“Có vẻ người chúng ta nên ra khỏi phòng.” Tóc Ngắn lên tiếng.
Cô ấy hắng giọng rồi tiếp tục: “Khi cánh cửa xuất hiện, tôi nghĩ sẽ không có thêm ai đâu. Đã đến đây rồi, như định mệnh đã sắp xếp vậy, sao chúng ta không thử giới thiệu bản thân…”
Tóc Ngắn chưa kết thúc câu. Mặt Lạnh đã đứng dậy.
“Ồ, cô không cần đứng lên đâu.”
Tóc Ngắn nở một nụ cười, nhưng Mặt Lạnh hoàn toàn bơ cô và vươn vai đi thẳng ra cửa, Tóc Ngắn ngạc nhiên.
“Um.”
“?”
“Hey? Giáp Bạc ơi…?”
Kiik.
Kiik.
Cánh cửa mở ra. Mặt Lạnh lập tức rời khỏi phòng.
Tóc Ngắn đứng như trời trồng. Mắt Rắn quan sát nãy giờ lại phá lên cười. Tóc Ngắn cau mày,cô ta càng cười lớn.
“Puhahaha! Cô bị ngu à??”
“Gì cơ?”
“Nghe này, con đĩ non. Cô nghĩ mình đang ở Vùng Trung Lập à? Hay cô đang ở giảng đường đại học?”
“K-không, tôi chỉ muốn…!”
“Sao nào, hay cô muốn nghe sở thích của chúng tôi, có lẽ chúng ta nên chia sẻ những tâm sự thầm kín một chút nhỉ.”
Sau khi nghe những lời xỉa xói của Mắt Rắn, Tóc Ngắn rụt người lại.
“Muốn làm gì thì làm, năm người các ngươi nên đi nhóm lửa và cùng nhảy điệu cha cha cha đi.”
Tóc Ngắn bất lực trước những lời chế giễu độc địa của Mắt Rắn.
“Sao cô có thể nói vậy.” Cô yếu ớt phản bác, nhưng Mặt Thẳng và Mắt Rắn cứ thế đi thẳng.
“Quỷ tha ma bắt?”
Cô đưa mắt như muốn tìm kiếm đồng minh. Tốt Bụng nở một nụ cười bối rối. Sau một hồi im lặng, cô gái tốt bụng lặng lẽ lên tiếng.
“Có lẽ chúng ta cũng nên đi thôi?”
Đôi môi của Tóc Ngắn mấp máy như vẫn muốn nói điều gì đó nữa. Nhưng tất cả mọi người đều im lặng đứng dậy đuổi theo hai người kia, cô đành lặng lẽ theo sau.
Hiện tại, giáp của Seol chắc là bộ trang bị đắt nhất trong tám, à không, bảy người ở đây. Giáp của Mặt Lạnh trông còn sáng loáng hơn cả bộ đồ của Seol Jihu.
“Tôi không thích những gì vừa diễn ra ở đây.” Maria đợi những người khác lên trước rồi mới lẩm bẩm: ”Tạm thời cứ đi theo họ, sau đó nếu ổn, ta hãy đi riêng.”
“Cô muốn chúng ta tách riêng ra sao?”
“Cứ làm theo lời tôi nói, linh cảm của tôi không bao giờ sai, đặc biệt là…” – Maria không nói hết câu.
Seol Jihu nửa đồng tình nửa không. Mọi thứ tuy không đúng như những gì cậu mong đợi, nhưng đó không phải ý tưởng tồi, cứ quan sát một lúc xem thế nào đã.
Vừa bước qua cánh cửa, bên kia lại là một căn phòng khác. Diện tích cũng sàn sàn căn phòng ban nãy. nhưng mỗi bức tường lại có một cánh cửa riêng.
“Vậy, các cánh cửa này kết nối với….”
Seol Jihu đang tự hỏi chỗ này được xây dựng bằng cách nào, nhưng cậu rũ bỏ suy nghĩ đó ngay. Mục tiêu hàng đầu là phải sống sót, không nên suy nghĩ miên man.
Mặt Lạnh đang đứng giữa phòng. Cô ấy có vẻ trầm ngâm, nên ngay cả Tóc Ngắn cũng không dám nói một lời.
