Dù không thể quay lại nhìn, Seol cũng biết âm thanh đó phát ra từ đâu. Con Orc Quán Quân đã tận dụng cơ hội và vung rìu ngay khi Seol Jihu mất thăng bằng.
Một chiếc Tiểu Khiên đã kịp thời chặn đứng lưỡi rìu, nhưng nhưng sóng xung kích vẫn phả vào mặt Seol như những lưỡi dao. Theo phản xạ, Seol nhắm mắt lại để tránh bị thương.
Khi Seol mở mắt ra, cậu đã thấy mình đang bay trên không trung. Giống như cảnh tượng trong những bộ phim hành động, cậu lộn nhào trong không khí và đâm thẳng vào tường.
Uỳnh!
“Khụ!”
Máu trào ra từ miệng Seol Jihu, có vẻ nội tạng của cậu đã bị tổn thương. Cậu cố gắng nén đau quan sát tình hình, và thấy con Orc Quán Quân đã xông tới, vung rìu bổ xuống đầu cậu.
Ngay sau đó…
Véeo~!
Một sợi xích phỏng về phía con quái vật. Ngay khi một lưỡi hái gắn ở đầu xích sắp đâm vào cổ con Orc Quán Quân, nó bình thản vung tay hất văng lưỡi hái mà không thèm quay đầu nhìn lại.
“Khốn kiếp…” – Khổng lồ Cơ bắp, anh trai của Băng Trắng Nhợt Nhạt lắc đầu và thu sợi xích lại. Ngay sau đó, mười mũi tên lập tức phóng tới.
Orc Quán Quân đang chuẩn bị kết liễu Seol, nhưng nó liên tục bị phá rối. Tại sao những kẻ này có thể rảnh tay tấn công nó?
Krrrr?
Orc Quán Quân khịt mũi rồi quay đầu nhìn lại phía sau. Sau khi thấy con Orc già đã bị chặt đầu, cuối cùng nó cũng nhận ra nguyên nhân của sự thay đổi bất thường. Trong lúc Orc Quán Quân mải mê tấn công Seol – kẻ mà nó nghĩ là mạnh nhất, Pháp sư Orc đã bị giết.
Khi nó thấy Kazuki đứng cạnh xác Orc Pháp sư và bắn hàng loạt mũi tên, Orc Quán Quân gầm gừ giận dữ.
“Đưa anh ta ra ngoài nhanh lên!” – Khổng lồ Cơ bắp vừa vung sợi xích của mình thành một vòng tròn bảo vệ, vừa hét lên.
Lara Wolff nhanh chóng chạy vào trong. Cô nắm lấy chân của Seol và vội vã kéo cậu ta ra ngoài.
Tất nhiên, Seol Jihu không thể nhận ra bất cứ điều gì đang diễn ra xung quanh mình. Cậu đang bị chấn động mạnh, và não cậu quay cuồng trong cơn sốc, như thể một màn hình TV bị nhiễu.
“Bị chấn động và co giật. Xin Người hãy điều trị cho cậu ấy!”
Seol chỉ có thể rên rỉ yếu ớt.
“Con Orc Quán Quân mạnh hơn tôi tưởng. Người có thể ếm phép gì đó lên nó không?”
“Tôi xin lỗi. Chúng ta đang ở trong Bữa Tiệc, tôi không thể sử dụng sức mạnh vượt quá đẳng cấp High Ranker…”
“Sao?? Người đã sử dụng một Lời nguyện Thiêng Liêng mà!”
“Đáng lẽ những người đã hoàn thành Bữa Tiệc không được phép quay lại. Tôi đã cố lách luật bằng cách sử dụng Lời nguyện Thiêng Liêng, nhưng sức mạnh của tôi vẫn bị hạn chế.”
Kazuki và Linh Mục bí ẩn đang khẩn trương trao đổi gì đó mà Seol không hiểu rõ.
“Trước hết….”
Seol cảm thấy một cái chạm nhẹ bao trùm khuôn mặt mình. Một cảm giác ấm áp chảy vào cơ thể cậu, và tầm nhìn của cậu dần mở ra. Seol Jihu chớp mắt và nhìn thấy khuôn mặt Kazuki.
“Cậu có ổn không?”
Seol Jihu nâng người lên. Cơ thể cậu ướt đẫm. Lúc đầu, cậu nghĩ đó là máu, nhưng sau đó anh nhận ra đó là mồ hôi.
Khi Seol kiểm tra cơ thể mình, mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng. Cậu cũng cảm thấy hơi kiệt sức. Mặc dù trận chiến chỉ diễn ra trong vài phút, nhưng đây là bằng chứng cho thấy cậu ta đã bị đẩy vào đường cùng.
Seol đưa tay mò mẫm trên mặt đất, tìm kiếm cây Hàn Băng Thương. Thấy vậy, Kazuki mở miệng.
“Đừng lo, cứ nghỉ một lát đi. Khổng lồ Cơ bắp mạnh hơn chúng ta tưởng. Anh ta sử dụng rất thành thạo chiến thuật hit – and – run.”
Seol Jihu gật đầu và đưa mắt quan sát trận chiến. Tinh thần chiến đấu của binh đoàn Orc đã sa sút rất nhiều. Đôi mắt đỏ thẫm của chúng cũng đã trở lại màu sắc ban đầu.
