Khát Vọng Trỗi Dậy

Chương 139.5: Lời đề nghị đáng ngờ (Phần 2)




“Chúng rất ngoan.” – Cậu trả lời ngay lập tức – “Con ở cùng chúng suốt Kỳ Hướng Dẫn. Chúng là những đứa trẻ tử tế và con thấy kỹ năng của chúng không tệ đâu.”

“Vậy sao? Nếu tính cách và kỹ năng của chúng tốt như thế, liệu Bạch Hồng Hoa có chịu nhả chúng ra dễ như thế không?”

Seol nghĩ một lúc rồi trả lời: “Con không rõ lắm về điều đó. Thằng bé Yi Sungjin thì con không chắc lắm, con có thể bảo đảm về Yi Seol-Ah. Con biết cô bé còn quá trẻ. Nhưng cố ấy là một Cung Thủ bẩm sinh, chưa kể rằng cô ấy rất sáng dạ khi học hỏi mọi thứ.”
“Con khen nó không ngừng thế. Hẳn là con biết quen biết nó thật.”
“Đúng vậy ạ. Và những đánh giá đó là của Agnes chứ không phải của con. Khi con nhờ cô ấy, cô ấy đã đồng ý và đích thân huấn luyện bọn trẻ, cô ấy có nói rằng không biết ai đã mời con bé, họ đã nhặt được cục vàng đấy. Cô ấy cũng nhấn mạnh với con rằng Yi Seol-Ah có tiềm năng trở thành High Ranker.”
“Con nói gì cơ?”

Jang Maldong nheo mắt.
“Agnes nói như thế sao? Thật không?
“Con không nói điêu đâu, thầy có thể tự mình đi hỏi cô ấy để kiếm chứng mà, Lão sư?”

Jang Maldong bần thần suy nghĩ, tay xoa cằm.
Ông cứ nghĩ là Seol đang nói quá. Nhưng nếu đó là đánh giá của Agnes, hẳn cô bé đó là đứa trẻ có có tài thật.

Giờ ông phải đích thân kiểm tra Yi Seol-Ah. Rất có thể cô bé có triển vọng thật.
“Hmm… Từ bỏ một đứa bé tiềm năng như thế. Thật kỳ quái…”

Seol Jihu cũng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cậu không muốn bỏ qua cơ hội chiêu mộ 2 chị em họ.

Cậu muốn có một Cung Thủ có thể nghe lời cậu ngay từ đầu. Và Yi Seol-Ah là một nhân vậy lý tưởng theo tiêu chuẩn của cậu.
Đã trải qua nhiều biến cố thăng trầm với nhau, Seol không muốn bỏ qua cơ hội này.

“Con muốn chiêu mộ họ.”
“ Hmm. Nếu lời nói của con chính xác, thì đây là cơ hội có một không hai.”

Một High Ranker thường khá cứng đầu và hay đòi hỏi, vì vậy, Jang Maldong đã từ chối tất cả bọn họ.

“Được rồi, ta sẽ sắp xếp một cuộc họp cho con.”
“Cảm ơn thầy.”
“Tính từ lúc họ đưa ra đề xuất, chỉ ngày mai là sẽ sắp xếp được.”
“Vậy chúng ta nên chuẩn bị bao nhiêu?

Seol Jihu cẩn thận hỏi. Không phải là cậu không có tiền.

Vấn đề ở chỗ, đây là giao dịch đầu tiên của cậu và cậu không biết họ sẽ ra giá như thế nào.
“Được rồi. Theo như lời của cô thì con bé sẽ có giá trên trời đấy.”

Sau khi suy nghĩ một lúc, Jang Maldong lắc đầu.
“Cứ xem họ nói như thế nào đã. Chưa chắc chắn chuyện gì được, đừng vội vàng gì cả. Mà hôm nay đi đến đền thờ đi!!”
“Đền thờ sao?”
“Nâng Cấp độ của con.”

Jang Maldong gõ gậy.
“Trước sau gì mà con chẳng phải thăng cấp, không thăng cấp con vẫn phải làm việc. Sao không xử lý cho xong đi, để mà cống hiến?”

Jang Maldong lại yên lặng. Seol Jihu lặng lẽ chấp nhận lời khuyên của ông, nhưng cậu vẫn cảm thấy không yên tâm. Chỉ có tập luyện gian khổ mới đem lại những kỹ năng phù hợp cho cấp độ của cậu, nhưng gần đây cậu bận đến mức chẳng chạy bộ được.

“Lúc đầu thì mọi thứ đều khó khăn.”
Jang Maldong hiểu cậu đang nghĩ gì, ông mở lời.
“Nhờ xây dựng được một nền tảng tốt, mọi chuyện sau này sẽ dễ dàng hơn. Còn giờ thì nhìn xem, trừ khi con chết không thì có lúc nào đầu con không nghĩ đến làm việc không.”

Seol Jihu thở dài, cậu hiểu ý của Jang Maldong là không nên chỉ nghĩ đến mỗi việc tập luyện.

‘Nếu đây là khởi đầu, thì cái Vương Miện đó nặng như thế nào….’

Ngực cậu nặng trĩu, nhưng cậu lắc đầu.

Cậu vừa mới bước những bước đầu tiên, không thể bỏ cuộc được.
“Con hiểu rồi.”

***

Seol Jihu không chần chờ đi thẳng đến đền thờ Gula. Cậu có rất nhiều câu hỏi trong đầu liên quan đến lời chỉ dẫn mới vừa được đánh thức, ‘Lựa Chọn Định Mệnh’, nhưng rồi cậu quyết định thôi thì chỉ đến thăng cấp thôi.

