Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 138




Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

Mà trên thực tế, Mộ Hàn Dạ quả thật sẽ không cho hắn cơ hội nói chuyện. Trực tiếp ôm ngang người lên đè trên giường, bắt đầu hôn như mưa rền gió dữ, Hoàng Đại Tiên chỉ cảm thấy đầu kêu ong ong, còn chưa kịp hiểu ra, phía sau đã truyền đến một trận đau đớn, vì thế nhíu mày rên rỉ một tiếng, giãy dụa muốn chạy trốn.

Nếu đổi thành lúc trước, Mộ Hàn Dạ tất nhiên sẽ không nỡ mạnh tay với hắn. Nhưng lần này lại là ngoại lệ, đại khái là vì mấy ngày nay có chút áp lực, hoặc bởi vì tư thế vừa rồi của Hoàng Đại Tiên thật sự quá mức mê người, tóm lại dâng lên vài phần dã tính không giống thường ngày, hai tay nắm lấy vòng eo tinh tế kia, thậm chí ngay cả khuếch trương thêm nữa cũng không đủ kiên nhẫn để làm, cúi người triệt để chiếm lấy hắn.

Hoàng Đại Tiên hô đau một tiếng, ngay cả hốc mắt cũng phiếm hồng. Mộ Hàn Dạ cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại kia, ánh mắt ôn nhu như nước.

Hai tay Hoàng Đại Tiên vô lực bắt lấy ống tay áo hắn, cầu xin nói, “Nhẹ một chút.”

“Làm ngươi đau sao?” Mộ Hàn Dạ ngậm lấy vành tai tay.

Sắc mặt Hoàng Đại Tiên đỏ bừng, quay đầu không thèm nhìn hắn.

Đợi đến khi người dưới thân bình tĩnh lại, Mộ Hàn Dạ mới vừa ngồi dậy, bắt đầu chậm rãi luật động. Hoàng Đại Tiên cắn mu bàn tay, nhưng vẫn có tiếng rên rỉ tràn ra khóe môi. Mình thì cả người trần trụi nằm trên giường, dùng tư thế xấu hổ hổ bị xâm lược chiếm đoạt, hắn lại áo mũ chỉnh tề không nhanh không chậm, khác biệt quá rõ rệt, ngay cả thân thể cũng bắt đầu đỏ lên rồi run rẩy, toàn như tựa như bị ngâm trong biển, sở hữu cảm quan đều bị bao phủ, chỉ còn lại khoáng cảm không dứt, kéo mình và hắn cùng chìm vào vực sâu vô tậm.

Giữa lúc lửa tình ngùn ngụt khắp trời, hai tay Hoàng Đại Tiên vô lực ôm chặt hắn, thanh âm khàn khàn khóc không thành tiếng, vốn muốn đẩy ra cự tuyệt, thân thể lại theo bản năng tham luyến càng nhiều nhiệt tình, hai chân gắt gao quấn trên lưng hắn, da thịt trắng noãn lại bị long bào thêu tơ vàng cọ thành một mảnh hồng nhạt, tăng thêm vài phần nhan sắc yêu dị. Mộ Hàn Dạ ôm lấy thân thể tinh tế kia, chỉ hận không thể một ngụm nuốt vào. Giữa lúc điên cuồng dây dưa, tất cả băn khoăn lý trí đều không còn tồn tại, chỉ còn lại dục niệm nguyên thủy nhất, như anh túc tùy ý lan tràn.

Mãi đến tận nửa đêm, trận hoan ái này mới vừa mây tan mưa tạnh. Trong không khí tràn ngập khí tức ái muội, chăn giường vô cùng hỗn loạn, hai người ai cũng không tưởng động, chỉ là im lặng ôm siết lẫn nhau, chỉ mong thời gian có thể ngưng tại đây, giữ lại mọi hình ảnh trong khoảng khắc này.

Bên ngoài từng trận gió nhẹ, hương hoa thơm ngát tản ra vô tận.

Đại khái là bởi vì buổi tối hôm trước ép buộc quá mức, sáng hôm sau, trán Hoàng Đại Tiên có hơi nóng lên, hai má cũng ửng hồng.

