Khát Vọng Trỗi Dậy

Chương 214: Flone lộ diện




Seol Jihu đóng băng ngay tại chỗ.

Đứng im với vẻ mặt sững sờ, cậu ngơ ngác nhìn quanh khu vực.

‘Có tới hai màu sắc?’

Thật vậy. Đôi mắt Seol Jihu đang cho cậu ta thấy hai màu – vàng và xanh lam. Hai màu hòa trộn với nhau như sơn hòa tan trong nước và nhấp nhô trước tầm nhìn của Seol Jihu.

Đây không phải là lần đầu tiên một vật thể tỏa sáng theo hai màu. Seol đã trải nghiệm điều tương tự hai lần trước đó, một lần tại pháo đài trong thung lũng Arden, và một lần tại Cổ Đế Lâu.

Vấn đề ở chỗ, đây là lần đầu tiên hai màu xuất hiện cùng lúc.

Màu Vàng – Yêu cầu Chú ý thì dễ hiểu rồi, nhưng tại sao lại có màu xanh lam – Sự lựa chọn của Định mệnh, hòa trộn ở đây?

Ngay khi tâm trí Seol Jihu còn đang hỗn loạn, cậu nghe thấy ai đó gọi tên mình.

“Cậu tính sao??”

Đó là giọng Chohong. Seol Jihu thở dài và chạm vào mặt dây chuyền của mình.

‘Có thể đây là một cơ chế đặc biệt để chọn lọc những người đến tìm món tài sản thừa kế’.

Thật vậy, có những bùa chú có thể nhận ra người thừa kế và kẻ trộm mộ.

‘Có lẽ đó là lý do tại sao nơi này có màu xanh lam.’

Chỉ Seol biết chuyện này, nên cậu không thể nói với ai. Tuy nhiên, cậu chợt lắc đầu.

‘Không nên lạc quan quá đà. Flone chỉ nói rằng mặt dây chuyền lưu trữ tọa độ của kho báu thừa. Cô ấy không nói gì về chuyện bùa chú’.

Dù sao, giờ là lúc Seol phải lựa chọn.

Sau khi cân nhắc rất lâu, cậu quyết định làm theo quy tắc mà mình đã đặt ra trong đêm qua.

“Chúng ta sẽ đi tiếp”.

Một biểu cảm cay đắng lóe lên trên khuôn mặt của mọi người. Phi Sora trông đặc biệt căng thẳng, dường như vẫn chưa vượt qua được chấn thương tâm lý của mình. Seol Jihu lặng lẽ nhìn đồng đội một lượt, rồi nói.

“Nếu ai đó cảm thấy không thoải mái, hãy đứng đợi bên ngoài. Tôi sẽ không trách móc gì cả. Tôi hứa đấy.”

Bảy thành viên của đội thám hiểm, ngoại trừ Seol Jihu, đưa mắt nhìn nhau. Chohong khịt mũi.

“Cậu nói cái quái gì vậy? Chúng ta cùng tham gia một chuyến thám hiểm, chúng ta phải hành động cùng nhau. Đó là quy tắc chung mà, phải không? Các thành viên của một đoàn thám hiểm phải đồng sinh cộng tử!”

Kazuki phản bác.

“Cô nói không sai, nhưng tàn tích này thực sự đặc biệt!”

“Nhưng vẫn-”

“Tôi sẽ không tranh cãi nữa. Thủ Lĩnh của chuyến thám hiểm đã là Seol, và tôi đồng ý với quyết định của cậu ấy. Bất cứ ai, nếu không thoải mái, có thể đứng đợi bên ngoài. Nhưng người đó sẽ không được nhận chút chiến lợi phẩm nào.”

Kazuki nói với giọng kiên quyết, và nhét cục Linh dược vào miệng. Sau đó, những dấu hiệu do dự tan biến. Mọi người lấy Linh dược, mặc áo Hoa Linh Phan và cùng nhau đi theo Seol.

