôi.”

Kim Hannah ngậm miệng lại. Cô không thể phủ nhận điều đó.

“Dù là cô hay bất kỳ ai thì kết quả cũng vậy thôi. Sự cố này quá lớn lớn. ”

“…”

“Và chuyện điều hành Valhalla cũng vậy. Nếu cô không thể tự giải quyết, cô nên dựa vào người nào đó”.

“Ai chứ? Ai có thể che lấp được cái bóng của anh? ”

“Ai nữa?” – Môi Seol Jihu cong lên thành một nụ cười – “Tôi, tất nhiên.”

Kim Hannah có vẻ khó chịu.

“Anh nói tôi nên làm một con bù nhìn?”

“Quá lời, quá lời rồi.”

“Chứ còn gì nữa. Anh muốn những người khác thoát khỏi cái bóng của mình nhưng vẫn muốn tôi ở lại dựa vào anh”.

“Thế này.” – Seol Jihu xua tay – “Cô núp bóng tôi cũng được chứ sao??”

Kim Hannah há hốc mồm, không nói nên lời: “Cái-anh nói gì vậy?”

“Việc cần thiết là chỉ huy các thành viên , đúng không?? Sao cô cứ cố gắng làm mọi thứ một mình? Không nên làm thế.”

“…”

“Tôi đâu có làm mọi thứ một mình. Tôi đã dựa vào đồng đội của mình và thậm chí trốn sau lưng họ khi cần thiết”.

“…!”

“Dù sao.” – Seol Jihu đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi đến chỗ Kim Hannah – “Điều tôi đang cố gắng nói là… cô nên suy nghĩ lại.”

Cậu đẩy phong bì trên bàn cô sang một bên.

“Cô đã làm rất tốt. Và cô giỏi hơn tôi trong nhiều lĩnh vực.”

“…”

“Cô có thể làm mọi thứ theo cách của cô. Nhưng cô không hoàn hảo, vì vậy hãy dựa vào người khác khi cần thiết ”.

Kim Hannah có vẻ do dự.

“Tôi biết cô đang nghĩ gì. Nhưng cô vẫn nên xem xét lại” – Seol Jihu nhìn chằm chằm vào Kim Hannah – “Chúng ta quen nhau được một thời gian dài rồi. Tôi muốn cô dựa vào tôi nhiều hơn. Nếu cô cảm thấy mệt mỏi, hãy nghỉ ngơi. Hoặc dựa vào tôi, người sẵn sàng giúp đỡ cô mọi nơi mọi lúc và mãi mãi. ”

Vào lúc đó, mắt Kim Hannah lập tức mở to, và khuôn mặt cô ấy đanh lại một cách bí ẩn.

“Gì? Tôi nói sai à?”

Seol Jihu nhún vai. Kim Hannah bắt đầu chớp mắt nhanh chóng. Với đôi mắt bối rối, cô ấy nhìn lên Seol Jihu, và….

“…Này…”

“Hả?”

“Đừng nói chuyện vớ vẩn. Những lời anh vừa nói là có ý gì?”

“Ý gì nữa? Tôi nói rất thẳng thắn mà? ”

Nghe câu trả lời đó, cô lại gục đầu. “Mình biết mà” – Cô tự lẩm bẩm – “Đồ khốn.”
Sau đó Kim Hannah tự lẩm bẩm một mình một lúc trước khi từ từ ngẩng đầu lên.

“…Được rồi.” – Cô nhìn Seol Jihu với ánh mắt bình tĩnh hơn và ném phong bì sang một bên – “Có thể tôi đã quá vội vàng. Tôi sẽ suy nghĩ lại.”

Và rồi cô ấy xé phong bì làm đôi.

‘Chết tiệt, suýt nữa thì mình rụng cả tim. Tại sao anh ta có thể nói câu đó tỉnh bơ như vậy? Không hề thay đổi chút nào. Đúng là một tên khốn nạn.’

Không, không phải một nửa – cô ấy đang xé phong bì thành hàng triệu mảnh, như thể để trút giận.

Seol Jihu hơi bối rối, nhưng vẫn mỉm cười.

“Được rồi. Tôi tin tưởng vào cô, cô Chủ Hội.”

“Tôi đoán mình đã thực sự kiệt sức. Dù sao đi nữa, tôi sẽ thử nghe lời anh” – Kim Hannah lắc đầu, vừa buộc tóc vừa hỏi – “Vậy bây giờ anh sẽ làm gì?”

“Tôi sẽ ở lại đây cho đến khi cô giải quyết xong mọi vấn đề.”

“Thế còn Trái đất? Tôi nghĩ anh bận gì đó mà??”

“Tôi sẽ tạm dừng chuyện đó một lúc. Không nhất thiết phải vội vàng.

“Hmmm… Điều đó khiến tôi cảm thấy hơi có lỗi. Tôi có thể giúp gì không?”

“Giúp?”

“Hay… anh có cần gì ở tôi không?”

“Một điều tôi muốn ở bạn….”

Seol Jihu nghiêng đầu. Ánh mắt cạu hướng về bộ vest xám mà Kim Hannah đang mặc. Kim Hannah, người nhận ra ánh mắt của cậu, cười khúc khích.

“Gì cơ? Anh muốn cái áo á?? Nhưng tôi mới mặc nó sáng nay, nên mùi không nồng lắm đâu”.

“Cô đang nói gì vậy? Cô nghĩ tôi là đồ biến thái à??”

“Anh vẫn luôn là một kẻ hư hỏng và biến thái.”

“Chà… Tôi đã thay đổi từ lâu rồi….” – Seol Jihu khẽ càu nhàu. Đột nhiên, ánh mắt cậu di chuyển xuống – “Nếu cô thực sự muốn bồi thường cho tôi, thì hãy đưa tôi cái đó.”

“Cái gì?”

“Ở đằng kia. Thứ màu nâu ấy.”

Kim Hannah nhíu mày và đưa mắt xuống. Seol Jihu đang nhìn vào đôi chân thon thả của cô, và thứ màu nâu chính là chiếc quần tất. Đôi mắt cô lập tức mở to. Cô nhanh chóng khép chân lại và kéo váy xuống hết mức có thể.

“Anh-”

“Đùa thôi ~” – Seol Jihu nhanh chóng lùi lại và bật cười – “Hãy giữ bí mật chuyện này nhé. Nếu cô ấy phát hiện ra, tôi sẽ bị lột da đấy. Như thế tôi không thể giúp cô được đâu!”

Cậu vẫy tay và chạy đi trước khi Kim Hannah kịp nói gì.

Ngay sau đó, giọng nói vui vẻ của Seol Jihu vang lên từ khu vườn.

—Mozzarella, Schnauzer!

Kim Hannah bước ra sân thượng. Cô nhìn thấy Seol Jihu nhảy vào giữa đám Thú nhân bé nhỏ. Cô lặng lẽ nhìn cậu vui vẻ lăn lộn trên bãi cỏ, xung quanh là những cục bông.

“… Haizz.”

Cô kéo nhẹ ống quần của mình, và nở một nụ cười cay đắng.

“Suýt nữa thì mình đã tin hắn ta. Đúng là một tên biến thái! Anh nghĩ anh là ai chứ? Anh thực sự không biết điểm dừng à! Đừng mơ! Còn lâu tôi mới đưa quần tất cho anh!”

Đương nhiên, cả Seol Jihu và Kim Hannah đều chưa biết kết cục của trò đùa này. Nhưng họ sẽ sớm biết thôi.