Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khát Vọng Trỗi Dậy

chương 140.5: hoa hồng có gai (phần 2)




Trưa hôm sau, cỗ xe đã đến Scheherazade.

Flone hào hứng bay đi ngay khi cô thấy thành phố mới, Seol Jihu thì đi theo Jang Maldong.

Tòa nhà của Bang Hội Bạch Hồng Hoa nằm ở phía tây trung tâm thành phố.

Cả thành phố là các tòa tháp cao tầng hiện đại, tòa nhà của Bang Hội Bạch Hồng Hoa trông y như một bông hoa xinh đẹp.

So với văn phòng của Carpe Diem, quy mô của nó ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Khi đi theo người hướng dẫn, cậu liên tục ngó nghiêng.

Đúng như lời hẹn, cuộc gặp được thu xếp rất bí mật. Hai thầy trò được dẫn tới cửa sau khá là kín đáo.

Họ lên cầu thang và tới căn phòng ở cuối hành lang, cánh cửa vừa mở ra, họ được chào đón bởi một người đàn ông ăn mặc giản dị kèm đôi kính, anh ta đang đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Chào ngài.”

Người đàn ông có dáng người mảnh khảnh, có nhiều nếp nhăn quanh miệng, trông anh ta già hơn tuổi thật của mình.

“Cảm ơn và cũng xin lỗi mọi người vì sự bất tiện này. tôi biết hai người đã đi đường vất cả rồi”

“Eh. Đó không phải là một chuyến đi xa cho lắm.”

“Nhưng tôi vẫn muốn đến chỗ hai người hơn. Ah. Anh bạn đây là…?”

“Đừng hỏi, anh biết cậu ta mà. Đúng không.”

Jang Maldong thẳng thừng ngắt lời. Bị bắt bài, người đàn ông lúng túng cười và đưa tay ra.

Seol Jihu bắt tay anh ta.

“Rất vui được gặp anh!”

“Tôi cũng vậy. Tên tôi là….”

“Tôi biết rồi. Seol Jihu, đúng không?”

Cậu đang định giới thiệu mình là ‘Seol’, nhưng cuối cùng đành gật đầu vậy.

“Tôi là thủ lĩnh của Bang Hội Bạch Hồng Hoa, Bok Jungsik.”

Bok Jungsik đưa tay về phía chiếc bàn dài.

“Mà chúng ta ngồi xuống đã chứ. Người còn lại sẽ đến sớm thôi.”

“Ai cơ?”

Jang Maldong vừa ngồi xuống liền hỏi.

“Còn ai vào đây được nữa? Ngài biết mà.”

“Gì cơ? Tại sao lại cho con bé đó tham gia?”

“Tôi cũng muốn biết tại sao đây. Tôi chẳng biết làm gì khi mà cô ấy chẳng chịu nghe tôi nói một câu. Nên tôi muốn nhờ tới uy nghiêm của Ngài…”

Jang Maldong đang nhìn ra cửa, ông liền quay lại thở dài.

Clack, clack.

Âm thanh giày cao gót vang lên rõ ràng trong hội trường. Seol vốn đang yên lặng bên cạnh Jang Maldong cũng ngó quay lại hóng hớt.

“Nói về các Nữ Quái thì….” – Jang Maldong lẩm bẩm.

“Ông đang nói về “Người đó” sao..” – Bok Jungsik cũng nở một nụ cười cay đắng – “Cô hẳn phải là một bông hồng đẹp, nhưng toàn gai.”

Cánh cửa mở tung.

“Cài gì? Làm sao? Ai là bông hồng toàn gai thế?”

Một giọng nói lảnh lót vang lên. Chủ nhân của giọng nói đó là một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt vời.

Light novel Khát Vọng Trỗi Dậy - The Returning of Gluttony Chương .

“Chủ Hội của tôi giờ to gan lớn mật quá nhỉ, học đâu thói nói xấu sau lưng người khác thế?. .”

“S-sora. Thực ra không phải như thế đâu..”

“Lại còn cãi à. Mà dù sao thì..”

Người phụ nữ xinh đẹp đó đang chải lại mái tóc uốn lượn của cô, nó dài chảy xuống cả ngực. Cô vừa chải vừa liếc Seol Jihu. Bỗng thấy Jang Maldong bên cạnh, cô nở nụ cười tươi rói.

