Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 190: Diễn nửa ngày cũng không ai quan tâm!




Edit & Beta:Spum-chan

Đạp Tuyết Bạch và Lục Thông Ngọc phóng thẳng một đường, nhanh chóng biến mất trong Tuyết Nguyên mênh mông. Trong lòng Cục Bông tràn đầy buồn bực, lắc lư chạy đến một đồi tuyết, cuộn mình thành một cục tròn vo – tuy rằng vốn dĩ nó cũng rất tròn rồi.

Liên Thành Cô Nguyệt khom lưng ôm nó lên. Nói thẳng ra, hắn cũng không có mấy hứng thú với loại vật nhỏ lông xù này, trước kia nhiều nhất cũng chỉ ở Vô Tuyết Môn chọc ghẹo tuyết điêu. Nhưng tuyết điêu và Phượng Hoàng hiển nhiên có rất nhiều khác biệt, ví như nói cũng không vui như nhau, nhưng tuyết điêu nhiều nhất cũng chỉ tránh tay hắn đi, sau đó vọt thẳng vào lòng Ngâm Vô Sương cuộn tròn lại, tuyệt đối sẽ không giống như Cục Bông nhỏ nhắn này, không chỉ liều mạng đập cánh, còn vươn thẳng móng ra, mắt đậu đen vô cùng bi phẫn, cứ chíp chíp mãi chẳng chịu ngừng.

Liên Thành Cô Nguyệt bị làm cho đầu váng mắt hoa, đang nghĩ xem có cần giao trả cho Thẩm Thiên Lăng trước không thì sói tuyết đã ghé sát vào người hắn, há miệng ngậm Cục Bông lên.

“Chíp.” Tiểu Phượng Hoàng vẫy đầu kháng nghị.

Sói tuyết hoàn toàn không có ý thả nó xuống, ngậm nó chạy thẳng ra xa.

Liên Thành Cô Nguyệt cười lắc đầu, cũng xoay người lên ngựa cùng đi sâu vào Tuyết Nguyên. Bầy sói theo sát sau đó, trong lúc đạp bụi lướt gió, cuộn lên vô số tuyết trắng.

Mà ở phía khác, mấy người Diệp Cẩn vì không để dược thảo mất đi hiệu lực, gần như là gấp rút lên đường ngày đêm không nghỉ. Vốn nghĩ chắc hẳn bốn ngày sau là đến nơi, ai ngờ vào sáng sớm ngày thứ tư khi sương mù tán đi, ba người lại không nhìn thấy khói bếp quen thuộc trong đại doanh Sở quân, mà ở trong Tuyết Nguyên cách đó không xa, lại xuất hiện một thôn làng vắng vẻ.

“Đây là……” Thẩm Thiên Lăng có hơi sửng sốt.

Diệp Cẩn cũng khẽ nhíu mày, dựa theo năng lực của ba người, hẳn là khả năng bị lạc đường trong Tuyết Nguyên không lớn mới phải, loại tình hình xuất hiện trước mắt này, thật đúng là quỷ dị.

“Có vẻ đã nhiều năm không có ai ở.” Tại lối vào thôn, Tần Thiếu Vũ nhìn bốn phía xung quanh, “Chỗ này tám phần cũng là một trong những thôn xóm gặp nạn hồng thủy.”

“Nhưng sao chúng ta lại tới nơi này?” Diệp Cẩn vẫn không thể hiểu nổi, có bản đồ có la bàn, phương hướng cũng không sai, vậy mà lại có thể đi nhầm đường.

“Không biết.” Tần Thiếu Vũ nhướn mày, “Chắc là có người cố ý muốn chúng ta tới đây.”

Vừa dứt lời, không chỉ Thẩm Thiên Lăng, ngay cả Diệp Cẩn cũng có chút rùng mình, “Chu Giác?”

“Cũng chưa chắc.” Tần Thiếu Vũ nói, “Vào xem thử?”

Thẩm tiểu thụ như là bị đóng đinh trên mặt đất, cực kỳ không muốn đi vào, cái nơi này….. rất giống như có quỷ đó!

“Không đi!” Diệp Cẩn cũng cự tuyệt, “Tìm đường quan trọng hơn, còn có chính sự phải làm.”

“Chắc chắn không vào?” Tần Thiếu Vũ nói, “Không chừng sẽ có phát hiện lớn đó.”