Ngay sau đó, Straight Face ngẩng đầu lên và bước về phía trước. Khoảnh khắc cô mở cửa mà không ngần ngại
Mặt Thẳng tiến thẳng phía trước mở một cánh cửa không ngần ngại.
Swish!
Một cây thương dài bay thằng về phía cô.
Seol Jihu phản xạ định bắt lấy cây thương, nhưng Mặt Lạnh phản ứng còn nhanh hơn. Cô lập tức đưa tay ra thắt lưng, một luồng sáng xanh phát nổ.
Seol Jihu chớp mắt vì giật mình. Khi mở mắt ra, cậu thấy một hộp sọ bay lên không trung và một bộ xương không đầu gục xuống sàn nhà. Mặt Lạnh đang đứng trước cửa, vẫn vô cảm như trước.
Plunk!
Hộp sọ lăn tròn trên mặt đất. Seol Jihu đứng ngỡ ngàng vì kỹ năng của cô ta.
Đó chưa phải là tất cả. Mặt Lạnh lao vào bên trong như gió và dọn sạch những bộ xương còn lại đang đi lang thang khắp phòng.
Whew~
Mắt Rắn cũng không nổi sự ngạc nhiên và huýt một hơi sáo dài.
“Chết tiệt ~ Cô có mấy kỹ năng bá đạo quá. Tên cô là gì? Hẳn là trước đây tôi phải nghe qua nó một hai lần rồi.”
Hiển nhiên là Mặt Lạnh vẫn phớt lờ. Mắt Rắn tiếp tục quan sát kỹ, cười nhếch mép và đan hai bàn tay vào nhau để ra sau gáy.
“Phía trước cô …”
Mặt Lạnh dừng lại. Mắt rắn cười khúc khích và tiếp tục: ”Có kẻ nấp sau cái cửa.”
Mặt Lạnh nhìn về phía trước rồi giơ kiếm lên. Seol Jihu rất sốc khi thấy lưỡi kiếm của cô đang rực cháy bởi ngọn lửa màu xanh.
Là một người đã học Aura, cậu biết việc truyền mana tinh khiết vào vũ khí khó như thế nào
Cuối cùng, Mặt Lạnh lao về phía trước và đâm thanh kiếm của cô xuyên qua cửa.
Xoẹt!
Thanh kiếm của cô ấy nhẹ nhàng xuyên qua cánh cửa. Khi cô ấy xoay thanh kiếm giữa chừng và rút ra, lưỡi kiếm đang rỉ máu.
Khi cô mở cửa, một con quái vật đen ngòm đang gục xuống.
“Thấy chưa?” Mắt Rắn cười khúc khích. Mặt Lạnh không nói gì, lặng lẽ bước về phía trước.
Seol Jihu đang đứng ở phía sau, ngưỡng mộ kiếm thuật của Mặt Lạnh, thì nhận ra rằng cô đang chiến đấu một mình. Cậu vội đuổi theo.
“Này, đợi đã.”
Dường như cô ấy chẳng thèm quan tâm.
‘Có lẽ mình nên giúp một tay.’
Seol Jihu không muốn đi nhờ miễn phí. Cậu cầm thương tiến lên, dự định sẽ hỗ trợ Mặt Lạnh khi cần thiết.
Chính lúc đó…
“Ooh~ Nhìn xem. Tuyệt vời chưa~ Quý ông duy nhất trong nhóm ra tay cứu mỹ nhận, thật tốt bụng, thật hào hiệp làm sao!!!”
Mắt Rắn lại lảm nhảm
Mặt Lạnh đang mở cửa thì quay lại sau khi nghe những lời này
‘”Chết tiệt!”
Seol Jihu lạnh sống lưng khi đối diện với đôi mắt của cô ấy, cậu nuối vội nước bọt xuống họng.
Cô ấy đã trải qua những gì mà có thể lạnh lẽo đến như vậy?
Ngay tức khắc, Mặt Lạnh mở miệng.
“Đừng có làm phiền tôi.”
So với một người phụ nữ, giọng của cô trầm và khàn khàn đến lạ.