Khát Tình

Chương 4: Một đêm thác loạn h+




Khuôn mặt cô nhăn nhó. Cô chỉ nhớ đôi mắt sâu thẳm kia, như thể cô đã nhìn thấy nó ở đâu đó.

“Đừng đi… đưa tôi...” Tề Vãn nói, cô đứng dậy ôm Lý Tử Lục vào lòng.

Lý Tử Lục sững sờ một lúc. Mặc dù có vô số người nữ với thân hình nóng bỏng xung quanh anh, nhưng vẻ đẹp của người phụ nữ trước mặt vẫn hấp dẫn hơn cả.

“Đừng đi...” Tề Vãn vẫn níu kéo. Cô ôm Lý Tử Lục bắt đầu hôn lên cổ và vành tai của anh.

“Vãn Vãn… em...” Lý Tử Lục đã cố gắng hết sức để kiểm soát bản thân, nhưng anh cảm nhận rõ ràng được sức nóng cùng độ cứng của thân dưới.

Nụ hôn của Tề Vãn rất dữ dội, cô ấy cởi từng chiếc cúc áo ra. Bản năng của Lý Tử Lục được trỗi dậy, ngay lập tức anh bắt đầu hôn lại cô.

“Chà… nóng quá...” Tề Vãn lẩm bẩm, hai tay ôm lấy cổ của Lý Tử Lục thủ thỉ bên tai.

Ôm lấy một thân hình quyến rũ như vậy, lý trí Lý Tử Lục từ lâu đã bị ném ra khỏi chín tầng mây. Anh hôn lên chiếc cổ trắng nõn của Tề Vãn, cắn nhẹ rồi âu yếm nó, như thể muốn lưu lại thật nhiều dấu yêu trên da. Hai tay anh cũng không nhàn rỗi, ôm lấy vòng eo thon thả của Tề Vãn, lần tìm khóa kéo của váy.

“Tôi nóng quá... Cho… Cho tôi...” Tề Vãn sững sờ kêu lên rồi làm ra loại hành động quyến rũ.

Nghe những lời của Tề Vãn, Lý Tử Lục thậm chí còn phấn khích hơn. Đôi mắt chăm chú nhìn cô đang nóng lòng vén váy, một tay cởi bỏ bộ đồ lót ren đen, còn tay kia che bộ ngực căng tròn của mình.

“Vãn Nhi… em thật xinh đẹp...” Đôi mắt của Lý Tử Lục dừng lại vài giây trước bộ ngực trắng to tròn của Tề Vãn, sau đó đẩy cô ấy lên giường, bắt đầu hôn zú trái một cách nhiệt tình. Tay kia nhẹ nhàng xoa zú phải của cô ấy, các ngón tay chăm chỉ nắn bóp vòng quanh bầu ngực, miệng anh mút zú trái một cách đầy thỏa mãn.

“Ah… huh...” Tề Vãn rất hưng phấn ý thức bay xa dần.

“Vãn Vãn...” Lý Tử Lục vừa hôn vừa gọi tên của cô.

Lúc này Tề Vãn nhận ra Lý Tử Lục đang ở trước mặt mình ngọn lửa ham muốn đã bùng cháy. Bây giờ cô y như bị kiến cắn khắp người, thân dưới ướt át sắp chịu không nổi nữa.

“Ưm...” Cô đưa bàn tay mềm mại ra cởi quần của Lý Tử Lục.

“Vãn Vãn...” Lúc này, nụ hôn của Lý Tử Lục dần dần trượt xuống, đi qua vùng bụng dưới mịn màng của cô, nhẹ nhàng vươn lưỡi liếm vùng xương chậu.

“Ahhh...” Tề Vãn cảm thấy xương chậu tê dại bụng co thắt.

Lý Tử Lục nhẹ nhàng cởi bỏ bộ đồ lót ren của cô rồi dùng ngón tay vuốt ve vùng ẩm ướt đầy mê hồn.

“Vãn Vãn… em ướt quá...” Lý Tử Lục nhìn vào ngón tay ướt đẫm của mình cười hài lòng.

“Ưhhh...”

Toàn bộ cơ thể của Lý Tử Lục đẩy lên, dùng ngón tay vuốt lọn tóc trên trán của Tề Vãn, hôn lên môi cô: “Anh... được chứ?”

Lúc này Tề Vãn đã hoàn toàn bị chìm đắm trong sự trêu chọc của tai Lý Tử Lục, cô không còn tỉnh táo, cũng chẳng hề kháng cự chút nào, bởi vì cô thật sự muốn chuyện đó xảy ra...