Rõ ràng mọi người vẫn lo lắng. Nhưng họ quyết định rũ bỏ nỗi sợ hãi vì tuyên bố của Seol Jihu. Rốt cuộc, cậu chính là người đã chinh phục hàng loạt nhiệm vụ gần như bất khả thi.

Seol Jihu khẽ mỉm cười.

‘Thật may mắn vì đây không phải là màu cam hoặc thứ gì tệ hơn.’

Cho dù Seol cố gắng duy trì sự tập trung của mình đến mức nào, cậu cũng không thể phủ nhận cảm giác lo lắng. Đây là lần đầu tiên cậu ta thực hiện một chuyến thám hiểm mà không có một manh mối nào.

Kazuki bước lên phía trước.

“Tôi đi được chưa?”

Seol Jihu gật đầu.

“Chúc các bạn may mắn.” – Yuriel vẫy chào họ

Sau khi chia tay Yuirel, đội thám hiểm tiến lên phía trước.

***

Cuộc chinh phục Đền Mộng Ảo bắt đầu.

Đúng như lời Yuirel đã nói, ngay sau khi bước vào đây, đoàn thám hiểm đã tìm thấy dấu vết của các Thiên Tiên.

Do mọi thứ vẫn chưa có gì khác thường, họ bỏ qua dấu vết này và bước đi tiếp.

Khu rừng im lặng đến lạ thường, khiến tâm trạng của các thành viên trong đoàn thám hiểm càng lo lắng hơn. Maria nhìn quanh xoa hai cánh tay và run rẩy.

“Brrrrr…Thật là một nơi đáng sợ!”

Chohong gật đầu, cô liên tục liếm môi.

“Mẹ kiếp, tôi thích chiến đấu sinh tử với lũ Ký sinh trùng, hơn là bước vào một nơi như thế này.”

Hai thái cực khác hẳn nhau, nhưng đều đáng sợ như nhau. Một nơi là chiến trường tràn ngập quái vật, một nơi là vùng đất hoang vu và ảm đạm.

Với bầu không khí hiện tại, ai cũng hiểu rằng rất có thể một con quái vật, hoặc thứ gì đó, có thể nhảy xổ ra trước mặt họ. Vì thế, ai nấy đều căng mắt quan sát và tập trung các giác quan hết cỡ.

Tuy nhiên, đoàn thám hiểm càng tiến xa, sự lo lắng của họ càng dâng cao, và ai nấy đều chết ngộp bởi không khí căng thẳng.

Dường như đây chính là mục đích của kẻ tạo ra khu vực này. Chohong cố gắng xua tan bầu không khí tĩnh mịch bằng cách gọi lớn

“Kazuki! Anh có cảm nhận được con quái vật hay ma thú gì không?”

“Không có gì cả.”

Kazuki trả lời ngắn gọn.

“Nếu những gì Liên đoàn nói là đúng, thì chẳng sinh vật nào có thể tồn tại ở trong khu vực này.”

“Thế… liệu có bọn Undead không?”

“Humility Khó coi vẫn đang dưỡng thương, nên tôi không nghĩ là hắn có thể xua đội quân Undead đến nơi này. Thêm vào đó, tôi không nghĩ là lũ Undead có thể mơ đâu”.

“Tất nhiên! Bọn Undead thậm chí còn không ngủ ấy chứ!!”

Kazuki nói đúng. Dù nhiều sinh vật có thể mơ, nhưng xác sống thì không.”

Tuy nhiên, dù không gặp phải quái vật, tình hình này cũng khó có thể vui mừng.

Lời nguyền của đền Mộng Ảo vẫn đang liên tục tấn công họ. Bằng chứng là áo choàng Hoa Linh Phan của họ đã cháy mất một nửa.

Seol Jihu kích hoạt Phước lành Bao phủ từ chiếc vòng tay, để kiểm tra tình hình. Ngay lập tức, cậu nhíu mày lo lắng.