Như là để chứng minh cái miệng quạ đen của hắn, sau một hồi, từ trong thôn bỗng nhiên truyền ra những âm thanh kì lạ, nghe sơ qua thì ù ù như tiếng tiêu, lâu lâu lại như thể có thêm tiếng nức nở của nữ tử, thỉnh thoảng pha lẫn thêm vài tiếng thét gào thảm thiết và tiếng khóc nỉ nỉ của trẻ con mới sinh, khiến lòng người phát lạnh.

Diệp Cẩn nhíu mày, “Cái quỷ gì vậy.”

“Ừm.” Tần Thiếu Vũ mắt nhìn Thẩm Thiên Lăng, “Làm sao đây, có quỷ thật kìa.”

Thẩm tiểu thụ:……

Mặc dù có hơi đáng sợ nhưng tuyệt đối không được nói ra chứ!

“Lại đây để tướng công ôm?” Tần Thiếu Vũ giang hai tay ra nhìn y.

Diệp Cẩn giận, “Đã lúc nào rồi mà còn có tâm tư này!”

“Không sai !” Thẩm tiểu thụ cũng kháng nghị theo.

Tần Thiếu Vũ bật cười, vươn tay nhéo nhéo mũi y.

Diệp Cẩn lấy hỏa chiết từ trong ngực ra, “Đốt sạch đi.”

Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt sùng bái nhìn tẩu tử nhà mình, đúng là cực kỳ bạo lực cũng cực kỳ trực tiếp.

“Bên ngoài đều đóng băng, chỉ sợ muốn đốt cũng không dễ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lúc trước cho rằng đây chỉ là thôn hoang bình thường, nhưng giờ xem ra, chắc lại là Chu Giác đang giở trò quỷ .”

Lúc mọi người nói chuyện, mặt trời cũng từ từ lên cao hơn. Lớp băng trên vách nhà cũng chậm rãi tan đi, rơi tách tách xuống đất, càng khiến xung quanh thêm lạnh lẽo.

Thẩm Thiên Lăng nhíu mày nhìn Tần Thiếu Vũ, “Ngươi có ngửi được mùi gì không?”

“Mùi gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Rất quen thuộc, nhưng nhất thời nhớ không ra.” Thẩm Thiên Lăng có chút rối rắm, loại cảm giác khó chịu này thật khiến cả người không thoải mái.

Âm thanh quỷ dị trong thôn xóm càng thêm thê lương, hệt như đang hát hí khúc. Nếu đổi thành người bình thường, chắc đã sớm sợ tới mức tè ra quần mà chạy trối chết, nhưng chết ở chỗ ba người bên ngoài đều không phải người bình thường, đứng ở cửa thôn không vào không đi, chỉ thản nhiên trò chuyện như chưa nghe được gì cả, cho nên qua một hồi, âm thanh lạ kia cũng dần tắt đi, xung quanh lại khôi phục yên tĩnh.

“Không vui.” Diệp Cẩn bĩu môi, “Còn tưởng sẽ cố quỷ quái lông mọc đầy người vọt ra nữa chứ.”

Thẩm tiểu thụ nghẹn họng nhìn tẩu tử nhà mình, vì sao cả quỷ quái ngươi cũng muốn phải có lông đầy người, chẳng lẽ muốn mang về nuôi, thẩm mỹ còn khác biệt hơn được nữa không.

“Hát hí khúc luôn phải diễn từng màn.” Tần Thiếu Vũ hất hất cằm, “Ai dà, màn tiếp theo bắt đầu rồi kia.”

Hai người còn lại nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy trên vách tường sau khi băng tan, lại từ từ xuất hiện những hình ảnh khủng bố, bên trong liệt hỏa hừng hực, một nam tử mặc hoàng bào đang bị ác quỷ cấu xé, máu chảy đầy đất tứ chi la liệt. khiến người xem có chút buồn nôn.

Tần Thiếu Vũ chậc chậc nói, “Sở Uyên mà thấy chắc sẽ tức chết.”

Thẩm Thiên Lăng:……

Vị thiếu hiệp này ơi, hình như ngươi chọn sai trọng điểm rồi.

“Là Ngũ Bội Tử.” Diệp Cẩn nói.

