Sự im lặng tràn ngập bầu không khí.
Những “khán giả” vừa chứng kiến màn đấu khẩu, bộc lộ nhiều biểu cảm khác nhau: Các đồng chí của Seol Jihu há hốc mồm với khuôn mặt cứng đờ, thành viên thiểu số run run vì lo lắng và thành viên đa số chăm chú nhìn cả hai với sự tò mò.
Sự im lặng của nhóm đa số, có thể coi là ngầm đồng ý với những lời của Audrey Basler. Mặc dù họ không quá hào hứng trước quan điểm của ả, nhưng những gì ả nói chắc chắn đã thu hút được sự quan tâm của họ.
Đó đơn giản là tâm lý con người. Khi quyền lợi của họ bị đặt lên bàn cân, sự công bằng không còn quan trọng nữa. Chỉ có lãi và lỗ là yếu tố quan trọng nhất.
“Haizzz. Đừng nghĩ xấu về tôi”
Audrey Basler biết rất rõ điều này, nên cô nhanh chóng đánh vào điểm yếu đó.
“Anh thử hỏi họ xem! Ah! Tất nhiên, có thể họ sẽ cảm thấy uất ức vì phải từ bỏ phần thưởng của mình, nhưng sâu thẳm trong tâm tư, tôi chắc chắn rằng họ rất vui khi có cơ hội sống sót.”
Cô ta thao thao bất tuyệt như một diễn giả thực sự và tự tin chiếm lấy sân khấu của Seol.
“Dù sao, hãy nói chuyện với nhau và đi đến quyết định đi.”
Seol Jihu nhìn chằm chằm vào Mắt Rắn. Ả phả lên cười: “Oh wow, ánh mắt gì mà ghê vậy, Hoàng tử?”
“…”
“Tại sao chàng lại nhìn chằm chằm vào em như thế?”
“…. người từ phía đa số và người thuộc nhóm thiểu số cần có mối quan hệ cộng sinh” – Seol Jihu cuối cùng cũng mở miệng – “Mất một bên, bên kia không thể chinh phục được các cánh cổng.”
“Mm ~”
Basler trề môi ra và mắt cô cong lại thay cho nụ cười trên môi. Một cảm giác đáng ngại trào dâng trong Seol Jihu, và trái tim cậu run lên vì bất an.
Mắt Rắn thực sự muốn đem lại quyền lợi cho phe đa số, hay chỉ muốn nói cho sướng miệng? Bất kể lý do gì đi nữa, cô ả thực sự là một kẻ có năng khiếu cà khịa.
“Có thật không?” – Seol Jihu định hỏi, “Rốt cuộc cô muốn gì?”
Thế nhưng, khuôn mặt cậu cứng đờ ra. Seol nhận ra nguyên nhân dẫn đến cảm giác đáng ngại trước đây của mình.
Điều tiếp theo là một thứ không nên nói ra ở nơi này. Tuy nhiên, Audrey Basler không có ý định dừng lại.
“Anh sẽ thấy, sớm thôi… Ngay sáng mai.”
“…”
“Họ sẽ ngoan ngoãn từ bỏ phần thưởng.”
Cuối cùng, cô ấy đã nói ra điều đó. Mắt Rắn vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào trong nhóm thiểu số.
“…”
Cô ấy không nên nói điều đó.
Nếu cô biết người trong nhóm thiểu số cảm thấy như thế nào. Nếu cô ta biết được những nạn nhân của vụ việc trước đó cảm thấy ra sao. Nếu cô ấy biết tại sao hội nghị này diễn ra.
Nếu cô ta biết, chắc chắn cô ấy sẽ không chế giễu kế hoạch của cậu.
Rốt cuộc, cô ta muốn tước đi cơ hội mà người kia khát khao và mong mỏi.
Seol Jihu từ từ nghiêng đầu lên và nhìn lên bầu trời.
“Kekekeke! Sao? Anh điên tiết rồi hả?”
Cô ấy thực sự nghĩ vậy sao? Hay cô ấy chỉ muốn bộc lộ quan điểm và không biết hậu quả đằng sau lời nói của mình?
[Nơi có giết chóc và đâm sau lưng, và vô vàn thứ khác! Nó phải khó khăn hơn thế này!]
Seol chợt nhớ lời của cô ta. Xem xét Cửa sổ trạng thái mà cậu đã nhìn thấy trong Giai đoạn , rõ ràng cô ả có nhiều lý do để làm như thế này.
Rồi cậu lại nhớ đến lời Kim Hannah.
[Tôi có thể đảm bảo với cậu một điều.]
“…”
[Ngay cả khi cậu không làm bất cứ điều gì, sẽ có những kẻ nguyền rủa cậu. Cậu càng nổi tiếng, cậu càng bị căm ghét. bị oán giận, thậm chí bị lợi dụng].
Những từ Seol đã nghe trong quá khứ, đang lướt qua đầu cậu.
[Bởi vì cậu đang cố gắng tiến về phía trước.]
Mặc dù Mắt Rắn rất đáng ngại, nhưng Seol Jihu vẫn nghĩ rằng cậu muốn thử tận dụng và dẫn dắt cô ấy.
