Khát Vọng Trỗi Dậy

Chương 130.5: Khiêu vũ giữa bầy sói (Phần 2)




Seol Jihu giữ vững tinh thần ngay khi bước lên cổng dịch chuyển. Nhớ lại những chuyện đã xảy ra khi bước vào Bữa tiệc, cậu đã sẵn sàng ứng phó khi ‘tầm nhìn’ chuyển sang đỏ.

Tuy nhiên, không có gì xảy ra cả. Thay vào đó, cậu cảm thấy vị mặn trong không khí.

“?”

Đôi mắt nhắm chặt của Seol Jihu chầm chậm mở ra. Cậu bị sốc khi nhận ra cậu đã được chuyển đến một khu vực khác.

Cậu nghe nói rằng nếu được đưa trở lại Thiên đường, cậu sẽ được trở lại nơi cậu đi vào. Tuy nhiên, hiện cậu không phải đang ở ốc đảo Sa mạc Muối. Hơn nữa, vị mặn trong không khí mang theo mùi hương của đại dương.

Seol lập tức nâng cây thương lên và đề cao cảnh giác. Cậu không thể cảm nhận được bất kì ai ở gần, cậu kiểm tra căn phòng trong lo lắng. Chỉ sau khi xem xét kỹ lưỡng nơi này vài lần, cậu mới từ từ đặt cây thương xuống.

Cậu đang ở trong một căn phòng có cả bàn và giường ngủ. Nhìn ra cửa sổ nhỏ trên tường, cậu trông thấy cả một vùng biển rộng lớn. Cậu nhận ra đây có lẽ là con tàu bí ẩn báo hiệu sự kiện sắp diễn ra của Bữa tiệc, Seol Jihu tin chắc là vậy.

Thật bất ngờ! Cậu đã bước Giai đoạn 3 ngay trong lần thử đầu tiên, trong khi Kazuki và Dylan lại thất bại cả 2 lần trước đó.

Vấn đề là cậu không tìm thấy cửa ra.
Nhưng Seol đã có kinh nghiệm ở Giai đoạn 1, cậu quyết định bình tĩnh chờ đợi.

“Các tài liệu mình đã đọc đều viết rằng, Giai đoạn 3 là một trận chiến sinh tồn…”

Đang suy nghĩ thì cậu chợt thấy một đĩa bánh mì đặt trên bàn. Thậm chí có cả một ly rượu được đặt kế bên.

Giờ nghĩ lại thì cậu vẫn chưa ăn trưa. Là một kẻ háu ăn, Seol Jihu vui sướng định với lấy bánh mì thì cậu giật mình rút tay lại. Mặc dù nó trông có vẻ ngon, nhưng cậu không thể ăn một thứ đáng ngờ như vậy.

Cậu lấy ra một ít thịt khô từ cái đai đen mà Teresa đã bí mật đưa cho cậu. Nỗi ám ảnh từ cơn đói và khát mà cậu trải qua khi trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm đã khiến cậu hình thành thói quen mang theo nhiều thức ăn và nước uống dù đi bất cứ đâu.

“Ngon quá!”

Seol Jihu vừa nhai thịt khô vừa nhìn quanh căn phòng. Nhận thấy không có gì khác, cậu ngồi xuống giường và bắt đầu chờ đợi.

Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi?

Ào – Ào –

Chỉ có tiếng sóng vỗ vào mạn tàu vang lên.

Click! – Một âm thanh quen thuộc vang lên.
Bức tường gỗ phẳng hơi tách ra. Trông giống như một cánh cửa xoay.
Khi đang mệt mỏi chờ đợi, Seol Jihu lập tức đứng dậy khỏi giường một cách hào hứng.
Chính lúc đó…

“Hử?”
Cánh cửa bắt đầu tự xoay.

Khi nó xoay ngoắt sang 180 độ và cậu nhìn thấy phía bên kia, Seol Jihu rùng mình khi nhìn thấy những ký tự to lớn được viết trên tường.