“Vương Thượng.” Nội thị cung kính đứng ở cửa, chuẩn bị đi vào hầu hạ hắn thay y phục vào triều.

Kiểm tra mạch tượng người trong lòng, xác định hắn chỉ vì có chút mệt mỏi, trái tim Mộ Hàn Dạ mới rơi lại vào lồng ngực. Nhẹ tay nhẹ chân định xuống giường thay y phục, nhưng lại bị Hoàng Đại Tiên kéo lại.

“Ngoan, ta thượng triều xong lại về với ngươi.” Mộ Hàn Dạ vỗ vỗ lưng hắn, “Ngoan ngoãn ngủ trước đi.”

Hoàng Đại Tiên nhíu mày, cọ cọ vào lòng hắn.

Mộ Hàn Dạ: …

“Vương Thượng.” Thấy Mộ Hàn Dạ nửa ngày không động tĩnh, nội thị lại dè dặt kêu gọi tiếng.

“Tiểu Viễn.” Mộ Hàn Dạ thử kéo người trong lòng mình ra.

Cánh tay Hoàng Đại Tiên lại càng ôm càng chặt, bất mãn lầm bầm vài câu.

Mộ Hàn Dạ dứt khoát nằm trở lại, ôm người hôn hôn, hơi nhỏm dậy, trầm giọng nói với bên ngoài, “Truyền chỉ xuống, hôm nay bãi triều.”

“Vâng.” Tuy nội thị thầm giật mình, nhưng trong lòng cũng biết đây không phải chuyện mình có thể quản, vì thế sau khi hô vâng liền khom người rời đi, thuận tiện mang theo cung nữ thái giám trong phòng.

Bốn phía lần nữa khôi phục im lặng, Mộ Hàn Dạ đè lại góc chăn cho hắn, ôm người ngủ lần nữa, rất là ấm áp ngọt ngào.

Mà bên phía đại điện, chúng thần tử lại bị bốn chữ “Hôm nay bãi triều” làm chấn động. Chỉ vì từ khi Mộ Hàn Dạ đăng cơ tới nay, trừ lúc không ở Thất Tuyệt quốc, bằng không dứt khoát không bỏ một ngày lâm triều nào, hôm nay lại khác thường như thế, khó tránh khỏi sẽ khiến người khác nghĩ nhiều.

“Hay là long thể Vương Thượng bất an?” Có lão thần đoán.

Nội thị lắc đầu, “Trương đại nhân không cần lo lắng, long thể Vương Thượng không sao cả.”

“Vậy sao đang yên lành mà không thượng triều?” Thần tử luôn ương ngạnh.

Nội thị bình tĩnh nói, “Nô tài không dám dò xét thánh ý, nguyên do trong đó, còn mong Trương đại nhân tự mình hỏi thì tốt hơn.”

Quần thần nghe vậy ai nấy gật đầu, tỏ vẻ vậy thì mình cũng không đi, đợi ăn điểm tâm xong mới đến Ngự Thư Phòng gặp Vương Thượng —— đang yên lành đột nhiên không thượng triều, thật khiến người ta bất an mà, phải chính miệng hỏi một câu rồi mới an tâm được.

Mộ Liệt Diễm đứng ở một bên, trong lòng cũng hơi buồn bực. Nhưng hắn cũng không phải buồn bực vì Mộ Hàn Dạ không thượng triều, mà là buồn bực đám thần tử này sao lại có phản ứng mạnh đến vậy, quân vương bãi triều một ngày, chẳng lẽ không phải là chuyện rất bình thường sao?

“Tiểu vương gia có muốn cùng đi dùng điểm tâm không?” Có thần tử mời hắn —— kỳ thật cũng không muốn mời đâu, nhưng tốt xấu gì cũng là Vương gia, thấy hắn đứng như cây cột ở cửa, ít nhiều gì cũng phải khách sáo một câu.

May là Mộ Liệt Diễm không mấy hứng thú cùng nhau dùng cơm. Dựa theo tính của hắn, vốn rất ít vào triều sớm, hôm nay hiếm khi tới sớm như vậy, cũng là vì tâm tâm niệm niệm không quên được Thẩm Thiên Lăng, đáng tiếc Mộ Hàn Dạ đang yên lành lại đi bãi triều, đành phải cúi đầu ủ rũ trở về, trong lòng rất thất vọng.