Mặc dù lần đầu tiên cậu suýt thất bại, nhưng cậu đã cố gắng học hỏi và tìm cách cải thiện ở Giai đoạn . Vấn đề là, đời không đẹp như mơ.
“Hey ~ Anh mất trí rồi à?”
Thật ra, cậu biết lý do. Đúng như Kim Hannah đã nói, thế giới này không đơn giản và rõ ràng. Cậu đã nhận ra điều này thông qua những diễn biến của bữa tiệc.
“Aigo Aigo, chúng ta sẽ làm gì đây~? Hoàng tử của chúng tôi sắp nổi điên rồi!”.
Cho đi một, chưa chắc đã nhận về một. Ăn cắp hai chưa chắc đã phải đền bù hai.
“Được rồi, tôi là kẻ xấu xa. Đừng giận mà hoàng tử của lòng em! Nào nào, cùng bắt tay và trang điểm cho nhau nào!”
Điều đó cũng tương tự với các mối quan hệ của con người. Khi bạn giúp đỡ ai đó, có những người biết ơn, cũng có những kẻ vô ơn. Có những người như thông minh và công bằng như Oh Rahee, nhưng cũng có những người mù quáng và hiểm độc như Audrey Basler.
“Hoàng tử eiii!”
Vốn dĩ thế giới không phải là điều răn vàng. Nếu thế giới vận hành theo quy luật trao đổi tương đương, có lẽ nó đã chuyển màu vàng chóe trong Cửu nhãn.
“Anh đang phớt lờ em sao, hoàngggggggggggggg tử~!”
Vậy cậu nên làm gì? Nếu thương thuyết không có tác dụng, cậu nên sử dụng phương pháp nào?
“Anh đang lo lắng gì thế?”
Câu trả lời rất đơn giản. Rốt cuộc, đó chính là điều cậu luôn hướng tới.
“Dễ thôi mà. Chỉ cần chờ đến sáng mai, và chúng ta sẽ có câu trả lời.”
Cậu không nên chờ đợi hay tìm kiếm Điều răn vàng ròng.
“Này, anh hiểu ý tôi không đấy?”
Bản thân cậu phải trở thành Điều răn Vàng.
“Anh có nghe gì không vậy?”
Cậu không có ý định trở thành một đồng minh của công lý. Cậu cũng không muốn trở thành một kẻ gió chiều nào che chiều ấy. Cậu cũng không định lấy của người giàu chia cho kẻ nghèo.
“Con mẹ nó, thằng chó này định phớt lờ bà hả?”
Chỉ là… nếu thế giới này như thế… nếu thế giới cậu yêu quý đang vận hành như thế…
“Haizzz… chán vl”
Mặc dù đã muộn, cậu sẽ phải thích nghi với nó.
“Nhạt nhẽo vậy. Chả vui gì cả. Đ chơi nữa.”
Trước khi Seol nhận ra, bầu trời của cánh đồng rộng lớn đang chìm trong ánh sáng vàng.
Điều răn vàng.
…Đúng. Tất cả mọi thứ theo Điều răn vàng.
[Mức độ nhận thức của bạn – “Hỗn loạn” – Thay đổi thành “Quy tắc vàng”.]
… Đối xử với người khác như họ đã đối xử với bạn…
Khoảnh khắc Seol ổn định được tâm trí hỗn loạn trong đầu, cậu đã ném chiếc mặt nạ của mình xuống.
“… Ngồi xuống”.
“H’m?” – Audrey Basler khựng lại.
“Tôi chưa nói xong.”
Mắt rắn quay lại. Một vẻ sung sướng và hạnh phúc ngây ngất lan tỏa trên khuôn mặt cô ta. Như thể cô ả đang nghĩ, ‘cuối cùng món đồ chơi của mình cũng phản ứng lại’.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cô đang tận hưởng tình huống này.
Tốt thôi. Vậy thì Seol cũng sẽ tận hưởng ‘nó’.
“Oooh ~ Muốn cưỡng ép tôi đấy à?”
“Tôi nói, ngồi xuống.”
Thấy Seol Jihu đi về phía trước, Audrey Basler vênh mặt lên. Seol dừng lại ngay trước mặt cô. Khi anh ta nhìn xuống, đôi mắt rắn của Audrey Basler uốn cong như mặt trăng lưỡi liềm.
“Woww… Đáng sợ, đáng sợ quá. Hoàng tử à ~ Anh định đánh em saooooo?”
“Tôi không nói lần thứ ba đâu” – Seol gằn giọng.
“Kik Kik!” Basler vừa cười vừa nháy mắt, rồi khịt mũi: “Bà đ thích đấy!”
Như thể cô ta thấy Seol đang diễn một vở kịch hài hước. Ánh mắt cô ta như muốn nói: “Tôi sẽ ngồi, nhưng cậu phải quỳ xuống xin cầu tôi.”
“Mày nghĩ mày là ai mà dám sai khiến…”
Chính lúc đó…
CHÁT
Basler đột nhiên ngồi phịch xuống và đôi mắt trợn tròn vì sốc. Cơn đau ập đến khiến cô ta gập người lại.
Nhìn lên với vẻ cau có, ả thấy nắm đấm của Seol. Chỉ sau đó, Mắt Rắn mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.