Cậu chưa bao giờ thấy những ký tự này trước đây. Nhưng sự đồng bộ hóa dường như đang diễn ra, chúng bắt đầu vặn vẹo.

Không lâu sau đó, Seol Jihu nhận ra được những ký tự và dễ dàng đọc những gì nó nói.
“S…?”

Khi cậu đọc, chúng đã trở thành tiếng Hàn.
Lấp lánh! Những ký tự bỗng sáng lên.

Nhìn thấy ánh sáng lóe lên tức khắc, mắt cậu mờ đi. Seol Jihu trở nên mê man và hai tay cậu rũ xuống.
“…”

Seol Jihu rời khỏi căn phòng trong sự ngơ ngác.
Bước đi như con rối, cậu bước vào hành lang đen tối trên con tàu. Mở ra cánh cửa ở cuối hành lang, cậu bước xuống cầu thang bên trong.

Giống như người mất hồn, cậu bước đi không dừng lại.
Cho đến khi xuống đến cuối cầu thang, cậu dừng lại.

Click!

Một tiếng click khác vang lên, và ánh sáng trở lại đôi mắt lờ mờ của cậu.
“…Ah”

Thoát khỏi trạng thái mơ màng, Seol Jihu chớp chớp mắt. Cậu cảm thấy như mình đã mất ý thức sau khi đọc các ký tự đó, nhưng cậu không nhớ rõ lắm.

Cảm thấy như cậu đã trải qua một giấc mơ.
“Chuyện gì đã xảy ra?”

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào cầu thang với ánh mắt bối rối. Có vẻ như cậu đã đi xuống tầng hầm, nhưng cậu không nhìn thấy có cánh cửa nào ở cuối cầu thang.

Có vẻ như nó đã biến mất ngay khi cậu bước vào.
Lối ra duy nhất chính là cánh cửa đang ở trước mặt cậu.

Có sức mạnh bí ẩn nào đó đã đưa cậu đến đây và rõ ràng là nó đang bảo cậu là hãy mở cánh cửa đó ra.

Mặc dù biết điều này, nhưng không biết có những gì đằng sau cánh cửa khiến cậu do dự. Nhưng cậu không thể cứ đứng đây mãi.

Sau khi do dự một lúc lâu, Seol Jihu đi về phía cánh cửa. Hít một hơi thật sâu, cậu đẩy tay trái về phía trước. Sử dụng mana của mình để kích hoạt Blessing of the Circum nếu cần thiết, cậu từ từ đẩy cánh cửa bằng ngọn giáo.

Và khi cậu cẩn thận bước vào…

Zing~! Một cơn đau đầu mạnh mẽ ập vào não cậu.

“Keuk!”

Đôi mắt cậu trợn to và gập cả người lại. Vật lộn với cơn đau, Seol Jihu ôm chặt lấy đầu mình.
Đó là nguồn thông tin.

Cám giác giống như khi cậu trải qua sự Đồng bộ hóa và nhìn thấy tấm bia đá ở Giai đoạn 2, những luồng thông tin mới tràn vào não cậu.

Như mọi khi, cơn đau sớm biến mất. Nhưng Seol Jihu chợt sững người lại.
Cậu hoàn toàn bị sốc khi nhìn quy tắc của Giai đoạn 3.

“Cá… cái gì?”

Các quy tắc lần này không phức tạp như trước, nhưng chúng gây sốc hơn nhiều.
Đúng lúc đó, tiếng xào xạc vang lên. Seol Jihu ngẩng đầu và nhìn thấy chín cánh cửa. Tính cả cánh cửa của cậu đã từng đi vào, có tổng cộng mười cái.

Và trước mỗi cánh cửa là một người đang rên rỉ trong khi xoa bóp thái dương.

Dường như họ cũng vừa nhận được thông tin.