Chiếc khiên vỡ tan chỉ sau bốn giây. Rõ ràng là, họ càng đi sâu vào khu vực này, lời nguyền ngày càng mạnh mẽ.

Cảnh vật ngày càng trở nên tối hơn. Những tán cây lớn ngăn ánh sáng mặt trời chiếu xuống, làm cho cảnh vật trở nên âm u.

Tuy nhiên, vấn đề lớn nhất là những làn khói mù mịt, giống như sương mù bao phủ xung quanh, làm suy giảm thị lực của họ. Gần như họ đang đi giữa những đám mây?

Seol Jihu hoang mang, cậu cảm thấy đầu óc mình trở nên mờ mịt và cắn vào Linh dược để khỏi mê man.

Linh dược trong miệng cậu dường như bắt đầu phát huy tác dụng. Seol Jihu nhanh chóng tỉnh táo trở lại. Cố gắng giữ bình tĩnh, Seol Jihu thì thầm.

‘Hy vọng số Linh dược này đủ để chúng ta ra khỏi đây an toàn!’

Bao nhiêu lâu đã trôi qua?

Kazuki đột nhiên đưa ra tín hiệu đề nghị mọi người dừng lại

“Seol….”

Seol Jihu bước tới, khẽ hỏi.

“Có chuyện gì vậy?”

Kazuki không nói gì, dù chính anh ta là người gọi Seol Jihu. Anh nheo mắt một lúc, rồi thì thầm.

“Một vài thứ khác lạ đang hiện diện quanh đây. Mặc dù chúng không di chuyển, nhưng tôi cảm thấy rất nhiều “tồn tại” đang hiện ra xung quanh chúng ta.”

Những gì Kazuki nói nghe có vẻ lạ lẫm. Anh ta nói họ bị bao vây bởi những “tồn tại” nào đó, nhưng Seol Jihu nhìn mãi vẫn không thể thấy bất cứ điều gì.

“Chúng hệt như các bức tượng”

Kazuki lẩm bẩm rồi cắn môi. Nét mặt nhăn nhó của anh ta cho thấy, rõ ràng anh ấy rất bực tức.

Kazuki là tiên phong của đoàn thám hiểm. Vì vậy, anh ta cảm thấy thất vọng khi không thể nắm bắt được tình hình xung quanh. Nhưng ai có thể chế nhạo Kazuki vì điều đó?

Anh ấy là Người Truy Dấu xuất sắc nhất ở Haramark. Nếu Kazuki bối rối, thì Seol thuê Cung Thủ nào cũng vậy thôi.

Kazuki nghiến răng và tiếp tục.

“Đó chưa phải là tất cả. Tôi cảm thấy một áp lực mạnh mẽ phía trước.”

Chuyện này thì ngay cả Seol Jihu cũng có thể cảm nhận được. Nói chính xác hơn, cậu đã cảm nhận được điều đó kể từ khi Kazuki gọi cậu.

Seol nói với cả đoàn:

“Tất cả mọi người. Chờ ở đây.”

“Huh? Cậu định làm gì vậy?” – Kazuki ngạc nhiên.

“Để tôi dò đường, chỉ một chút thôi.”

Seol Jihu tự mình bước về phía trước. Điều đó cực kỳ nguy hiểm vì họ thiếu thông tin nghiêm trọng, nhưng Seol muốn thử một chuyện.

Trước khi mọi người kịp nhận ra, sương mù đã trở nên dày đặc đến nỗi họ không thể nhìn thấy thứ gì cách đó vài mét.

Seol Jihu cũng không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng cậu gõ nhẹ vào mặt dây chuyền của mình. Một làn khói đen bay ra như thể Flone đã chờ đợi sẵn.

“Un!”

Seol Jihu lặng lẽ hỏi.

“Flone, cô có cảm thấy gì không?”