Mặt trời chậm rãi lên cao, trong tẩm cung rất ấm áp yên bình. Hoàng Đại Tiên giật giật thân thể, rốt cục mở mắt.

“Chào buổi sáng.” Mộ Hàn Dạ chỉnh chỉnh tóc rối cho hắn.

“Ừ.” Hoàng Đại Tiên lại úp sấp trên giường một hồi, đầu óc mới dần tỉnh táo lại, quay đầu nhìn người bên cạnh, nhất thời giật mình nói, “Sao ngươi còn chưa vào triều?” Vào thời điểm này thường ngày, cho dù có ở bên cạnh mình, thì cũng phải y phục chỉnh tề mới đúng, sao hôm nay còn mặc áo ngủ.

Mộ Hàn Dạ thâm tình tha thiết nói, “Bởi vì có tiểu yêu tinh bám người, lôi kéo bổn vương không chịu buông tay.”

Hoàng Đại Tiên bị chấn động, “Nói chuyện cho đàng hoàng!”

Mộ Hàn Dạ bật cười, đưa tay ôm hắn vào lòng, “Bởi vì ngươi cứ lôi kéo ta.”

Hoàng Đại Tiên: …

Cho nên ngươi liền không vào triều?

“Bãi triều một hai lần, cũng không phải chuyện gì lớn.” Mộ Hàn Dạ vuốt nhẹ lên lưng hắn, vừa lòng nói, “Ngẫu nhiên không quan tâm triều chính cũng không tệ.”

Hoàng Đại Tiên đau đầu.

“Không thì chúng ta lại đến một lần đi?” Mộ Hàn Dạ vẫn chưa thấy đủ, chậc chậc nói, “Nếu phải làm hôn quân, thì phải làm cho trọn vẹn mới được, ban ngày tuyên dâm cũng ắt không thể thiếu.”

Ngươi có đủ hay chưa! Hoàng Đại Tiên không thể nhịn được nữa, một cước đá hắn xuống giường.

Nội thị ngoài cửa nghe bên trong vang lên tiếng “rầm rầm”, đều có chút hai mặt nhìn nhau.

Này lại là làm sao a…

Bởi vì Mộ Hàn Dạ làm hôn quân đến hơi nghiện, cho nên hôm nay mãi đến khi cùng Vương hậu nhà mình dùng xong cơm trưa, mới chịu lê chân tới Ngự Thư Phòng.

Mộ Liệt Diễm vốn đang ở trong Thiên điện trò chuyện với mẫu thân nhà mình, sau khi nghe tin lập tức chạy qua, để lại An Bình Vương phi một mình kinh ngạc, đây rốt cuộc là làm sao vậy, cư nhiên bắt đầu cảm thấy hứng thú với triều chính rồi hả?

“Vương huynh.” Bởi vì ngoài thư phòng có rất đông lão thần, Mộ Liệt Diễm vất vả lắm mới chen vào được.

“Chuyện gì?” Mộ Hàn Dạ buông tấu chương trong tay, cũng thật có chút ngạc nhiên.

Mộ Liệt Diễm nói, “Hiếm khi được trở về một chuyến, tối nay ta định bày tiệc trong nhà, còn mong vương huynh nể mặt.”

“Hiếm khi trở về?” Mộ Hàn Dạ cười như không cười, “Nếu ta nhớ không lầm, trong hai năm ngắn ngủi, ngươi chạy về ít nhất mười lần.”

Mộ Liệt Diễm: …

“Chỉ vì bữa cơm, mà đáng cho ngươi ở bên ngoài chờ nửa canh giờ sao?” Mộ Hàn Dạ cũng không làm khó hắn, chủ động đổi đề tài.

Mộ Liệt Diễm ưỡn mặt nói, “Kỳ thật không chỉ là vương huynh, ta còn muốn mượn cơ hội này kết giao với Tần cung chủ.” Chính yếu là mong gặp lại Thẩm Thiên Lăng một lần, nhưng Mộ Liệt Diễm không có ngốc tới mức nói lần thật ra khỏi miệng.