“Ông nộiiiiiii”

Cô sải bước dài, phô cặp đùi nuột nà mịn màng ra khi chạy về phía ông và chớp mắt đầy quyến rũ.

“Đã lâu lắm rồi đấy nhỉ. Ông có khỏe không?”

“Có.”

“Sao ông lạnh lùng thế? Mấy năm rồi chúng ta mới gặp nhau mà…”

Cô nằm dựa nửa người lên bàn trước mặt ông, Jang Maldong nhăn mặt đẩy cô .

“Này!! Đứng thẳng lên!! Nhiễu sự quá đấy. Nghĩ gì mà đi làm thế trước mặt mọi người vậy?”

“Aww. Một đứa cháu gái không được phép nhõng nhẽo trước mặt ông nộ của mình sao?”

‘Cháu gái ư?’

Seol Jihu quay sang kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Jang Maldong.

“Con làm người ta hiểu lầm rồi đấy!” – Jang Maldong tức giận hét lên.

Người phụ nữ đó cười khúc khích, cô cười một cách quyến rũ rồi liếc mắt sang cậu thanh niên. Sau đấy chầm chậm đi tới chỗ ngồi cậu.

Cậu đang định đứng lên chào thì đột nhiên ai đó đè cậu ngồi xuống. Người phụ nữ kia đã vòng tay qua ôm lấy cổ cậu và nghiêng người về phía trước.

“Đây là người đó sao…?”

Cô đang gõ nhẹ vào đầu cậu.

Bok Jungsik đang ngồi đó sững sờ, cuối cùng cũng phản ứng.

“C-Cô..”

“Tôi?”

“Sora! Cô, Cô!”

“Gì nào? Oh , ý anh là sao?

“Tránh xa anh ấy ra…”

Sau khi anh hét lên vài lần, Sora chớp mắt và ngoan ngoãn buông tay.

Nhưng cô ấy vẫn dựa lưng vào ghế Seol Jihu, Jang Maldong bịt mặt.

“Tôi đã rất tiếc về chuyện này.”

Bok Jungsik thì xin lỗi, Jang Maldong bất lực lắc đầu.

Seol Jihu thở nhẹ. Không khí vẫn thoảng mùi nước hoa.

Đột nhiên một bàn tay đặt lên ngực cậu.

“Rất vui được gặp anh. Tôi là Phi Sora.”

Sora nói tiếp.

“Đó là một cái tên thú vị, phải không?”

Phi Sora vẫy tay. Seol Jihu vô thức bắt tay cô. Bỗng nhiên cậu giật mình.

‘Thật thô nháp, chẳng giống tay con gái tẹo nào.’

Lòng bàn tay cô như giấy nhám vậy. Ngoài như vẫn vết chai sần sùi, tay cô còn chằng chịt những vết sẹo.”

Cuối cùng cậu cũng đoán ra mối quan hệ giữa Jang Maldong và Phi Sora.

‘Cô ấy thật mạnh mẽ.’

Cậu lập tức đề cao cảnh giác.

“Xem nào. Mọi người đã bàn đến đâu rồi? Nghe tin mọi người đến là tôi chạy đến đây ngay đấy.”

Phi Sora rút tay lại và ngồi phịch xuống bàn. Trên BÀN nha, không phải là ghế đâu.

Seol hơi hoang mang, nhưng nhờ nguồn năng lượng lạnh từ Hàn Băng Thương mà cậu vẫn giữ được bình tĩnh.

Cậu vừa cố đếm cừu để lấy lại bình tĩnh, vừa quan sát Phi Sora.

Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là bộ trang phục màu đỏ thẫm sành điệu của cô. Nhìn qua thêm thì thấy mái tóc của cô chảy xuống y như một thác nước dưới ánh chiều tà vậy.

Từ những ánh nhìn đầy kiêu hãnh của cô cộng thêm cách ngồi bắt chéo chân trên bàn, trông cô cực kỳ hào nhoáng nhưng không kém phần kiêu kỳ của một bông hồng đỏ đang nở rộ.

Chán ngấy màn diễn xuất của cô, Bok Jungsik nói.

“Cô thực sự thích thế nào sao?”

“Gì nữa?”

“Còn không biết à? Nhanh ngồi xuống đàng hoàng đi! Đây là lý do tại sao tôi bảo cô đừng đến đấy.”

