Khát Tình

Chương 8: Tặng hoa




Tề Vãn đã dành một ngày cuối tuần lười biếng ở nhà và giờ cô đang khởi động cho một tuần mới đầy năng lượng.

Những năm qua, một người cô đơn như cô luôn trải qua như thế.

Cô không thích bị gò bó bởi vì cô đã quá quen với sự tự do. Thỉnh thoảng, cô đi tìm kiếm niềm đam mê khi cảm thấy cô đơn. Cô nghĩ rằng cô thực sự không phù hợp với một người bạn trai bình thường, bởi vì cô không muốn yêu nữa.

Sáng thứ Hai, Tề Vãn đến công ty từ rất sớm. Vừa mở cửa công ty, cô đã sững sờ một lúc. Trước mặt cô là người phụ nữ tuyệt đẹp đã đến công ty với Lý Tử Lục vào tuần trước. Nếu cô nhớ không lầm thì cô ta tên là An Sa. Nhưng lúc này, người phụ nữ này không còn dáng vẻ lộng lẫy như hôm trước mà trông buồn bã, đôi mắt đỏ hoe cùng với tiếng nức nở nho nhỏ đang bị kìm nén lại bởi bàn tay che miệng, cô ta bước nhanh về phía Tề Vãn. Tề Vãn ngạc nhiên nhìn cô ta. An Sa liếc nhìn Tề Vãn, dừng lại một chút rồi lại vội vã đi qua.

Tề Vãn mấp máy miệng như muốn nói điều gì đó. Mấy giây sau, cô tỉnh lại nhìn về phía văn phòng của Lý Tử Lục.

Anh đã nói rằng sẽ mất từ năm đến mười ngày mà nhỉ? Tề Vãn suy nghĩ về điều đó, nhẹ nhàng bước đến bàn làm việc, ngồi xuống và vô tình liếc nhìn cánh cửa văn phòng Lý Tử Lục.

Lúc này, các nhân viên của công ty lần lượt bắt đầu vào công ty, không khí yên lặng ban đầu đột nhiên trở nên náo nhiệt và ồn ào hơn.

“Thư ký Tề, chị có đồ được gửi từ Cửa hàng hoa Xinh Xinh.” Ngay khi Tề Vãn dọn dẹp suy nghĩ của mình, cô nhìn lên và thấy Ngụy Vỹ, một cô bé ở quầy lễ tân.

“Cửa hàng hoa?” Nhìn bó hoa xanh to đùng mà Ngụy Vỹ đang cầm trên tay, Tề Vãn muốn mở miệng mà đột nhiên không biết nói cái gì.

“Vâng, người bán hoa mang nó đến quầy lễ tân và nói rằng nó dành cho cô Tề Vãn. Chị nhìn này, ở đây có một tấm thiệp!” Ngụy Vỹ chỉ vào tấm thiệp nhỏ.

“Tôi… ai muốn đưa nó cho tôi nhỉ?” Tề Vãn đứng dậy và ôm lấy bó hoa xanh xinh đẹp. Thật sự có một tấm thẻ.

“Ồ… cảm ơn em...” Tề Vãn mỉm cười cảm ơn Nguỵ Vỹ. Cô bé gật đầu vui vẻ rồi rời đi.

“Bó hoa lớn quá...”

“Tề Vãn, ai tặng cho cô thế?”

“Thật là một bó hoa đẹp. Tôi chưa từng thấy luôn. Không phải cô có nói rằng cô chưa có bạn trai hay sao?”

...

Trước những câu hỏi của các đồng nghiệp, Tề Vãn cũng không biết phải trả lời thế nào, bởi vì tấm thiệp chỉ ghi: “Vì em xinh đẹp.” và không chữ ký nào cả, chứ đừng nói đến bất cứ điều gì khác. Tề Vãn không thể giải thích rõ ràng, vì vậy cô đành mỉm cười, nói lảng sang chuyện khác để ngăn chặn sự tò mò của đồng nghiệp.

Hoa Dã Quỳ Xanh... thực sự rất bí ẩn. Cô giống một Dã Quỷ sao? Tề Vãn nhìn vào bó hoa lớn lộng lẫy đang nở rộ. Cô chỉ đành đặt chúng trên bàn làm việc của mình cũng không có ý định cắm những bông hoa đẹp như vậy vào bình. Đối với cô, đây là bó hoa không có nguồn gốc rõ ràng vì vậy cô không muốn gần gũi với nó.

“Em là thư ký của tôi. Tại sao em không quan tâm đến sếp của mình chút nào nhỉ?” Giọng nói của Lý Tử Lục đột nhiên vang lên, Tề Vãn giật mình nhìn lên hơi xấu hổ.

“Vâng... xin lỗi... anh Lý, anh đã trở lại...” Tất cả là vì cái bó hoa xanh chết tiệt này... Tề Vãn thầm mắng mình.

“Ủa? Trước đây chưa từng có ai tặng hoa cho em hay sao? Chỉ vì một bó hoa mà em lại bị phân tâm như thế?” Hôm nay Lý Tử Lục mặc một bộ vest màu xanh đậm, tóc anh được chải gọn gàng, toàn thân trông rạng rỡ, không giống như anh vừa đi công tác về.

“À...” Tề Vãn liếc nhìn đám hoa xanh trên bàn, bối rối hỏi: “Anh Lý, không phải anh nói sẽ mất năm đến mười ngày rồi mới quay về... Tại sao...” Nhìn vào vẻ ngoài tràn đầy năng lượng của Lý Tử Lục, giọng nói của Tề Vãn mỗi lúc một nhỏ hơn.

“Hả? Tôi không thể quay về sớm hơn sao?” Đôi mắt của Lý Tử Lục lúc này hơi mơ hồ, “Em không muốn gặp tôi?” Lý Tử Lục cố tình hạ giọng xuống.

Chết tiệt... Tay chơi này... Tề Vãn thầm nghiến răng... Nhưng cô không thể lừa dối bản thân rằng hôm nay trông Lý Tử Lục thực sự rất đẹp trai. Sau một thời gian, Tề Vãn đã quyết định bỏ cuộc. Không cần phải tốn nhiều thời gian hơn với một tay chơi chuyên nghiệp như này. Hơn nữa, đây là đang ở công ty nên tốt hơn hết là nên cẩn thận không thì Lý Tử Lục lại đề cập đến đêm đó thêm một lần nữa.

“Nhân tiện, anh Lý, tôi đã sắp xếp lại toàn bộ tài liệu mà anh yêu cầu khi anh đi vắng. Tôi sẽ gửi nó cho anh sau.” Tề Vãn trịnh trọng nói với Lý Tử Lục.

Nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của Tề Vãn, Lý Tử Lục mỉm cười bất lực: “Trong vòng nửa giờ, mang toàn bộ tài liệu đến văn phòng tôi.” Sau đó anh quay lưng rời đi.