Mộ Hàn Dạ cười cười, cúi đầu tự mình lật xem tấu chương. Từ khi Mộ Liệt Diễm hồi cung tới nay, liền có ảnh vệ Thất Tuyệt quốc trông coi hắn một tấc không rời, một là âm thầm bảo hộ, hai là cũng tránh cho Hỗn thế Ma vương này gây loạn nữa. Hôm qua hắn mới gặp được Thẩm Thiên Lăng trong Ngự Hoa viên, thì đã lập tức có người hồi báo cho Mộ Hàn Dạ, lúc này lại nghe hắn nói như vậy, sao còn không đoán ra ý đồ của hắn chứ.

“Vương huynh?” Thấy Mộ Hàn Dạ nửa ngày không nói lời nào, Mộ Liệt Diễm lại thử gọi một tiếng.

“Được.” Mộ Hàn Dạ gật đầu.

“Thật vậy sao?” Thấy hắn sảng khoái đáp ứng như thế, Mộ Liệt Diễm cũng có chút bất ngờ, vốn hắn đã sẵn sàng chờ bị cự tuyệt, còn vắt hết óc suy nghĩ một đống lý do khuyên nhủ đây.

“Mời ăn một bữa cơm thôi mà.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ta sẽ nói với Tần huynh, nhất định đến đúng giờ.”

“Đa tạ vương huynh.” Mộ Liệt Diễm vui đến không sao tả xiết, xoay người ra khỏi Ngự Thư Phòng, chỉ thiếu nước cười rộ lên.

Mộ Hàn Dạ lắc đầu, sau khi xử lí xong chính sự, liền đến chỗ của Tần Thiếu Vũ.

Trong viện thơm ngát hương hoa lài, là Thẩm Thiên Lăng đang nấu trà lài, Tần Thiếu Vũ ở bên cạnh y nhỏ giọng thì thầm, hình ảnh rất là ân ái triền miên.

Ám vệ ngồi xổm trên nóc nhà chống má, cảm khái chúng ta thật có phúc mới được thấy a… Đương nhiên chủ yếu là ngắm công tử, không mấy liên quan tới cung chủ đâu.

Cục Bông ghé vào ổ chăn phơi nắng ngủ khò khò, Đại Phượng Hoàng đứng trên ngọn cây, đang lãnh diễm xòe ra lông đuôi hoa lệ —— tuy kỳ thật không có ai xem, nhưng vẫn muốn xòe ra, bởi vì lão tử đẹp đó!

Các ngươi cảm nhận chút đi.

“Tần huynh.” Mộ Hàn Dạ đẩy cửa đi vào.

Cục Bông bị gây ồn không vui, chui vào trong chăn bông.

“Thất Tuyệt Vương.” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, “Thật đúng lúc, lại đây cùng uống trà đi, là Nga Mi Phiêu Tuyết thượng hạng đó.”

“Đa tạ.” Mộ Hàn Dạ ngồi xuống ghế nhỏ, chỉ thấy trong chén trà tinh xảo, mấy cánh hoa lài màu trắng đang nhấp nhô trong nước, lẫn vài phần tao nhã, vì thế cười nói, “Hai vị thật có nhã hứng.”

“Mộ huynh đến đây là có chuyện gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Mộ Hàn Dạ nói, “Buôn chuyện.”

Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Không giống.”

Mộ Hàn Dạ nhướn mày, “Vì sao?”

“Nếu thật sự là buôn chuyện, Mộ huynh dứt khoát không thể đến một mình.” Tần Thiếu Vũ lại châm cho hắn một chén trà nhỏ, “Nói đi, chuyện gì.”

“Kỳ thật cũng không phải chuyện lớn gì.” Mộ Hàn Dạ nói, “Đêm nay A Diễm muốn mời Tần huynh dùng cơm.”

“Khụ khụ!” Tần Thiếu Vũ còn chưa kịp nói chuyện, Thẩm Thiên Lăng đã sặc trà trước.

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Ghen?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Kỳ thật cũng không có, vị thiếu hiệp này ngươi thật sự rất đơn thuần.

“Không muốn ta đi?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm tiểu thụ liều mạng gật đầu, đúng vậy đừng có đi!

