“Nghĩ xem.”
Seol Jihu quay lại trố mắt nhìn cô.
“Có đến cặp người xung khắc như lửa với nước thế này, chuyện xung đột không xảy ra mới lạ đó!”
Seol Jihu vô thức gật đầu đồng ý: “Thế nên cô mới nói rằng, nhóm chúng ta được tập hợp tại đây như thế này là có chủ ý, đúng không?”
“Nếu đây mà là trùng hợp thì …” – Seol băn khoăn. Khó có thể nói đây là chuyện trùng hợp được.
“Sao nhỉ? Tại sao lại thế, tại vì sao lại thế? Sao không thế này mà lại là thế kia?”
Vừa mới nãy, mồm cô còn đang bắn liên thanh, nhưng giờ cô ta im bặt và trầm tư suy nghĩ.
“Tôi không biết.” – Cô ấy lẩm bẩm – “Có vẻ như những gì anh vừa nói về ‘nhập vai’ đang làm tôi bứt rứt.”
Seol Jihu thì có gì nói đấy, cậu có nghĩ gì đâu, nhưng cô ấy lại rất nghiêm túc với nó.
“Để chắc chắn, chúng ta cần những mảnh ghép cuối cùng của câu đố.”
Cô kết thúc bài phát biểu và nhìn Seol.
Seol đột nhiên nghĩ về mình
“Nếu là mình thì…”
“Ah”.
Cậu sực nhớ đến người đàn ông vừa mới chết. Theo lý thuyết của cô ấy thì anh ta và cậu chắc chắn là cặp còn lại.
“Oppa, anh đã nghe điều này chưa? Cô gái lén lút thay đổi cách cách xưng hô, nhưng cậu chẳng nhận ra, cậu còn đang mải tập trung vào câu chuyện.
“Nếu anh tụ họp được năm người, luôn có một người là rác rưởi.”
“Tôi nghĩ là tôi đã đọc cái đấy ở đâu đó trên mạng. Mà đợi đã, ý cô tôi là rá…”
“Dĩ nhiên là không.” Cô lắc đầu nguầy nguậy.
“Tôi hy vọng rằng Oppa là một người đáng kính.”
“Tức là tôi là đối lập với rác sao?”
“Vâng. Vì thế mà câu chuyện đang càng ngày càng hấp dẫn.”
Seol Jihu tò mò.
“Thế đấy, chuyện xung đột nảy lửa gần như đã được sắp đặt trước rồi.”
Cô ấy nói đúng. Về kỹ năng, Mặt Lạnh, Mắt Rắn và Maria đều là những người ưu tú, nhưng ba người kia thì ngược lại. Nhưng bù lại, ba người kia thì đều rất xấu nết, còn bọn họ thì lại không.
“Nếu anh theo phe kia, mọi chuyện sẽ rất kinh khủng với bọn em, nhưng em tin rằng anh sẽ lựa chọn hướng đi đúng đắn.”
“….”
“Chúng ta có thể tiếp tục cùng nhau tìm ra kẻ đứng sau tất cả chuyện này.” – Cô chắp hai tay lại rồi tiếp tục – ”Đó là lý do tại sao em đang rất hiếu kì đây.”
Seol Jihu sẽ hành động như thế nào?!
“Có thể anh sẽ làm một vài người tổn thương, hoặc tệ hơn là anh lợi dụng chuyện này để kiếm lời.”
“Hoặc là..”
“Hoặc là anh đứng ra giải hàn gắn các mối quan hệ, đưa mọi người lại gần nhau hơn rồi dẫn dắt họ.”
Ngay lúc đó, Seol choáng, cảm giác như vừa bị búa phang vào đầu.
“Cửa Sổ Trạng Thái. Anh có thể cho em xem nó không?”
Cô đang có thỉnh cầu, nhưng cậu chẳng còn tâm trí mà quan tâm đến nó nữa. Trong đầu cậu có mấy từ trôi qua, từ thì cậu đã quên từ lâu, từ thì cậu đã khắc sâu trong tâm trí.
“Người Thi Hành, Người Đứng Đầu.”
‘Ah….’
Đột nhiên, lại là cảm giác dejavu. Giống như hồi thả mình theo dòng nước ở hồ nước trong Cự Thạch Sơn, cảm giác khao khát khó hiểu làm làm cậu khó cỏ thể diễn đạt nó bằng lời.
Lúc trước, sự mất tập trung đã làm cậu kết nối với cảm giác này. Để không mắc lỗi tương tự, câu đang cố gắng lục lọi ký ức.