Điều quan trọng nhất là con Orc già ở phía sau đã bị giết. Nãy giờ đang thắc mắc tại sao Kazuki lại không bắn yểm trợ mình. Có vẻ như anh ta đã hợp tác cùng Khổng lồ Cơ bắp và những người khác ám sát Orc Pháp sư.
Kazuki vỗ vai Seol.
“Làm tốt lắm. Nhờ cậu, giờ chúng ta đã chiếm được lợi thế.”
Đó không phải lời nói suông. Mặc dù Linh mục Bí ẩn đóng một vai trò to lớn, nhưng Seol Jihu là người đã thu hút sự chú ý của Orc Champion Champion và chiến đấu trực tiếp với nó. Nếu không có cậu, Kazuki chưa chắc đã ám sát được Orc Pháp sư.
Nhưng giờ chưa phải lúc để ăn mừng. Hầu hết các Orc Chiến binh Orc vẫn còn sống, và hai Orc Quán Quân vẫn tung hoành giữa chiến trường.
Sức mạnh vô địch của Orc Quán Quân thực sự đáng kinh ngạc. Trong thực tế, sức mạnh vật lý của nó đã vượt qua hầu hết các High Ranker. Có lẽ họ cần một High Ranker chính hiệu như Oh Rahee để đối đầu với nó.
Thậm chí, chưa chắc cô đã thắng được con quái vật này. Cô vẫn cần những đồng đội trợ chiến.
Đúng. Kazuki không thể phủ nhận rằng Seol Jihu đã làm rất tốt. Tuy nhiên, vì cậu mạnh hơn nhiều so với những người cùng cấp độ, nên mọi người đã quên rằng cậu chỉ là một chiến binh cấp .
“Cậu có thể chiến đấu tiếp không?”
Kazuki cố gắng lựa lời một cách cẩn thận. Anh ta biết rõ rằng, chiến đấu với Orc Quán Quân không phải là chuyện dễ dàng.
Seol Jihu run rẩy. Tất cả con người đều có một nỗi sợ nguyên thủy trước những con quái vật khổng lồ. Seol Jihu cũng không khác họ.
Những đòn tấn công khủng bố của Orc Quán Quân, khả năng tăng tốc và thể lực phi thường của nó. Tự tay trải nghiệm tất cả những điều đó, nỗi sợ hãi len lỏi vào bên trong Seol Jihu.
Một phần trong thâm tâm cậu rất muốn lùi bước, để lại gánh nặng cho người khác và kiếm những đối thủ vừa tầm hơn.
Nhưng Seol biết cậu không thể làm thế.
Cậu là người đã thuyết phục mọi người tiến vào nơi này. Cậu cũng là người đồng ý gửi Chohong, chiến binh mạnh nhất của họ đến một đội khác.
Bất kể chuyện gì diễn ra, Seol phải là người chịu trách nhiệm cao nhất.
“Ngài Kazuki…”
Cậu phải trả lại món nợ mà cậu đã vay từ mọi người.
“Tôi không thể chiến đấu với nó lâu được. Chúng ta cần tập trung xử lý nó càng nhanh càng tốt.”
Seol Jihu thừa nhận rằng một mình cậu không đủ khả năng xử lý con quái vật này. Cậu phải mượn sức mạnh của người khác.
“Cậu muốn giết nó trong một đòn đột kích?”
“Vâng. Anh mở đường giúp tôi được không?”
Kazuki gật đầu trước khi quay trở lại phía con Orc Quán Quân. Seol Jihu dường như đã lấy lại được bình tĩnh, cậu từ từ đứng dậy và nhìn chằm chằm vào Orc Quán Quân, sẵn sàng thủ thế.
“Tôi cũng chỉ hỗ trợ cậu được lần này nữa thôi.”
Kazuki bỏ cái nỏ xuống và lấy ra một cây cung vừa dài vừa lớn, màu tím đậm.
“Tôi đã sử dụng hai phát để giết Orc Pháp sư, nên chỉ còn một lần bắn nữa thôi” – Kazuki lẩm bẩm.
Trong lúc đó, Khổng lồ Cơ bắp và những người khác đang mạo hiểm mạng sống của mình để câu giờ cho Seol Jihu hồi phục. Không có thời gian để do dự hoặc lãng phí nữa.
“Tiến lên nào.”
Kazuki giương cây cung khổng lồ lên.
Seol Jihu cắn môi dưới.
Ban nãy, cậu đã quá bất lực. Đúng là Orc Quán Quân rất mạnh, nhưng cậu cũng không phát huy hết khả năng của mình vì đã quá hoảng hốt. Ngay sau phút cú đánh đầu tiên, cậu đã quá kinh hoàng và cắm đầu bỏ chạy.
[Đừng quên. Huấn luyện cũng là một trận chiến.]
‘Lão sư….’
Seol Jihu nhớ lại những lời của Jang Maldong, và siết chặt cây Hàn Băng Thương. Cậu tỏa mana điên cuồng và bao bọc quanh vũ khí của mình.
“Đi nào!”
VÚT!
Khoảnh khắc Kazuki buông dây cung, Seol Jihu lao về phía trước. Dẫn đường cho cậu là mũi tên màu tím, vẽ một vòng cung trong không trung trước khi lướt xuống như một con chim.