Cũng vì Gula toàn đánh trống lảng. Khi bị cậu hỏi xoáy, Bà thường chọn cách đáp xoay. Kết quả là Seol thường nhận được những câu trả lời rất mơ hồ.

Giờ đầu cậu như muốn nổ tung vậy, nên thay vị ôm thêm căng thẳng vào người, cậu cũng chọn cách của cậu: không thèm hỏi.

[Con đã làm rất tốt.]
Gula mở đầu câu chuyện của Bà một cách bất ngờ.
[Con đã xử lý gọn những con quái vật hung dữ đó. Con đã làm tốt. Khi Evangeline Rose chết , mọi thứ trở nên khá vô vọng, nhưng nhờ con, mọi thứ đã được hàn gắn.]

‘?’

[Hehe. Những bánh răng số phận đã thay đổi theo con rồi. Cứ hiểu như hiệu ứng cánh bướm vậy, chỉ từ một hành động nhỏ nhất thôi…]
Cậu không rõ lý do, nhưng có vẻ có điều gì đó làm Gula hạnh phúc thực sự, cậu cứ đứng đó, chớp mắt.

”Thưa thần Gula. Trình độ của con…”

[Oh! Được rồi, được rồi. Vì con đã chiến đấu tại Quảng Trường Hiến Tế 20 lần và kết thúc Bữa Tiệc, nên sẽ là cấp Cấp 4 ..Mà huh… Huh…?]
Gula đang trả lời một cách say sưa thì đột nhiên ngắt lời.

[Vòng cổ đó]
‘Vòng cổ?’

Seol Jihu phản xạ nhìn ngay xuống viên ngọc đang đeo ở cổ. Từ khi Flone chui vào nó, từ viên ngọc xanh rạng rỡ thành viên ngọc đen ngòm.

“Có vẻ như Người biết nó?”
[Một mảnh của Bảy Đức Hạnh. Con đã tìm được nó sao? Tốt lắm.]
”Một mảnh của Bảy Đức Hạnh là sao?”
Seol Jihu đã nhỡ mồm hỏi, cậu không ngăn nổi sự tò mò của mình.
[Nó là một cái gì đó như thế này và như thế kia.]

“Bà già đó đang đùa mình à?”
Seol Jihu suýt nữa thì chửi thầm.
Cậu không biết Bà ấy có cố tình hay không, nhưng đây không phải lần đâu Bà đánh trống lảng như vậy rồi.

Đó là điều mà Seol Jihu luôn chịu thua Bà.
[Dù sao thì. Nhân danh Gula]
Tiếng rì rầm đặc trưng của Gula.

[Ta tuyên bố….]
Seol Jihu ngẩng đầu, đứng nghiêm như bị sét đánh vậy.
Gula dừng lại. Khuôn mặt cậu đang tràn đầy kỳ vọng, mắt cậu lấp lánh như chú cún con sắp được vuốt ve.

[Seol Jihu sẽ trở thành….]
Ánh sáng trong đôi mắt Seol vụt sáng (ảo tưởng lần 1)

[L-Level 4]
Ánh sáng ngày càng chói lóa.(ảo tưởng lần 2)

[Ma]
Ngay lúc đó, Gula có thể thấy rõ.
Ánh sáng đó tắt ngủm khi chữ ‘Ma’ trong Ma Năng vang lên.

[Ma ….]
Mắt cậu trố ra, cậu đứng yên như trời trồng như vừa bị ai táng vào gáy vậy. Mặt thì như cứt ngâm. Biểu cảm tuyệt vọng của cậu như một người vô vọng bám vào một cành cây khi bị cuốn vào một trận lụt khủng khiếp.
[……]

Bà chẳng cần phải đọc suy nghĩ, chỉ nhìn cái bản mặt cậu lúc đó là biết cậu đang nghĩ gì. Nó như đang chuẩn bị gào lên ‘Bất cứ cái gì cũng được ngoài cái đó! Làm ơn xem sét lại.! ‘
Gula tiếp tục, Bà nói nhỏ nhẹ hơn

[Thương Thủ Ma Năng Siêu Cấp. Ta mong đợi những thành tích của con sắp tới sẽ xứng đáng với với chức nghiệp độc nhất vô nhị này.]

Seol Jihu tiếp tục phô cái bản mặt như cứt ngâm kia như vừa phải nghe lãnh án tử hình vậy. Cầu dần kép cái miệng đang há hốc kia vào và hạ đôi vai xuống.

Nó không chỉ là sự thất vọng thông thường. Nó như một đứa trẻ đang háo hức một món súp hảo hạng thì bố mẹ nó lại mang vào đĩa giá đỗ xào vậy.

Seol Jihu vẫn còn bàng hoàng, cậu mở miệng hỏi.
“Từ trước đến giờ, con đã luôn tự hỏi….”
[Có chuyện gì sao?]
“Tên chức nghiệp… Là do Người đặt sao?
[Tất nhiên. Chuyện gì sao?]
“…Oh…”
[?]

Seol Jihu đang đứng yên như tượng đá bỗng từ từ ngẩng lên nhìn lên trần nhà.
Gula tự nhiên thấy hơi lúng túng khi không khí đột nhiên yên lặng.
[Có chuyện gì sao?]

Một tiếng thờ dài đính kèm với cái khuôn mặt không còn chút sức sống nào.
[Này? Có chuyện gì? Khai Mau]

Tiếng gọi của vị thần vang lên, nhưng không có câu trả lời nào.