“Tóm lại cũng rãnh rỗi không có gì làm, đi xem hắn xiếc trò gì cũng tốt mà.” Tần Thiếu Vũ nhướn mày.

Biểu tình Thẩm Thiên Lăng rất phức tạp, chờ biết được chân tướng mọi chuyện, ngươi sẽ không nghĩ vậy nữa đâu.

“Tối nay ta với Lăng nhi nhất định đến đúng giờ.” Tần Thiếu Vũ nhìn Mộ Hàn Dạ.

Mộ Hàn Dạ lại lắc đầu, “Tần huynh đi một mình được rồi.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Tần Thiếu Vũ nhíu mày, “Vì sao?”

Mộ Hàn Dạ nhìn Thẩm Thiên Lăng.

Thẩm tiểu thụ nhìn trời, biểu tình quả thực vô tội.

“Nói!” Rõ ràng có chuyện gạt mình, sắc mặt Tần Thiếu Vũ trầm xuống.

Hai mắt Thẩm Thiên Lăng sáng quắc nhìn về phía Đại Phượng Hoàng, suy xét khả năng đằng không bay đi.

“Thất lễ.” Tần Thiếu Vũ đứng lên, kéo heo con nhà mình vào phòng.

Ám vệ đồng loạt cắn nắm tay, vô cùng muốn vọt vào cứu người.

Cung chủ thật dã man, nếu kéo hỏng bàn tay mềm mại của phu nhân thì làm sao đây.

Vô cùng đau lòng.

Mộ Hàn Dạ mỉm cười, ngồi trong viện tiếp tục uống trà.

Trong phòng, Thẩm tiểu thụ sắc mặt nghiêm chỉnh nghiêm túc nhìn nam nhân của y, “Ta là vô tội.”

“Nói.” Tần Thiếu Vũ ôm ngươi đặt lên bàn, “Bằng không đánh mông ngươi.”

Không cần dã man vậy chứ! Thẩm Thiên Lăng kháng nghị, “Bạo lực gia đình sẽ bị toàn nhân loại phản đối, chúng ta phải hòa thuận.”

Tần Thiếu Vũ nhéo bụng y, “Không cho vòng vo.”

Thẩm tiểu thụ ôm cổ hắn, ngưỡng lên hôn một cái, “Vậy nói trước, ngươi không được tức giận.”

“Ừ.” Tần Thiếu Vũ gật đầu.

“Thật sự?” Thẩm Thiên Lăng lại xác định lần nữa.

Tần Thiếu Vũ tiếp tục gật đầu.

“Gạt người.” Thẩm tiểu thụ rụt cổ ra sau, “Trông ngươi rõ ràng muốn phá nhà rồi kìa.”

Trán Tần Thiếu Vũ nổi gân xanh.

Thẩm Thiên Lăng thuận tay ôm ấm trà đưa qua, “Ngươi có cần uống chút nước dập lửa trước không?”

Tần Thiếu Vũ bị nói đến không giận nổi, nghiêng qua hôn nhẹ, “Ta không tức giận, ngươi nói rõ ràng đi.”

Thẩm tiểu thụ lẩm bẩm, “Hình như Mộ Liệt Diễm đối với ta có ý đồ xấu xa.” Nghe qua rất tự kỷ nhưng thật sự không có gì sai.

“Cái gì? !” Tần Thiếu Vũ như trong dự đoán giận tím mặt.

Thẩm tiểu thụ “vèo” một cái chui xuống bàn.

Tần Thiếu Vũ: …

“Ta là vô tội.” Thẩm Thiên Lăng ló ra hai con mắt nhìn hắn.

“Đi ra.” Tần Thiếu Vũ đưa tay.

Thẩm Thiên Lăng kiên quyết lắc đầu.

Tần Thiếu Vũ hít sâu một hơi, một tay nâng bàn “rầm rầm” quăng qua một bên.

Thẩm tiểu thụ kinh ngốc, hôm trước mình dùng hết sức cũng chỉ xê dịch được chút xíu, một tay ném đi là tình tiết gì đây trời.

Thiếu hiệp ngươi có sức phá được núi như thế, vợ ngươi biết chuyện này không?

Tần Thiếu Vũ kéo y vào trong lòng, “Nói cho rõ ràng!”