Sau một lúc, làn khói rung chuyển. Cô ấy dường như đang nói là không có gì. Seol Jihu hỏi lại.

“Vậy… cô có thể bay về phía trước và xem có gì ở đó không?? Chỉ một chút thôi là đủ”.

Seol Jihu cảm thấy hối hận vì buộc phải nhờ Flone thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm này. Nhưng đâu còn cách nào khác? Ở đây, cô ấy là kẻ mạnh nhất.

“Dễ thôi.”

Flone hẳn đã lắng nghe lời giải thích của Kazuki, nên khi cô ấy nhanh chóng chấp nhận mà không hỏi han gì.

“Giúp tôi nhé! Chỉ cần nhìn qua là ổn, đừng mạo hiểm!”

“Được rồi được rồi. Cứ để đó cho em!”

Khói đen bay về phía trước như nước chảy và biến mất.

Một lúc sau…

Seol nghe thấy ai đó gọi tên mình từ phía sau, nhưng cậu giơ tay nói với họ rằng cậu vẫn ổn và quyết định đợi Flone.

‘Sao lâu vậy?’

Với tốc độ của Flone, đáng lẽ cô ấy phải quay lại từ lâu rồi.

Khi Seol trở nên lo lắng, cậu thấy một làn khói đen băng qua sương mù và xuất hiện trở lại.

Seol Jihu hầu như không nhịn được, suýt nữa thì cậu hét lên.

“Flone, cô ổn chứ?”

“Uhm. chẳng có gì khác thường cả.”

Flone thì thầm với giọng đáng yêu.

“Em không thấy gì đặc biệt hết…. À, ngoài một đống đá màu xanh lam.”

“Một đống đá?”

“Vâng, nó trông như thế này.”

Khói đen bay xuống và vẽ một bức tranh trên đất. Hai cục đá nằm trên mặt đất và một hòn đá lớn bằng phẳng đặt bên trên. Toàn bộ cấu trúc trông giống như một mộ đá.

“Nó trông có vẻ kỳ quặc, nên em thử bay qua và sờ vào nó, nhưng không có gì xảy ra.”

Seol Jihu cười cay đắng. Cậu bảo cô chỉ nhìn thôi, nhưng có vẻ Flone lại nổi cơn tò mò.

“Em có nên phá vỡ nó không?”

“Không, không, cứ kệ nó”

Seol Jihu ngăn Flone lại. Vấn đề là, cậu không biết đống đá đó là gì.

Nếu đống đá là nguồn gốc của lời nguyền hoặc làn sương, thì đó là một hành động hợp lý. Nhưng nếu không phải, thì đây có thể là một hành động khiêu khích, giống như chọc chó vậy.

‘Tốt nhất là đừng chạm vào nó một cách liều lĩnh như vậy.’

Seol Jihu nghĩ như vậy, rồi quay trở lại đội thám hiểm.

“Một mộ đá, tỏa ra ánh sáng màu xanh?”

Khi Seol kể lại lời Flone, Kazuki ngạc nhiên nhìn cậu.

“Làm sao cậu biết? Tôi đã cố gắng mà vẫn không thể nhìn thấy gì!”

“À, uh…”

“Cậu đã đi xa đến tận chỗ đó ư?”

Seol Jihu do dự, cậu vẫn chưa muốn tiết lộ về Flone.

Khi đó Chohong đột nhiên lên tiếng.

“À đúng rồi, thứ đó là cái gì?”

“Huh?”

“Thứ đó! Nó đã ở bên cậu trong suốt cuộc chiến! Tôi chắc chắn là nó đã giúp cậu bay trong không trung! Cậu nói là hết trận chiến cậu sẽ giải thích, vậy mà cậu dám lờ đi!”

[A, anh dám bán đứng em!!]

“Bán đứng?”

