“….”
“Tôi là Seol”
“Seol, Seol??”
Cô lặp lại vài lần, rồi lông mày cô nhướng lên chút.
“Từ Haramark hả?”
“Huh? À, vâng.”
Cứ như đang có hiểu lầm gì đó, cô ấy đang khá là ngạc nhiên.
“?”
Sau vài lần gật gù gì đó, cô ngậm điếu thuốc và châm.
“Bố Già khỏe chứ?”
“Xin lỗi?”
“Không, không có gì đâu, dù sao thì cậu cũng không tệ.”
“?”
“À thì, tôi không thích cậu lôi mấy con chó vô dụng kia đi cùng với chúng ta, nhưng khi nhìn đám người đang vật lộn dưới kia kia thì việc cậu làm cũng không phải ý tồi.”
Tiếng cười khúc khích của Mặt Lạnh làm cậu đổ mồ hôi như tắm. Cô có lẽ là kiểu người tàn bạo tự nhiên, thêm combo đồ bó màu đen với cái roi da thì…
“Nhưng kỹ năng của cô ấy thật tuyệt vời.”
Kỹ năng rút kiếm của cô thực sự bá đạo, cứ như ánh chớp vậy, khoảng khắc đó vẫn khắc sâu trong tâm trí cậu. Kỹ năng của cô ấy hoàn toàn xứng đáng với một High Ranker.
Hơn nữa, cô ấy và cậu đến từ cùng một khu vực và và Cửu Nhãn cho biết cô không có màu, không giống như Mắt Rắn. Làm quen với cô ta cũng không phải là một ý tưởng tệ hại.
“Tên cô là gì thế?”
“Hmm. Cậu có biết là rất vô duyên khi mà hỏi tên phụ nữ bất ngờ như vậy không?”
Mặt Lạnh phô ra bản mặt kiêu ngạo đặc trưng của cô.
Thấy Seol Jihu có vẻ hơi sốc, cô nhếch mép cười.
“Rahee”
“Hee? Tên đẹp quá!!!!”
Cậu thầm nghĩ: ‘Nhưng cách hành xử của cô thì khắm vl.’
Mặt Lạnh lắc đầu. “Không. Nó là Ra, Hee. Rahee.”
“Thế còn họ?”
“Cậu cũng có nói họ của mình đâu!!”
Seol Jihu cười.
“Sao cô tính toán thế?”
“Oh? Giờ mới biết à?”
Rahee buông điếu thuốc, vuốt mái tóc ngược lên, và nhổ nước bọt trên mặt đất.
“Cố gắng xin số điện thoại của tôi thì còn khó hơn nhé.”
Nói xong, cô quay lưng và bỏ đi, để lại câu cuối cùng: “Chúc may mắn, cố mà tìm ra nhé..”
‘Nhưng tôi đã biết rồi….’
Nhìn cô nàng lững thững bước đi, Seol lắc đầu lè lưỡi.
Không có việc gì để làm, Seol Jihu đi lang thang trên đỉnh núi và cầu nguyện cho đồng đội được an toàn.Ngoài kia, ngày càng nhiều đội đến đỉnh núi.
Sau một hồi quan sát, cậu không thấy một đội nào có đủ người cả, trừ đội đầu tiên kia. Một đội khác cũng còn bảy thành viên, còn lại đại đa số là , , thành viên thôi.
Rất may là Chohong và Hugo đã qua ải thành công và trở về an toàn. Chohong là người đến trước, và nhóm của cô gồm năm thành viên. Chính xác là nhóm họ có người khi thoát khỏi mê cung nhưng một người đã chết trên bậc thang.
“Cô ổn chứ?” Seol Jihu hỏi khi nhìn Chohong kiệt sức.
“Tôi cứ nghĩ là tôi chết cmnr, thật đấy.” Chohong thở nặng nề và ngồi phịch xuống.
Cô ấy không có vết thương nghiêm trọng nào, nhưng chiếc chùy của cô ấy dính đầy máu và tóc cô ấy đã được nhuốm màu bạc. Dường như cô đã phải sử dụng đến tuyệt chiêu bí mật của mình, xem ra hành trình của cô khá vất vả.
“Trông cậu tươi tắn thế? Nhìn cậu cứ như vừa uống nước tăng lực Hổ Vằn vậy.”
“À thì… Tôi may mắn gặp được đồng đội tốt ấy mà…” – Seol Jihu lắc đầu.
“Đm, sướng vl!! Tôi thì gặp toàn đứa như cức vậy.”
Chohong gầm gừ và lườm sang một bên, đồng đội của cô lập tức run rẩy.