Những từ mà cô ấy vừa đề cập: ”Bóng gió”, “Đối tác”,”Đúng đắn”, “Người Thi Hành, Người Đứng Đầu”.
Và cuối cùng cậu nghĩ tới Điều Răn Vàng.
‘Ah!’
Năm từ đó kết hợp lại tia một tia sáng tầng mây u tối trong đầu cậu. Cậu đang định hành động mà chẳng có kế hoạch gì, nhưng cô ấy giúp cậu vạch ra một hướng đi “cực kỳ thuyết phục”.
Đương nhiên cậu không biết cậu đã trả lời đúng chưa, nhưng nó là một cơ hội.
Nhưng cậu cực kỳ tin tưởng vào điều này, vai trò của cậu trong nhóm này.
Một người giàu lòng vị tha nhưng không có kỹ năng.
Một người xấu tính nhưng có kỹ năng.
Một người hòa đồng nhưng không có kỹ năng.
Một người nghĩ mình là trung tâm nhưng có kỹ năng.
Một người hiền lành không có kỹ năng.
Một người nham hiểm nhưng có kỹ năng.
Và còn một người có kỹ năng, nhưng còn đang do dự.
“Họ đang phụ thuộc vào quyết định của mình.”
Cậu có hướng đi. Và câu trả lời đã được đưa ra. Cửu nhãn đã lựa chọn cho cậu.
“Và khi cậu nghĩ tới điều này.”
“Liệu mình có thể không…?”
Cuối cùng cậu nhận ra gánh nặng, áp lực của việc này khó khăn như thế nào.
Họ đều là những người xa lạ. Chưa kể Mặt Lạnh và Mắt Rắn đều là những người khó lường, việc này cực kỳ khó khăn.
Seol Jihu nhắm mắt, cố gắng xoa dịu trái tim đang đập rộn ràng của mình. Đột nhiên, những lời nói của trưởng làng lúc trước lướt qua đầu cậu.
[Cuộc đời của chúng ta chỉ là một khoảng thời gian.]
[Không có khái niệm đúng hay sai trong việc sinh tồn.]
[Cho dù anh là người đàn ông chính trực hay người có suy nghĩ tiêu cực, anh vẫn phải học hỏi và cố gắng xoay sở để sống sót. Đó là thời thế, cho đến tận bây giờ vẫn vậy.]
Từ đó cậu đã đi đến quyết định cuối cùng. Giờ không phải lúc cậu nghĩ:” Mình có thể làm điều đó không” mà là “Mình phải làm được”.
Cậu mở to mắt
“Làm thôi!!!”
Mắt cậu long lanh khi nhìn cả sáu người họ.
Cùng lúc đó,
“?”
Đang ngồi trên ngai vàng, Trùng Hậu Đế Vương bỗng cảm thấy rùng mình.
Một tay đỡ lấy đầu, lông mày ả nhướng lên, đôi mắt lờ mờ nhìn xung quanh
Trước mắt ả là một khoảng không gian rộng lớn đang nới ra. Xung quanh Thiên đường, là không gian vũ trụ, là hành tinh ả từng sinh sống, rồi vô số vì sao đang hình thành nên một thiên hà.
Tầm nhìn của một vị thần cả về vật chất và tinh thần là một đẳng cấp khác hoàn toàn so với con người.
Với đôi mắt thần thánh của mình, ả quan sự chuyển động và thay đổi của các chòm sao.
“Ta….”
Một cảm giác ngứa ran lan tỏa khắp người. Trùng Hậu Đế Vương, kẻ đã nuốt chửng cả một vị Đại thần, đã phát hiện ra vấn đề bất thường. Thứ làm ả rùng mình chắc chắn không phải là một tồn tại đơn giản.
Tuy nhiên, dù kiểm tra kỹ các ngôi sao, ả không tìm thấy điều gì lạ lùng. Chỉ có một số ngôi sao đang tụ lại gần nhau hơn.
Nhưng ngôi sao ở trung tâm lại không tỏa sáng.
Một ngôi sao đã chết đang thu hút những ngôi sao khác?
Ngôi sao đã chết thì không thể gây ra mối đe dọa nào cho ả.
—Hm….
“Ta nhầm lẫn sao?”
Ả thốt lên một tiếng thở dài rồi nhắm mắt lại một lần nữa.
Và rồi, Trùng Hậu Đế Vương chìm sâu vào giấc ngủ trên ngai vàng.