“Trùm chăn?” Thẩm Thiên Lăng không nghe rõ.

(Ngũ bội tử五倍子 [wǔbèizǐ] đọc giống Ô bị tử捂被子 [wúbèi·zi]: Trùm chăn)

“Ngũ Bội Tử, cỏn gọi là Bách Trùng Thương.” Diệp Cẩn giải thích, “Có thể xem là một loại dược liệu, cho thêm thuốc màu rồi để nó vẽ tranh lên tường, khi khô bức tranh sẽ biến mất, phun nước xà phòng lên thì sẽ xuất hiện lại.”

“Khó trách.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta đã nói vừa rồi ngửi được mùi rất quen mà.” Không ngờ lại chính là mùi xà phòng.

“Cho vẽ tranh lên tường trước, rồi lại dùng một tầng băng đông cứng lại, cuối cùng phun lên lớp băng một tầng nước xà phòng, sau khi băng tan bức tranh sẽ tự động hiện ra.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đối phương cũng xem như biết dùng đầu óc.”

Thẩm tiểu thụ rất 囧, Chu Giác nhất định không muốn nghe câu khen ngợi này đâu.

Trên đời này khiến người ta buồn bực nhất, chính là tỉ mỉ thiết kế kế hoạch liên hoàn xong, nhưng lại không ai mắc mưu.

Không chỉ không mắc mưu, còn đứng ở cửa thôn nói nói cười cười, trông tâm tình có vẻ rất tốt.

“Chúng ta vẫn nên đi thôi.” Qua một hồi, Thẩm Thiên Lăng nói, “Đứng ở đây cũng vô nghĩa, tìm đường quan trọng hơn.”

“Chỉ sợ không tìm được dễ như vậy.” Tần Thiếu Vũ nói.

Diệp Cẩn nhìn hắn một cái, “Ngươi cũng nghĩ vậy sao?”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Bằng không chúng ta cũng sẽ không lạc đường.”

“Có ý gì?” Thẩm Thiên Lăng như lọt vào sương mù, hoàn toàn nghe không hiểu.

“Có người bày mê trận trong Tuyết Nguyên.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cho nên chúng ta mới đi vòng tới nơi này.”

“A?” Thẩm Thiên Lăng chấn kinh.

“Sợ?” Tần Thiếu Vũ cốc cốc đầu y.

Cũng không đến mức sợ…… Nhưng đây không phải việc nhỏ gì đâu a! Thẩm Thiên Lăng hỏi, “Giờ phải làm sao đây?”

“Đi vào trong.” Tần Thiếu Vũ nói.

Thẩm Thiên Lăng:……

Thật sự phải đi vào sao, hình như có hơi kinh khủng đó.

“Đừng sợ.” Tần Thiếu Vũ nắm tay y, “Có thể tạo ra mấy âm thanh kỳ lạ kia, trong thôn nhất định có người nấp. So việc chúng ta cứ đi lung tung trong Tuyết Nguyên, không bằng cứ đi vào bắt vài phản quân ra dẫn đường.”

“Trên đường đi đã dụ dỗ chúng ta đến đây, không biết là đã giở trò quỷ gì nữa đây.” Diệp Cẩn nói, “Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, ba người cùng nhau vào thôn.

Như cảm nhận được có người ngoài xâm nhập, các loại âm thanh quỷ dị lại dần trở nên ồn ào, càng vào trong tiếng động càng lớn, có thêm vô số tuyết xà ờ trên mái hiên thè lưỡi, hai mắt đỏ như máu.

“Đừng sợ.” Diệp Cẩn nói với Thẩm Thiên Lăng, “Không có độc.”

“Ừm.” Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, cảm thấy Chu Giác thật khiến người ta chán ghét…… Thường xuyên làm ra mấy thứ vừa kỳ quái vừa ghê tởm, cũng thật không dễ dàng.

Chắc là cảm thấy có hơi ngáng đường, Tần Thiếu Vũ không kiên nhẫn vung tay lên, một đạo chưởng phong phóng ra đánh bay bầy rắn phía trước. Thẩm tiểu thụ thấy thế nhanh chóng ôm đầu, tránh bị rắn rớt trúng. Mà Diệp Cẩn bên cạnh bởi vì phản ứng hơi chậm, cho nên một con tuyết xà vừa vặn treo trên cánh tay y, trắng mịn lại trơn tuột, bỗng chốc mặt mũi y đều trắng bệch cả rồi!