“Ôi làm ơn đi mà. Tôi nhớ ông nội quá, được chưa?”

Phi Sora khịt mũi rồi quay sang Jang Maldong.

“Phải không ông!!”

Jang Maldong nhắm nghiền mắt lại.

“Thưa Ngài…”

“Từ lúc anh nói nó sẽ đến đây, tôi chẳng thiết nói chuyện gì nữa rồi!”

“Tôi thành thật xin lỗi.”

Bok Jungsik liên tục cúi người để xin lỗi Jang Maldong và Seol Jihu. Phi Sora cằn nhằn.

“Đủ rồi đấy. Tiếp tục thảo luận đi. Anh không biết tính cách của ông nội sao?

“Cô-”

Bok Jungsik nhìn chằm chằm dao găm vào cô rồi thở dài.

Sau đó anh cẩn thận nói với Jang Maldong.

“Thưa Ngài, Ngài liệu có ổn nếu ta tiếp tục không? Nếu cần thì cho phép tôi tống cổ cô ta ra trước đã nhé..”

“Đuổi tôi ra? Ai định đuổi tôi cơ? Anh sao?”

“Thôi không cần đâu. Chỉ tổ rắc rối hơn thôi.” Jang Maldong thở dài xua tay.

“Tôi rất xin lỗi vì sự lộn xộn này.”

Bok Jungsik ngồi xuống xoa xoa thái dương của mình.

“Đầu tiên thì.”

“Chúng ta vào thẳng vấn đề chính đi.”

“Được rồi. Mục đích chính của cuộc họp này là về chuyện các Ngài muốn chiêu mộ thành viên, đúng không?

“Hmm.” – Jang Maldong gật đầu.

Seol Jihu vẫn ngồi im.

“Uh.”

“Rồi… Huh? Được rồi, anh nói tiếp đi…”

“ Yi Seol-Ah và Yi Sungjin có được việc chứ?” – Seol Jihu hỏi, cậu đang cười khá tươi.

Bok Jungsik chớp mắt: “Có, có chứ.! Họ đang làm rất tốt.”

Một tiếng cười ngượng nghịu vang lên. Ai nghe cũng có thể cảm nhận được sự gượng gạo của nó.

Trước khi đến Scheherazade, Jang Maldong đã dặn dò cậu hai điều.

Thứ nhất, Seol Jihu phải tỏ ra cậu đang rất quan tâm việc mà chị em Yi đang làm. Để có thể đánh lừa được họ rằng cậu tới đây vì tình bạn khi xưa.

Thứ hai, trừ khi Bang Hội Bạch Hồng Hoa lên tiếng, cậu không được phép hỏi tại sao bọn họ lại từ bỏ hai chị em họ.

Seol Jihu cười rạng rỡ.

“Đó đúng là một tin tốt lành. Nếu chuyện này không phải vấn đề, liệu tôi có thể gặp họ một chút không? Chỉ một chút thôi cũng được.

“Huh?”

“Chúng tôi đã không liên lạc gì kể từ khi chia tay nhau ở Vùng Trung Lập. Cũng đã một thời gian rồi, tôi muốn mời họ một bữa tối. Liệu điều đó có ổn không?”

Bok Jungsik giật mình trước khẩn cầu tha thiết của cậu.

“À vâng! Chuyện đó hoàn toàn không vấn đề gì, những sao chúng ta không để chuyện đó sau buổi thảo luận này nhỉ..?”

Anh nhanh chóng đổi chủ đề.

“Thưa ngài, chắc ngài cũng biết, tiền không phải là thứ đáng tin cậy nhất trên thị trường chuyển nhượng này?”

Và thế là chủ đề cuộc trò chuyện đã thay đổi.

“Như ngài đã đề cập trước đây, hiện tại tài chính của các ngài không được ổn định cho lắm.”

Anh tiếp tục sau khi liếc nhìn Seol Jihu.

“Vì vậy, tôi mong là các ngài có thể cho tôi xem qua một chút vật phẩm nào đó mà các ngài có. Ví dụ như điều ước mà ngài nhận được trong bữa tiệc chẳng hạn.”

Seol Jihu nhận ra Bok Jungsik đang ám chỉ điều gì.

“Điều Ước Hài Hòa không phải là thứ có thể giao dịch, khó khăn đây.”

