Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khát Vọng Trỗi Dậy

chương 119: thoát khỏi mê cung (phần 1)




Người vừa hét toáng lên là Lara Wolff. Seol Jihu ngừng cuộc trò chuyện và vội vã chạy sang phòng bên cạnh.

Tuy nhiên, không có con quái vật nào mới xuất hiện. Chỉ có một cô nàng đang vuốt mồ hôi trên trán. Mặc dù cô ấy đang thở hồng hộc như sắp hết hơn đến nơi, nhưng trông cô ấy cực kỳ hạnh phúc.

“Tôi hiểu rồi! Tôi đã hiểu rồi!”

Lara lau trán và lắc tờ giấy trong tay. Khi Seol Jihu lại gần và kiểm tra nó, cậu nhận thấy đó là một tấm bản đồ.

Cậu quay sang Mắt Rắn, nhưng cô ta nhanh chóng giơ tay lên như thể đầu hàng. “Tôi không biết gì nha. Cô ta cầm lấy bản đồ và bất ngờ chạy xung quanh như một con chó điên.”

Mắt rắn hất hàm về phía cửa. Đó là cánh cửa họ đã mở để vào căn phòng này.

‘Cô ấy quay lại từ đầu? để làm gì?!’

Seol Jihu chưa đoán ra được chuyện gì đã xảy ra, nên cậu trầm ngâm hỏi: “Cô đã đi đâu vậy?”

“Cô tìm ra cái gì mà hét toáng lên thế?!” – Mặt Lạnh cũng lên tiếng.

Lara giơ hai ngón tay thành hình chữ V và nói: “Tôi đã quay trở lại con đường chúng ta đi từ đầu đến giờ” – Sau đó cô gập tay xuống rồi nói tiếp – “…Và tôi phát hiện ra chúng ta đang ở đâu.”

Nói cách khác, cô đã tìm ra hình dạng chung của mê cung Giai đoạn .

Mặt Lạnh hạ kiếm xuống và hỏi.

“Gì cơ?? Cô nói đã tìm ra bí mật của mê cung này? Mau nói đi!”

Lara chết lặng vì giọng điệu của Mặt Lanh, nghe y hệt một kẻ cho vay nặng lãi đang siết nợ con mồi. Cô định nói ‘Nếu không thì tôi hét lên làm quái gì’. Tuy nhiên, cô đã nhanh chóng kìm chế.

“Nó khá đơn giản. Mê cung của Giai đoạn , rất có thể là một hình chữ nhật.”

“Hình chữ nhật??”

“Phải. Từ phòng đầu tiên, cô luôn đi theo đường thẳng. Đó là vì cô muốn kiểm tra độ dài của mê cung, phải không?”

“Hmm… Có vẻ như não cô cũng không phải để làm cảnh” – Mặt Lạnh cười khẩy.

“Vớ vẩn.”

“Lạ ghê. Tôi nhớ cách đây vài giờ, ai đó nói rằng cô ấy sẽ hành động độc lập. Đứa nào vậy ta?”

“Keuk…” – Lara nghiến răng – “Cái đó…”

Nhưng khi Mặt Lạnh phẩy tay, Lara quyết định ngừng tranh cãi. Cô Lara tiếp tục giải thích: “Chúng ta đã đi qua phòng, và cánh cửa trước mặt biến mất. Nghĩa là, mê cung có chiều dài phòng.”

Mắt Rắn lắc lư cái đầu: “Huh, cô nói đúng. Thế rồi, từ lúc chúng ta rẽ trái, Hoàng tử quyến rũ đã mở bao nhiêu cánh cửa?”

“… . Anh ta mở cánh cửa, và không phòng nào có cửa ở bên phải. Và sau đó, khi đến phòng thì có một cửa ở mặt trước.”

“Aah há. Vậy nếu mê cung thực sự là một hình chữ nhật, thì chúng ta đang ở góc trên bên trái.”

“Không phải cô tự tin hơi sớm sao?” Mặt Lạnh lên tiếng ngắt lời, cô vẫn giữ nụ cười khẩy đặc biệt của mình. “Nếu tôi nhớ không nhầm, có ba cánh cửa trong căn phòng mà chúng ta đổi hướng.”

“Đúng đúng. Có một cánh cửa bên phải nữa” – Mắt rắn đồng ý và gật đầu.

Lara nhìn chằm chằm vào Mặt Lạnh trong giây lát, rồi đưa tay nghịch mái tóc của mình.

“Quên nhỉ, tôi chưa nói cho các cô biết là tôi đã đi đâu” – Lara nói với giọng khinh khỉnh, rõ ràng là bắt chước ai đó. Thế nhưng, thấy Mặt Lạnh vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh tư tiền, Lara nhanh chóng bỏ tay xuống – “Được rồi, được rồi. Tôi đã quay lại mở cửa bên phải.”

Seol Jihu đang im lặng lắng nghe, nhưng giờ thì hoàn toàn bất ngờ. Theo lời Lara nói, cô ta đã quay trở lại, trong lúc cậu và Mặt Lạnh đang nói chuyện.

‘Cô ta đã chạy qua phòng và quay lại đây?’

