Khát Vọng Trỗi Dậy

Chương 118.5: Kẻ ăn bám (Phần 2)




Mặt Lạnh liếc nhìn cánh cửa bên trái chưa mở. Sau đó, cô bắt đầu bước về phía cửa, trước khi Seol Jihu kịp nói một lời nào.

Một con quái vật rú lên ngay khi cô mở cửa, nhưng chỉ sau vài đường kiếm lóe lên như ánh chớp, nó gục xuống với tiếng khóc thê lương.

Thịch.

Mặt Lạnh đá cái xác không đầu của con quái vật sang một bên, sau đó liếc nhìn Seol Jihu và biến mất trong phòng.

Mặc dù Seol Jihu đã nhìn thấy kỹ năng rút kiếm của cô ấy rất nhiều lần, nhưng cậu vẫn cảm thấy lạnh gáy.

Seol bước vào phòng và để lại đằng sau vài ánh mắt tò mò. Tại đây, cậu thấy Mặt Lạnh ngồi dựa vào tường. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô đã xử lý xong những con quái vật còn lại trong phòng.

“Đứng đó làm gì. Qua đây đi”.

Seol Jihu gật đầu và thản nhiên ngồi xuống cạnh cô.

“…”
Mặt Lạnh trố mắt nhìn cậu một lúc, rồi từ từ mở miệng: “Không ai nói với cậu là cậu rất vô duyên à?”

“Thì cô bảo tôi qua đây đi mà?”
Thấy Seol tỉnh bơ nói bằng giọng ngây thơ vô số tội, Mặt Lạnh đờ ra một lúc và nhìn lên trần nhà. Chẳng mấy chốc, một tiếng thở dài thoát ra khỏi miệng cô.

Sau một hồi im lặng, cô ấy lại nói: “Cậu khá mạnh đấy. Bảo sao cậu lại táo bạo như vậy.”

“Đó là một lời khen?”

“Phải.”

“Cảm ơn cô, nhưng có đồng đội thì thích hơn”.
Nghe lời đề nghị tinh tế của Seol Jihu, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt cô. Cô ấy quay sang nhìn thẳng vào cậu, và khẽ nói: “Phải, tôi đã suy nghĩ một chút về chuyện đó… Và có lẽ cậu đã đúng”.
“?”

“Chúng ta mới chỉ ở Giai đoạn 1. Cần xử lý mọi thứ càng nhanh càng tốt. Vì thế, tôi muốn hỏi cậu một chuyện.”

Thấy Mặt Lạnh nói với mình bằng giọng mềm dịu lạ thường, Seol Jihu trở nên lo lắng. Cậu định mỉa mai Mặt Lanh, nhưng cô ấy lạu đồng ý với câu nói của cậu. Lẽ nào…

“Cậu, tôi và con rắn đó. Tại sao ba chúng ta không hợp tác cùng nhau?”

“…Gì cơ?”

“À, cậu cũng có thể mang con nhãi đó. Nó hơi láo nháo, nhưng ít nhất con bé cũng biết vài chiêu trò hữu ích”.
“Có vẻ như cô muốn bỏ mặc ba người kia.”

Mặt Lạnh thẳng thắn mỉm cười: “Phải, ý tôi là vậy đó. À nếu cậu thích thì cứ mang theo cả Linh mục còn lại. Bây giờ cô ấy có vẻ vô dụng, nhưng ai biết sau này ra sao, nhỡ có việc cần thì sao!”

“Theo logic đó, chúng ta cũng nên mang theo Lara và Sophie…”
“Anh đang đùa à?” Mặt Lạnh ngắt lời Seol như thể cậu vừa kể câu chuyện cười – “Chỉ có kẻ ngốc mới coi một Chiến binh mất khiên và một Cung thủ kém cỏi ngang hàng với một Linh mục.”

Seol Jihu chuẩn bị từ chối, Mặt Lạnh bất ngờ chốt hạ:

“Bản thân cậu biết rõ, hai kẻ đó hoàn toàn vô dụng”.

Cậu trở nên câm lặng.

“Cậu không cần nghĩ nhiều đến thế đâu. Tôi biết cậu mạnh mẽ như thế nào, vì vậy chỉ cần hỗ trợ tôi như ban đầu. Chúng ta sẽ nỗ lực hết mình và nhanh chóng vượt qua nơi này.”

Thấy Seol trầm ngâm, cô hào hứng nói tiếp: “Nếu giai đoạn này có giới hạn thời gian, hoặc yêu cầu xử lý mọi chuyện càng nhanh càng tốt, thì ý kiến của tôi là hoàn toàn chính xác. Đúng không?”

Cô ấy không sai chút nào. Nếu Mặt Lạnh và Mắt Rắn góp sức cùng cậu, tốc độ của cả nhóm sẽ tăng lên đáng kể. Maria cũng tiết kiệm được sức lực và bùa chú của mình. Tuy nhiên, Seol Jihu vẫn băn khoăn. Cậu nghĩ rằng đây hoàn toàn là một cái cớ.

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.

Và đúng như Seol dự đoán, cô đang nhìn cậu bằng đôi mắt hứng khởi. Cậu cảm thấy cô đang thử mình. Có vẻ như cô ta chỉ muốn thấy Seol bỏ rơi Lara và Sophie, hoặc ít nhất là rút ​​lại ý định hỗ trợ họ.