“Có tin ông đây liều mạng với ngươi không!” Diệp cốc chủ xù lông nổi nóng.

“Không khống chế tốt độ lực thôi mà.” Tần cung chủ nhướn mày, không hề có chút hối lỗi.

Thẩm Thiên Lăng đồng tình đưa cho y một cái khăn, Diệp Cẩn đưa tay chà mạnh mấy cái, vừa định đập Tần Thiếu Vũ, bên tai lại truyền đến âm thanh kỳ lạ, nghe sơ qua như tiếng rắn thè lưỡi, nghe kĩ lại thì thô hơn nhiều, giống như túi da đang xì hơi.

Khói màu xanh lục dần dần bao phủ thôn xóm, trong lòng Thẩm Thiên Lăng hoảng hốt, độc-độc-độc khí?

Tần Thiếu Vũ lập tức che miệng mũi Thẩm Thiên Lăng lại, vừa định kéo y ra ngoài thì đã thấy Diệp Cẩn nhanh chóng lấy một viên thuốc từ trong tay áo ra uống vào, sau đó hít sâu một hơi.

Thẩm Thiên Lăng:……

Tẩu tử ngươi có tỉnh không vậy.

Vẻ mặt Diệp Cẩn như thường, nhét viên thuốc vào tay Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng, nói khẽ, “Uống vào rồi giả bộ bất tỉnh.”

Hai người lập tức hiểu ý của y, vì thế phối hợp lảo đảo mấy bước, ngã xuống đất.

Thẩm tiểu thụ bị Tần Thiếu Vũ ôm vào trong ngực, cảm thấy nhịp tim có hơi gia tốc – thật là quá kích thích !

Mà so ra, tâm tình của Tần cung chủ lại không mấy tốt đẹp. Vì bảo hộ Thẩm Thiên Lăng, hắn chỉ đành đè ở phía trên, nhưng tuyết lại rất lạnh, vừa nghĩ đến tâm can bảo bối nhà mình giờ đang phải nằm trong tuyết, nhất thời hắn rất muốn lôi Chu Giác ra đông thành tượng đá.

Khói mê xanh lục càng ngày càng dày, không biết qua bao lâu mới tán đi. Bầy rắn cũng biến mất tăm, bốn phía yên lặng, chỉ có tiếng vang nhỏ vụn của giọt nước rơi trên mặt đất.

Trong lòng Tần Thiếu Vũ lại càng không kiên nhẫn nổi nữa, đang nghĩ có nên dẹp luôn hay không, miễn cho heo con nhà mình bị lạnh đến phát bệnh, thì từ xa lại truyền đến tiếng bước chân.

Diệp Cẩn thầm cười, tiếp tục yên tâm nhắm mắt lại.

Làm không uổng công a……

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Thẩm Thiên Lăng nắm chặt vạt áo Tần Thiếu Vũ, cảm thấy tim sắp nhảy ra ngoài!

Tần Thiếu Vũ ngưng thần lắng nghe, dựa theo tiếng bước chân, chắc phải có gần hai ba mươi người, căn cơ võ công cũng không tốt được bao nhiêu, chỉ đơn giản là một đám ô hợp.

“Chúc mừng tiên sinh, chúc mừng tiên sinh a.” Một nam tử mặc trang phục tráng sĩ thấy đám người Tần Thiếu Vũ hôn mê nằm trên mặt đất, lập tức mừng như điên, “Tiên sinh đúng là có diệu kế.”

Tiếng cười của nam tử mặc hắc bào khàn khàn, như đến từ vực sâu địa ngục, “Tướng quân quá khen, chỉ là chút tài mọn mà thôi.”

“Truy Ảnh Cung chủ đỉnh đỉnh đại danh trên giang hồ, xem ra cũng chỉ có thế mà thôi, chỉ có hư danh, chỉ có hư danh, chỉ có hư danh a!” Lại thêm một người nói chuyện, “Ở trước mặt tiên sinh, quả thực giống như con kiến không chịu nổi một kích.”

Thẩm tiểu thụ đang yên lặng siết chặt nắm tay, chỉ có hư danh cái gì hả, còn nói tới ba lần, ngươi chết chắc rồi…… Có biết nam nhân của ta rất hẹp hòi không hả.