“Toàn là một lũ đần và yếu nhớt, cậu không tưởng tượng được đâu. Vô số lần tôi định bổ cho chúng vài nhát ấy chứ.”
Giọng điệu lạnh lùng của Chohong cho thấy cô phải chịu đựng biết bao nhiêu căng thẳng.
Nhìn lại, Seol thấy một người đàn ông trong nhóm đang ngồi đó nhìn Chohong với đôi mắt đằng đằng sát khí, nhưng ông ta cũng chỉ ngồi im không dám làm gì.
Hugo nhìn cũng không khá hơn. Anh đến với hai người khác. Anh rời mê cung với bốn người và hai người đã lên bảng điểm số ở ải bậc thang.
Tâm sự của Chohong và Hugo khiến Seol liên tưởng đến truyện cổ tích. Giờ cậu mới thấy món “cầu thang tự động” của nhóm cậu là phần thưởng quý như thế nào.
Mặc dù cậu cũng muốn nghe chi tiết hơn câu chuyện của Hugo, nhưng anh đang bị thương rất nặng, nên cần tìm bà la sát Maria trước đã.
Nhưng may rằng họ tìm được một Linh Mục người địa cầu ngay gần đó.
Vậy là tất cả các thành viên nhóm Carpe Diem đã qua ải, nhưng đồng đội của mỗi thành viên trong nhóm thì đã nằm xuống khá nhiều. Nhưng vẫn còn rất nhiều người ngoài kia vẫn đang cố leo lên, mà cậu thì chẳng biết làm gì ngoài ngồi đó quan sát.
Vài giờ trôi qua, tính từ khi Seol Jihu lên đến đỉnh núi, nhưng Giai đoạn vẫn không có dấu hiệu kết thúc. Trong lúc cậu đang suy nghĩ, lâu lâu lại lác đác một vài người lên đến đỉnh. Điều đặc biệt là mấy nhóm sau này đều không còn quá ba người.
Cậu đang ngồi nghĩ vẩn vơ.
’ điểm.’
Đó là số điểm cậu tự chấm cho mình trong Giai đoạn . Cậu không thể hào phóng hơn. Kết quả rất tốt; không có nghi ngờ để gì về điều đó.
Nhưng có một chỉ tiêu này đáng điểm. Chưa một lần bảy người họ làm việc cùng nhau. Bọn họ chỉ nghĩ đến chuyện thay phiên nhau mở cửa,dù đó là suy nghĩ chung của cả người. Seol Jihu chỉ có thể vá tạ bợ các mối quan hệ loằng ngoằng đó, chứ không thể hàn gắn chúng.
Thành thật mà nói, cậu chỉ là trung gian thì đúng nghĩa hơn là thủ lĩnh. Có thể là cậu đã xoa dịu tạm thời hiềm khích giữa họ, nhưng có thực sự là cậu đã “dẫn dắt” họ không?
“Cậu ở đây à?”
Seol Jihu đang hút thuốc để làm giảm bớt cảm giác ngột ngạt trong lòng thì một cái bóng đến gần với một giọng nói quen thuộc.
“A, Quý ngài Kazuki!”
“M…” – Có vẻ Kazuki không khó chịu khi Seol gọi mình như thế.
“Anh đến đây khi nào thế?”
“Một tiếng trước. Cậu cho tôi một điếu được không?”
Kazuki ngồi xuống cạnh anh. Seol Jihu rất ngạc nhiên khi Kazuki ở đây, cậu đưa cho anh ấy một điếu thuốc.
“Anh đến mà tôi không biết đấy.”
“Uhm… Tôi đang bận tìm hiểu một vài thứ.”
Kazuki đưa điếu thuốc vào miệng. Sau khi Seol Jihu châm lửa cho anh, Kazuki đồng thời hít một hơi thật sâu và thở ra cũng thật sâu.
“Không ngờ anh cũng hút thuốc đấy.”
“Thi thoảng thôi, khi mà xảy ra toàn chuyện như shit vậy.”
Lần đầu cậu thấy Kazuki nói tục. Quan sát kỹ hơn, Seol có thể thấy anh đang khá kiệt sức.
“Khó khăn lắm hả?”
“Cảm giác như tôi vừa có bài kiểm tra tính kiên nhẫn vậy.”
Nói xong, Kazuki lại im lặng hút. Có vẻ anh đang muốn giải tỏa cơn giận trong lòng, Seol cũng không làm phiền anh thêm.
“ Seol “ –
Điếu thuốc đã cháy hết, còn trơ lại mỗi bộ lọc. Lúc này, Kazuki mới lên tiếng: “Có một vài điều tôi cần nói.”
Trông mặt anh có vẻ khá nghiêm trọng.