‘Một kẻ biến thái’ – Seol Jihu thầm nghĩ. Cậu đã hy vọng có thể vượt qua Giai đoạn 1 một cách yên bình. Thế nhưng, rốt cuộc thì cậu vẫn phải giải quyết cô nàng cứng đầu này.

“Phải, cô nói không sai” – Seol Jihu ngập ngừng lên tiếng – “Đúng là làm thế sẽ giúp chúng ta tiết kiệm được thời gian”.
“…Hm. Tôi thấy cậu vẫn chưa đồng ý với tôi thì phải. Ok, thế cậu có ý kiến gì khác không?”

“Cô đang bảo tôi thuyết phục cô?”
“Đúng vậy. Tôi biết cậu vẫn muốn mang theo hai kẻ ăn bám kia. Nào, thử thuyết phục tôi xem.”

“Trước tiên, cô biết rằng Bữa tiệc này khác với những lần trước, đúng không?” – Seol Jihu quyết định đi thẳng vào vấn đề.

“Cậu muốn nói về chuyện mọi người bị tách ra?”

“Đúng.” Seol Jihu tiếp tục – “Nhưng tại sao? Điều này chưa từng xảy ra, đúng không?”

Mặt Lạnh im lặng không nói gì. Đoán rằng cô ấy bắt đầu chú ý đến câu chuyện của mình, Seol nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.

“Cô có nghĩ rằng Giai đoạn 1 này quá dễ không?”

Mặt Lạnh tròn xoe mắt nhìn Seol: “Ý cậu là…”
“Cho đến nay, chúng ta đã vượt qua 160 phòng, nhưng chẳng có chút chướng ngại nào. Tôi không ngạo mạn, nhưng lũ quái vật thực sự yếu hơn dự đoán.”

“…”
“Vấn đề là, từ trước đến nay, giai đoạn 1 chưa bao giờ dễ dàng như thế.”

“Sao cậu biết?”
Seol Jihu bắt đầu đọc cho cô nghe một bản tóm tắt về Giai đoạn 1 của các Bữa tiệc trước đây.

Đại loại là, những lần trước, những người tham gia đều tập hợp thành tổ đội và nỗ lực hợp tác cùng nhau từ lúc bước qua Cổng đến khi kết thúc Giai đoạn I. Đối mặt với vô vàn khó khăn, mỗi thành viên đều có vai trò quan trọng, mỗi nhân lực đều quý giá.
Tuy nhiên, bữa tiệc này thì ngược lại. Các đội bị tách ra và lũ quái vật yếu hơn hẳn.

“Do các đội bị tách ra, nên mức độ thử thách cũng giảm xuống chăng?”

“… Nghe có lý nhưng lại sai sai. Đời có bao giờ dễ dàng như thế đâu” – Seol Jihu lắc đầu – “Đây là lần đầu tiên Bữa tiệc không yêu cầu chúng ta hợp tác. Tôi e rằng đây là một cái bẫy.”

Mặt Lạnh vẫn không biểu cảm gì, nhưng đôi mắt cô đã mở to thành một vòng tròn. Câu trả lời của Seol đã vượt qua trí tưởng tượng của cô và khiến tâm trí cô quay cuồng.

“Vì thế….” – Mặt Lạnh lẩm bẩm như như thể cô ấy đang nói chuyện với chính mình – “Ngay khi chúng ta bỏ rơi một ai đó, chúng ta sẽ rơi vào bẫy”.

“Chính xác.”

“…Hmm” – Mặt Lạnh nghiêng đầu suy nghĩ. Cô ấy chắc chắn không phải là một kẻ ngốc. Cô ấy đã không coi nhẹ lời của Seol Jihu.

“Tôi hiểu những gì anh nói, nhưng mọi thứ chỉ là phỏng đoán thôi, đúng không?” – Cô mỉm cười và hỏi một câu hỏi sắc sảo – “Vì sao cậu lại nghĩ thế?”
Seol Jihu mím môi. Cậu không thể nói cho cô nghe về Cửu Nhãn hay Điều răn Vàng ròng. Cậu phải dùng phương pháp khác.
Seol nhớ tới những lời của cô gái tóc trắng. Tất nhiên, cậu không thể nói huỵch toẹt rằng cô ta là kẻ “tự cho mình là trung tâm”, nên cậu quyết định thay đổi các từ ngữ một chút.

Rất may, những lời đó đủ để khơi gợi sự quan tâm của cô.

Mặt Lạnh xoa cằm đăm chiêu. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cô mỉm cười nhìn Seol.

“Hoàng tử của chúng ta” – cô vừa nói vừa nhàn nhã vuốt tóc – “quả là một kẻ lẻo mép”.

“Tôi sẽ rất vui nếu cô không gọi tôi là hoàng tử” – Seol Jihu cười cay đắng.

“Ayaa ~ Cái này khó nha~”

“Cô không cần kéo theo họ quá lâu. Mọi thứ sẽ kết thúc sau Giai đoạn 1”.

“Có thể cậu nói đúng. Nhưng tôi thực sự không chịu nổi mấy kẻ ăn bám…”

Chính lúc đó….

Yà Hú ú ú ú!

Trước khi Mặt Lạnh kịp nói xong, một tiếng reo lớn vang lên ở phòng bên cạnh.