“Nói vậy người phía dưới chính là Thẩm Thiên Lăng sao.” Đối phương tiếp tục nói, “Nghe nói là yêu tinh chuyển thế, tuy là nam nhân nhưng còn mê người hơn nữ nhân, không bằng bắt về hạ chút thuốc cho các huynh đệ khoái hoạt –” Còn chưa nói xong, một dòng máu tươi liền bắn lên cao, người vừa rồi còn nước miếng tung bay, chớp mắt đã thành một khối thi thể không đầu.

Tay trái Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng, tay phải nắm chặt Xích Ảnh kiếm, ánh mắt băng lãnh nhìn đám người kia, hàn khí bao bọc quanh thân, tựa như Tu La chuyển thế.

Máu tươi đỏ chói chậm rãi từ lưỡi kiếm chảy xuống, nhưng không rơi trên mặt tuyết mà giữa đường đã bị hấp thụ sạch, đồ đằng quỷ dị trải đầy thân kiếm, tỏ rõ lai lịch của Thượng Cổ yêu kiếm.

Diệp Cẩn đành phải đứng lên theo, y vốn định giả chết để nghe thêm vài thứ, nhưng bất đắc dĩ là cái đám phản quân này không có mắt, vậy mà dám trực tiếp có ý đồ với Thẩm Thiên Lăng, xem như là tự tìm đường chết.

Mà phản quân cũng không thể nào ngờ được, ba người vừa rồi còn hôn mê bất tỉnh trong nháy mắt đã tỉnh lại, vậy nên nhất thời có chút mê man, đợi sau khi hiểu ra muốn xoay người chạy trốn, lại bị một tảng đá lớn đánh trúng sau lưng, ngã nhào xuống không đứng lên nổi nữa.

“Lên cho ta !” Nam tử mặc hắc bào thấy tình thế không ổn, phất tay hạ lệnh bảo mọi người xông lên trước, dễ cho mình tranh thủ thời cơ chạy trốn, nhưng sao bọn họ có thể là đối thủ của Tần Thiếu Vũ, chỉ trong chớp mắt, hai ba mươi người kia đã bị đánh ngã toàn bộ, nằm nghiêng nằm ngửa trên tuyết rên rỉ, nam tử mặc hắc bào cũng bị Diệp Cẩn rắc cho một lọ thuốc, cả người đều như bị rút hết gân cốt.

“Còn người nào khác không?” Tần Thiếu Vũ ngồi xổm trước mặt hắn, ngữ điệu băng lãnh.

Gương mặt nam tử mặc hắc bào vặn vẹo, chỉ thở dốc nhìn hắn, nhưng cũng không nói chuyện.

Tần Thiếu Vũ cười lạnh, giơ kiếm đặt lên cổ người khác, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nam tử mặc hắc bào, “Hỏi lại lần nữa, trong thôn còn người nào khác không? !”

“Tha mạng a !” Nam tử mặc hắc bào còn chưa nói chuyện, phản quân bị kiếm kề cổ đã sợ tới mức tè ra quần, cảnh tượng đầu đồng bọn bay lên trời còn rõ ràng trước mắt, hắn không hề nghi ngờ nếu đối phương không có được đáp án mình muốn, vậy đầu hắn nhất định cũng sẽ có kết cục như vậy. Đã chui rúc trong hố tuyết chờ đợi nhiều năm, vinh hoa phú quý còn chưa được hưởng, cứ vậy mà chết không khỏi quá thiệt thòi, vì thế lập tức khóc ròng hô lên, “Trong thôn không còn ai nữa, chỉ có mấy người bọn ta thôi, thật sự không còn nữa đâu !”

“Im miệng!” Nam tử mặc hắc bào giận tím mặt.

Nếu đổi thành bình thướng, sau khi hắn rống một tiếng như thế nhất định sẽ không ai dám phản bác. Nhưng xưa đâu bằng nay, tất nhiên không ai chịu nghe lời hắn nữa.

Trên thực tế chỉ cần có thể giữ được mạng, đám phản quân này thật hận không thể gọi Tần Thiếu Vũ là cha luôn, không đợi hắn hỏi nhiều, thì bọn chúng cũng đã nói rõ hết mọi chuyện ra.