“Chà, cũng chỉ là một đường thẳng thôi mà. Dù sao, tôi cũng là một cung thủ” – Nhìn thấy biểu cảm của Seol, Lara mỉm cười dịu dàng với cậu. “Nhờ vậy, tôi đã có thể xác nhận phỏng đoán của mình. Căn phòng đó có hai cánh cửa giống như cái này – một cửa vào vào và một cửa bên phải.”

“Ah” – Seol Jihu khẽ lẩm bẩm – “Vậy phòng đó là phòng trên cùng bên phải.”

“Chính xác!”

“Nghĩa là có phòng theo chiều ngang và phòng theo chiều dọc – cấu trúc x ?”

“Yep. Giả sử chúng ta bỏ qua căn phòng đầu tiên, nơi chúng ta được triệu tập đến đây…”

Lara nâng bản đồ lên để mọi người có thể nhìn thấy. Bản đồ có một con đường hình chữ “L” nằm úp. Sophie lên tiếng: “Chà, trông như trò chơi Rắn săn mồi.”

“Huh? Tôi á?” – Mắt Rắn ngơ ngác.

Sophie che miệng và cười khúc khích, rồi lắc đầu: “Đó là một trò chơi phổ biến trên điện thoại, lúc tôi còn nhỏ. Bạn điều khiển một con rắn đi xung quanh phòng để kiếm thức ăn.”

Sophie trầm tư chỉ vào bản đồ: “Thế thì, trong số các phòng còn lại, cô nghĩ đâu là lối ra?”

“Ai mà biết được?”

“Xem ra chúng ta không có lựa chọn nào khác, ngoài việc kiểm tra từng phòng.”

Sophie chỉ vào căn phòng ở góc trên bên trái, nơi họ đang đứng. “Mở cửa ngẫu nhiên chỉ khiến trò chơi trở nên phức tạp hơn. Vì chúng ta không biết lối ra ở đâu, nên cách tốt nhất là lên kế hoạch phù hợp để dọn dẹp từng phòng.

Sophie di chuyển ngón tay xuống góc dưới bên trái, rồi sang phải, lên, sang trái, rồi lại xuống. Giống như một con rắn cuộn tròn, cô ấy đưa tay theo hình xoáy nước, và kết thúc ở phòng trung tâm.

Mắt rắn nhíu mày: “Mẹ kiếp, vậy là chúng ta phải đi qua tất cả các phòng à?”

“Nếu lối ra ở phòng trung tâm, đúng là chúng ta phải đi qua tất cả các phòng. Nhưng đây là phương án hiệu quả nhất.”

“Tôi đồng ý. Ít nhất, chúng ta có một mục tiêu” – Seol Jihu mỉm cười.

Khi Seol Jihu nhìn Lara bằng ánh mắt khen ngợi, Lara bối rối quay đi. “Có gì đâu, bất cứ ai cũng có thể đoán ra điều này nếu chúng ta cẩn thận kiểm tra phòng bên phải trước rẽ sang trái.”

“Cô mạo hiểm qua đấy. Nhỡ đâu có quái vật trong đó.”

“Vâng, thành thật mà nói, tôi đã rất lo lắng. Nhưng mà, tôi không thể trơ trẽn ngồi nhìn mãi được.”

Seol Jihu len liếc nhìn Mặt Lạnh.

Thấy ánh mắt Seol như muốn nói “Nào, giờ cô còn coi họ là lũ vô dụng ăn bám không?” Mặt Lạnh cười khẩy một lần nữa.

“Ai mà biết được? Chúng ta vẫn còn một chặng đường dài ở phía bên phải.”

Đôi vai Lara rũ xuống một tiếng thở dài phát ra. “Cô có thể nói câu gì đó đại loại là “Ok” hoặc “Làm tốt lắm” không? Sao lại có loại người phũ phàng thế chứ?”

“Tôi thấy cô mới là kẻ nên xấu hổ. Mới làm được chút việc cỏn con mà đã kiêu căng.”

Lara lắc đầu và nhíu mày, cô muốn phản kháng như lại thôi.

“Chậc” – Sau khi ngẫm nghĩ một lát, Mặt Lạnh quay sang Mắt Rắn” – “Ê, cô đấy”

“… Hm? Tôi?”

“Đi nào.”

“…”

Mắt rắn hơi nghiêng đầu ngơ ngác, nhưng Mặt Lạnh không giải thích gì mà chỉ quay sang Seol Jihu.

“.”

Seol Jihu hiểu ý định của cô và từ từ gật đầu. “Ok. Chúng ta sẽ thay ca sau phòng.”

Mặt Lạnh khịt mũi, nhưng cô cũng không còn gì để nói. Seol Jihu đã làm trên cả lời hứa của cậu, và thậm chí còn đưa ra một phương pháp mới. Lara cũng chứng minh rằng mình không phải kẻ vô dụng ăn bám.

“Cô đang làm gì đấy? Qua đây.”

Khi Mặt Lạnh thúc giục Mắt rắn, Seol Jihu khẽ bật cười. Vết rạn nứt trong nội bộ nhóm, tuy chưa lành hẳn, nhưng ít nhất đã được hàn gắn lại tử tế.