Hai ngày sau bữa tiệc, Lý Tử Lục có một chuyến công tác đến địa điểm thi công dự án. Tề Vãn cảm thấy mừng thầm. Ít nhất cô không phải sắp xếp quá nhiều lịch trình ngày và khối lượng công việc cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.
Chiều hôm đó, chỉ vài phút sau khi kết thúc giờ làm việc, cô ngồi vào bàn làm nhìn vào lịch, đôi mắt đầy buồn rầu.
Thời gian đã trôi qua quá lâu. Tề Vãn cầm tờ lịch lên vuốt ve một ngày ở trên đó, ngày 19.
Đã bốn năm rồi, phải không? Năm đó cô chỉ mới 20 tuổi và cô sẽ không bao giờ quên được.
Nhìn vào lịch, cô không khỏi cắn cánh môi dưới hấp dẫn của mình.
Cũng từ ngày đó, cô đã yêu thích cảm giác làm tình nhưng cũng ghét đàn ông.
Ngay khi tan làm, các đồng nghiệp lần lượt rời văn phòng, Tề Vãn cầm túi xách của mình lên một mình bước ra khỏi công ty.
Ngay khi cô vừa ra khỏi cửa tòa nhà, một ai đó lớn giọng gọi: “Vãn Vãn”
Lưu Ninh đứng trước bồn hoa cách đó không xa, với một nụ cười hạnh phúc có chút chói lọi.
“Tại sao anh lại ở đây?” Nhìn thấy Lưu Ninh, Tề Vãn luôn có cảm giác quen thuộc, nhất là nụ cười của anh, cô cảm thấy rất ấm áp và tươi sáng.
“Tôi ở đây đợi cô tan làm.” Tâm trạng của Lưu Ninh có vẻ đang rất tốt.
“Ồ? Tốt quá!”
“Tôi đã vượt qua thời gian thử việc và ký hợp đồng hai năm với mức lương rất tốt!”
“Thật sao? Xin chúc mừng!”
“Ha ha…vì vậy, tôi muốn ăn mừng...” Lưu Ninh cười như một tên khờ, ngớ ngẩn.
“Vậy thì tôi rất sẵn sàng để trở thành khách mời của anh.” Tề Vãn nói một cách dí dỏm.
“Chà, tôi vừa học cách làm nước sốt mì Ý mới. Hãy đến nhà tôi. Rồi sau đó tôi sẽ làm thử cho cô thưởng thức?”
“Được rồi, chỉ nghe thôi cũng thấy thèm rồi.” Thấy Lưu Ninh chân thành như vậy, tuy bản tính có chút nhút nhát nhưng cũng khá đơn giản. Tề Vãn thích những người thẳng thắn như vậy nên đã đồng ý, dù sao hôm nay cũng là một ngày đặc biệt đối với cô.
Họ cùng nhau đi siêu thị mua nguyên liệu, rồi tiến thẳng đến căn hộ của Lưu Ninh.
“Tôi không nghĩ rằng anh lại sống trong tòa nhà ngay bên cạnh! Chúng ta lại ở cùng một tầng.” Tề Vãn nhìn thấy phòng đối diện qua cửa sổ lớn trong phòng khách và nhận ra căn hộ của cô đối diện với nhà của anh.
“Thật sao? Cuối cùng thì tôi cũng biết cô đang sống ở tầng nào rồi.” Lưu Ninh vừa nói vừa thu dọn đồ mới mua.
Nhà Lưu Ninh rất sạch sẽ và gọn gàng. Nhìn thoáng qua, mọi thứ rất ngăn nắp. TV, ghế sofa, bàn ăn và tủ sách... được đặt gọn gàng. Có thể thấy Lưu Ninh thích sạch sẽ, ngăn nắp. Trong căn phòng nội thất gọn gàng đơn giản, Tề Vãn nhận ra rằng mọi món đồ nội thất đều được anh ấy lựa chọn cẩn thận, tinh tế mang lại cảm giác rất thoải mái.
Tề Vãn thầm quan sát rồi nhận ra thực sự cô thích một người đàn ông có cách sống và quan điểm về cuộc sống như vậy.
“Nào Tề Vãn, ngồi xuống đi tôi sẽ hoàn thành nó sớm thôi.” Lưu Ninh bước ra khỏi bếp sau khi đã mặc xong tạp dề, lúc này trông anh rất dễ thương.
“Tôi có thể giúp gì không?” Tề Vãn thản nhiên hỏi.
“Không, chỉ cần tý nữa ăn giúp tôi là được.” Lưu Ninh vui vẻ bước vào bếp.
Nhìn Lưu Ninh quay lưng đi, Tề Vãn cảm thấy như đã gặp anh ở đâu đó. Cô cảm thấy có chút quen quen, nhưng lại không thể nhớ ra.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, cuối cùng Lưu Ninh cũng ra khỏi bếp, bận rộn mang những chiếc đĩa lớn ra bàn.
Tề Vãn ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng. Nhìn thoáng qua trên bàn có mì Ý, salad, bánh mì tỏi, cánh gà... Nhìn trông rất ngon.
“Không phải anh đã nói rằng anh sẽ nấu mì Ý sao? Tại sao anh lại làm nhiều món ăn như vậy?” Tề Vãn nhìn vào những món ăn trên bàn, sự thèm ăn của cô đột nhiên trỗi dậy.
“Nào, làm ơn ngồi xuống đi.” Lưu Ninh cường điệu kéo ghế cho Tề Vãn. Trông anh rất ngoan ngoãn khiến Tề Vãn bật cười thích thú.
“Tôi không nghĩ rằng anh có thể nấu nhiều món ăn như vậy?”
“Nào, cô hãy nếm thử nó rồi cho tôi lời khuyên nhé.”