“Lục...” Tề Vãn khẽ gọi

Lý Tử Lục mỉm cười mãn nguyện: “Nói cho tôi nghe... em muốn...”

“Tôi muốn...” Tề Vãn đã cảm thấy phần thân dưới của mình hoàn toàn ẩm ướt nhiệt độ nóng bỏng bất thường. “Cho tôi ...”

Nghe thấy lời cầu xin của Tề Vãn, Lý Tử lục càng thêm hưng phấn. Phần thân dưới đã ngóc dậy một hồi lâu đột nhiên bước vào hang động ẩm ướt, động tác đưa đẩy lên xuống nhịp nhàng.

“Cho tôi...”

“Ah… rất tuyệt...”

Nhìn vào biểu cảm tê dại của Tề Vãn, Lý Tử Lục tăng tốc nhanh hơn, đây cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình ham muốn có một người phụ nữ đến như vậy.



Âm thanh của đồng hồ báo thức cắt ngang buổi sáng yên tĩnh. Tề Vãn đưa tay ra khỏi chăn với lấy chiếc đồng hồ để tắt chuông báo thức, sau đó đưa tới trước mặt để xem giờ. Cô vẫn cảm thấy hơi chóng mặt, cổ họng rất khô, ho vài tiếng rồi nhấc chăn lên.

Khi nhìn thấy cơ thể trần truồng của mình, theo phản xạ cô dừng lại, quay đầu nhìn lại phía bên kia giường. Không có ai nằm đó cả, cô rủ mắt xuống.

Đầu bắt đầu nhớ lại những cảnh đêm qua.

Bàn tay ôm chăn tay khẽ run lên một chút.

Thật đau đầu... đêm qua cô đã quá kích động. Người đó lại là sếp mới, cô đã phá vỡ quy tắc của bản thân từ trước đến nay...

Tề Vãn gãi đầu, bất lực trèo ra khỏi giường, lấy áo choàng khoác vào rồi uể oải bước ra phòng khách.

Trứng chiên, giăm bông, sữa... Mắt Tề Vãn có chút sững sờ khi nhìn thấy bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn. Nhìn lại, bên cạnh còn có một mảnh giấy nhỏ:

[Tôi có chút việc cần phải đến công ty trước. Hôm nay em không cần phải đi làm sớm đâu, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Ngoài ra, em phải thử bữa sáng anh đã nấu đấy.]

Sau khi đọc những lời trên tờ giấy xong, Tề Vãn vò nát tờ giấy.

Tại sao tất cả đàn ông đều như vậy? Coi đây là nhà nghỉ sao? Tề Vãn nghĩ như vậy rồi cầm ly sữa lên uống.

Uống sữa xong, cô liền cảm thấy thoải mái hơn, liếc nhìn quả trứng rán và giăm bông, thật sự rất muốn ăn.

Không biết tại sao, khi ăn chúng tâm trạng của cô bắt đầu tốt lên, liền tự an ủi mình. Coi như chuyện đêm qua là 1 dịp giúp cơ thể giải toả, vậy thôi.

Sau khi ăn sáng xong Tề Vãn mặc một bộ đồ công sở màu xanh nhạt, trang điểm nhẹ như bình thường. Cô vẫn giống mọi ngày, không muốn liên quan gì đến Lý Tử Lục, cho dù đêm qua hai người họ đã ngủ với nhau. Đó chỉ là nhu cầu tạm thời, giống như việc muốn uống nước khi cô thấy khát.

Tề Vãn bước đến bàn làm việc ngồi xuống như thường lệ, bắt đầu phân loại tài liệu.

“Chào buổi sáng...” Không biết Lý Tử Lục xuất hiện trên bàn của cô từ khi nào.

Tề Vãn nở một nụ cười không mấy tự nhiên, “Chào buổi sáng, anh Lý.”

“Em đã ăn sáng chưa? Lý Tử Lục cúi xuống nhẹ nhàng hỏi.

“Tôi đã ăn rồi. Cảm ơn anh”. Câu trả lời của Tề Vãn giống như một lời báo cáo, không có bất kỳ giọng điệu biết ơn nào.

Nghe được câu trả lời này, vẻ mặt Lý Tử Lục có chút bất mãn. Lúc này, hai nhân viên hành chính đi ngang qua họ.

“Cô Tề, đây là tài liệu hôm nay...”

“Mang nó đến văn phòng của tôi trong năm phút nữa.” Tề Vãn chưa kịp nói xong, Lý Tử Lục đột nhiên đứng phăng dậy bước vào văn phòng không thèm nhìn lại.