“Tất nhiên, Điều Ước Bất Hòa cũng ổn. Phần thưởng cho bữa tiệc đều có chất lượng rất tốt. Có tiền chưa chắc đã mua được chúng mà.”

Sau khi bày tỏ yêu cầu của mình, Bok Jungsik cười gượng gạo.

“Tôi cũng không còn Điều Ước Bất Hòa. Tôi dùng hết rồi.”

Tiếng cười chợt dừng lại.

“Ngài đã dùng hết sao?”

“Đúng. Tôi chỉ nhận được một cái ở nơi đầu tiên, chẳng có thông báo nào nó là hàng dùng một lần cả nên tôi..”

“Oh…”

Bok Jungsik hơi sững sờ. Hoặc có thể anh ta đang giả vờ như vậy để tin rằng Seol không đến đây với Điều Ước Bất Hòa.

“Lẽ nào lại thế….”

Anh ta cố gắng bình tĩnh để có thể tỏ ra lịch sự.

“Tôi có nghe nói ngài thu được rất nhiều vật phẩm từ Bữa Tiệc. Tôi cứ nghĩ rằng chắc ngài sẽ còn giữ lại một ít. Có vẻ tôi có nhầm lẫn chút gì đó ở đây.”

Seol Jihu cố ngăn mình khịt mũi.

“Thành thật mà nói, Yi Seol-Ah và Yi Sungjin rất nhớ ngài.”

“Chắc họ cũng có nói chuyện về tôi..”

“Đúng vậy. Nhưng Yi Seol-Ah có vẻ để ý tới rất nhiều nơi, nên tôi muốn thử gửi cô ấy đến nơi cô ấy muốn nhất..”

Chính lúc đó…

“Fuu.”

Một tiếng khịt mũi vang lên. Nhưng không phải của Seol Jihu mà là của Phi Sora.

“Anh định cứ thế này đến bao giờ nữa?”

Cô nhìn chằm chằm Bok Jungsik, rồi tiếp tục phô cái mặt buồn chán ra.

“Bao giờ thì anh ngừng vòng vo? Làm nhanh gọn đi. Chúng ta sẵn sàng tống khứ mấy đứa kia từ đời nào rồi..”

“S-Sora”

Mặc dù cậu không biểu lộ ra mặt, nhưng cậu cực kì sốc .

‘Họ không phải cùng một nhóm à?’

Bok Jungsik đang cực kì tuyệt vọng. Cộc trò chuyện anh đang cố dẫn dắt đã bị Phi Sora chen ngang vào.

“Không biết tôi có nhầm lẫn gì ở đây không, nhưng hình như chủ trì cuộc của cuộc này là Phi Sora à, Bok Jungsik?

“Tốt thôi. Để tôi bàn bạc cho. Anh đang nói vớ vẩn gì trước mặt ông tôi vậy?”

Phi Sora không tán thành, cô nhảy khỏi bàn.

“Không giống anh ta, tôi..”

Cô đi vòng quanh bàn.

“.. Không bao giờ có thể nói chuyện vòng vo giống như anh ấy cả. Chẳng bao giờ tôi muốn như vậy.

Rồi cô bất giác nhìn vào Seol Jihu.

“Cưng à, tôi nghe nói anh là người đã giải quyết các vấn đề..”

‘Cô ấy đang nói gì đấy?’

Trong khi Seol đang tự hỏi tại sao cô ấy lại gọi cậu là “thân mến” thì của cô xoay sang chuyện cậu là “người giải quyết vấn đề”.

Rồi cô tiếp tục dõng dạc.

“Ít nhất thì, theo như mọi người nói, anh chưa bao giờ thất bại.”

Tiếng giày cao gót dừng lại.

“Anh còn giáng cho bọn Ký Sinh Trùng một đòn khá đau, phải không?”

Seol Jihu nhìn cô chằm chằm, Phi Sora liếm môi.

Cậu đang sẵn sàng nghe yêu cầu “quá đáng” của bọn họ.

Điều đó có nghĩa là…

Yêu cầu “quá đáng” của bọn họ chuẩn bị được tiết lộ.

Phi Sora đập tay xuống mép bàn, nắm chặt nó.

“Cưng à.”

Và cô ấy nói.

“Liệu anh có đồng ý làm nhiệm vụ cùng tôi một lần không?