Seol Jihu cười cay đắng. Đồng đội của cậu chưa biết về Flone. Một phần là do Flone thích hành động bí mật, nhưng lý do chính là cô ghét tiết lộ bản thân. Thậm chí đêm qua, khi cả đội đang ăn mì ramen, Flone đã bê bát vào rừng ngồi ăn một mình.

Seol Jihu đã nhiều lần đề nghị Flone giới thiệu bản thân với mọi người, nhưng mỗi lần như thế, cô lại bay đi mất.

Lý do cũng khá ngớ ngẩn.

Cô ấy nói rằng cô ấy rất xấu hổ.

Cô ấy muốn giấu mình mãi mãi.

Ban đầu, Seol chưa định tiết lộ về Flone ngay. Nhưng dường như không có cách nào khác.
Khi cậu ta diễn giải mối quan hệ giữa mình và Flone, ai nấy đều trợn mắt.

Và khi cậu ta đề cập rằng cô ta là Ác ma trong lăng mộ của Rừng Khước từ, Chohong và Hugo trợn mắt lên.

“H-hả? Đó, đó là con ma đã giết chết đội của Samuel?”

“Dừng lại.”

Kazuki ngắt lời Chohong.

“Chúng ta sẽ nghe toàn bộ câu chuyện sau. Giờ không phải lúc”.

Rồi anh quay sang Seol Jihu.

“Tôi biết cậu có suy nghĩ riêng của mình, vì cậu là người lãnh đạo. Tôi cũng không định xâm phạm thẩm quyền của cậu, nhưng đáng lẽ cậu nên nói cho chúng tôi sớm hơn”.

“…”

“Nếu biết trước, chúng ta có thể có thể nhờ Thiên Tiên kiểm tra xem lời nguyền có ảnh hưởng đến ma hay không, và cô ấy cũng sẽ giúp chúng ta rất nhiều trong việc do thám”.

Seol Jihu gật đầu. Kazuki lập luận hoàn toàn hợp lý. Cậu đã không nghĩ xa đến thế.

“Tôi xin lỗi. Cô ấy không muốn lộ diện trước mặt người khác.”

“Tôi hiểu rồi. Cũng khó thật.”

Kazuki từ từ nhắm mắt lại. Anh ta dường như đang sắp xếp những suy nghĩ của mình. Sau một lúc im lặng, Kazuki mở mắt ra và hỏi.

“Nghĩa là, cậu đã yêu cầu con ma này tìm hiểu xem phía trước có gì?”

“Đúng.”

“Nhưng… Đây là một con ma, không phải con người! Làm sao một sinh vật undead lại tư duy được?”

Kazuki dường như quan tâm đến chuyện Flone là một hồn ma, hơn là quan tâm đến cái mộ đá mà cô phát hiện ra.

Thực ra thì Seol Jihu cũng có những băn khoăn tương tự.

“Chà, cái tôi và ý thức của cô ấy rất rõ ràng. Cô ấy không khác gì một con người. Cô ấy thậm chí còn ăn và ngủ nữa!”

“….Thật là một con ma thú vị!”

“Gì cơ? Ý anh là gì? Ai cấm một con ma đi ngủ chứ? Anh đã chết bao giờ chưa mà dám khẳng định như vậy?!?”

Flone gào lên giận dữ từ bên trong mặt dây chuyền. Tất nhiên, chỉ có Seol Jihu có thể nghe thấy cô ấy.

Kazuki liếm môi:

“Có vẻ như chúng ta không có lựa chọn nào khác… Ma và người khác nhau, nhưng chúng ta không có lựa chọn nào tốt hơn.”

Seol Jihu đồng ý với quyết định này.

“Vâng, tôi cũng nghĩ vậy.”

Khi người lãnh đạo và người tiên phong đã thống nhất ý kiến, cả đoàn bắt đầu đi tiếp.

Thế nhưng, ngay khi họ chuẩn bị khởi động…

Một tiếng hét chói tai vang lên.