Đương nhiên, ngay sau khi bài phát biểu khai mạc của bữa tiệc kết thúc là thời gian được dành riêng cho các ông chủ của các công ty lớn gặp gỡ giao tiếp. Tề Vãn cầm ly rượu hoa quả, bị kéo đi xung quanh như một con rối. Nhìn thấy các chủ tịch, tổng giám đốc, thực sự như nhìn thấy các phiên bản nhiều màu sắc của Yamamoto. Nó khiến Tề Vãn vô cùng ghê tởm.
Tối nay cô mặc một chiếc váy dài do Lý Tử Lục mua, mái tóc cũng được nhà tạo mẫu uốn lọn sóng to, kết hợp với tone trang điểm theo phong cách nhẹ nhàng, trong sáng làm nổi bật lên toàn bộ vẻ đẹp tự nhiên. Cô không thích loại hình này chút nào, ngây thơ cái con khỉ khô.
Bị Lý Tử Lục kéo đi vòng quanh chào hỏi toàn bộ những người dự tiệc, cô chỉ mỉm cười sắm vai một thư ký duyên dáng. Mặc dù trong lòng rất bài xích nhưng mà dù sao vẫn phải cố gắng chịu đựng. Nói gì cũng là đại diện cho bộ mặt của công ty, nhất là tiền lương trả cho những giây phút này không hề thấp.
Cuối cùng, lợi dụng tình huống Lý Tử Lục bị đám phụ nữ ăn mặc lộng lẫy vây quanh, Tề Vãn liền tìm cớ để trốn đi. Cô lẻn đến một góc nhỏ cạnh cửa sổ, nhìn vào ly rượu hoa quả trên tay vẫn còn hơn một nửa khẽ thở dài.
“Rượu hoa quả của cô trông có vẻ rất ngon!” Giọng nói của một người đàn ông vang lên bên tai.
Tề Vãn giật mình. Ngay khi vừa quay đầu về hướng âm thanh phát ra, ly rượu hoa quả trên tay đã bị lấy đi.
“...” Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Tề Vãn.
“Nào, tôi sẽ đổi cái này với cô nhé!”
Người đứng cạnh Tề Vãn không phải ai xa lạ mà chính là Lý Vỹ Quân với đôi mắt sâu thẳm. Hôm nay anh ấy vẫn mặc đồ màu đen, nhưng mà là một bộ vest trông rất thanh lịch, mái tóc có chút dài đã được chải gọn gàng, nhưng vẫn không giấu được nét nổi loạn giữa đầu lông mày bộc lộ cá tính độc đoán.
Lúc này, người đàn ông đang lịch sự đứng bên cạnh cô, một tay cầm ly rượu hoa quả vừa lấy từ cô, tay kia một ly nước cam đưa đến trước mặt Tề Vãn.
“Anh...” Tề Vãn không thể tin rằng cô sẽ được gặp anh ấy ở đây.
“Cô có muốn uống thử một chút ly nước này không?” Lý Vỹ Quân chậm rãi nói, trầm ngâm nhìn Tề Vãn với đôi mắt thâm sâu.
“Ồ… cảm ơn...” Tề Vãn nhẹ nhàng nhận lấy nước cam. Khi ngón tay của cô chạm vào đầu ngón tay của Lý Vỹ Quân, đột nhiên cô cảm thấy một dòng điện nhỏ chạy xẹt qua trái tim mình, lòng như có dòng nước ấm tràn qua.
“Không có gì đâu. Loại rượu hoa quả này trông có vẻ ngon.” Lý Vĩ Quân nói rồi mỉm cười nhấp một ngụm rượu trong ly.
Tề Vãn cũng nhấp một ngụm nước cam, thật sự nó rất ngon. Cô cười nhẹ nhàng, kìm không được lên nhìn trộm Lý Vỹ Quân.
Anh ấy có còn nhớ không? Cô muốn nói, muốn hỏi nhưng trong lòng như đang có cơn nhói đau, âm ỉ không thể giải thích được.
“Anh...” Ngay khi cô lấy hết dũng khí định hỏi về điều đó thì bỗng có một bàn tay to đột nhiên đặt lên eo cô rồi siết chặt.
“Vãn Vãn, hoá ra em đang ở đây. Tôi đi tìm em từ nãy đến giờ.” Giọng nói của Lý Tử Lục rất nhẹ nhàng, nhưng bàn tay đặt tại eo Tề Vãn thì siết chặt có chút cứng nhắc, khiến cô không có cách nào kháng cự được.
“Anh Lý...” Tề Vãn được Lý Tử Lục ôm như thế khiến cô cảm thấy không thoải mái. Thậm chí cô còn đang thầm mắng rủa cái tên chết tiệt này trong lòng.
Tề Vãn lúng túng nắm chặt chiếc cốc trong tay. Một người là sếp còn người kia là người đàn ông trong lòng. Cô không ngờ lại thật sự gặp anh ấy trong một tình cảnh khó xử như vậy. Nghĩ về điều này, cô liền cau mày khó chịu. Nhưng trước mặt Lý Vỹ Quân cũng không thể mắng mỏ Lý Tử Lục. Dù sao thì Lý Tử Lục đã trả lương làm thêm giờ gấp ba lần cho tối nay. Ngoài ra cô cũng không thể làm cho ông chủ của mình bị mất mặt!
“Vãn Vãn, tại sao em lại đến đây một mình?” Lý Tử Lục cẩn thận hỏi, nhưng lời nói của anh đã bộc lộ ngữ khí không hài lòng.
“Không, quý ông này đã mang cho tôi một ly nước trái cây...” Tề Vãn cố gắng thay đổi chủ đề.
“Ồ? Em có biết Vỹ Quân không?”