Thật là dữ mà… Thẩm tiểu thụ thành thành thật thật thỏa hiệp, kể lại chuyện hôm qua.

“Muốn chết.” Tần Thiếu Vũ nghiến răng nghiến lợi.

“Cũng không phải chuyện gì lớn.” Thẩm Thiên Lăng giúp hắn thuận khí, “Không cần quá để ý.”

“Lần này tha cho ngươi, lần sau không được gạt ta nữa.” Tần Thiếu Vũ nắm cằm y, “Nhớ kỹ chưa?”

Thẩm Thiên Lăng chân chó gật đầu, vô cùng không có khí khái.

“Tối nay đi dùng cơm với Thái Hậu, ta về rồi sẽ tới đón ngươi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Không được chạy loạn khắp nơi.”

“Ngươi muốn đến dự tiệc thật sao?” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Không đi không được?”

Tần Thiếu Vũ cười lạnh, “Đã mời tới cửa, sao có thể không đi.”

Sau lưng Thẩm Thiên Lăng có chút phát lạnh, “Vậy không cho ngươi gây chuyện, kỳ thật hắn cũng không có làm chuyện gì quá đáng.”

“Xem nam nhân của ngươi là cái gì?” Tần Thiếu Vũ gõ gõ trán y, “Là tiểu lưu manh trêu chọc một chút liền nhào ra đường đánh nhau?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Cũng không phải, nhưng đôi khi ngươi thật sự rất nóng nảy a.

“Yên tâm đi, ta có chừng mực.” Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ y.

Trong lòng biết tính hắn nói một thì không có hai, tuy Thẩm Thiên Lăng vẫn rất không yên tâm, nhưng cũng chỉ có gật đầu đáp ứng, chỉ ngóng trông hắn có thể đi sớm về sớm.

Mà trong phủ Vương gia, nhà bếp đang bận nấu nướng chiên xào, Mộ Liệt Diễm thì đang ở trong phòng ngủ, một hơi thay mười mấy bộ y phục, mong sao có thể có tư thế oai hùng, hiên ngang, anh tuấn một chút.

An Bình Vương phi còn chưa kịp hoàn hồn, hoàn toàn không biết con mình rốt cuộc trúng tà gì. Không nói đến Truy Ảnh Cung chủ kia từng đánh hắn, cho dù đã giải trừ hiểu lầm trở thành bằng hữu, nhưng phô trương thế này cũng khó tránh quá long trọng rồi.

Nhưng Mộ Liệt Diễm hiển nhiên không rãnh giải thích với nương hắn, vất vả lắm mới thay y phục xong, lại bắt đầu đi chọn từng thanh quạt, đúng là một ngày trăm việc.

An Bình Vương phi đau đầu.

Sau khi qua một hồi chỉnh chu long trọng, có thể biết Mộ Liệt Diễm có bao nhiêu chờ mong với đêm nay, thậm chí từ sớm đã đứng chờ ở cửa, không thể có nhiều thành ý hơn được nữa.

Mộ Hàn Dạ và Tần Thiếu Vũ một người một ngựa, dẫn đầy người từ trên đường đi tới. Mộ Liệt Diễm vươn cổ ra sức nhìn, cũng không tìm được Thẩm Thiên Lăng, vì thế trong lòng có hơi buồn bực.

“A Diễm .” Sau khi đi tới cửa, Mộ Hàn Dạ nói, “Mau tới bái kiến Tần huynh.”

Mộ Liệt Diễm: …

Tần Thiếu Vũ cũng cùng xoay người xuống ngựa, động tác gọn gàng lưu loát, thân hình cao ngất tiêu sái, hơn nữa vì thần tình lạnh lùng, hoàn toàn chính là sát thủ cái đẹp.

Vì thế quần chúng vây xem ai nấy che mũi, tỏ vẻ mình căn bản là chịu không nổi, thật không hổ là tướng công của Thẩm công tử, thật không thể xứng đôi hôn được nữa.

Một đám ám vệ đi theo phía sau Tần Thiếu Vũ, hiên ngang rất có khí thế, y chang xã hội đen!

Vì thế Mộ Liệt Diễm như trong dự kiến bị nhũn chân, còn rất muốn đi nhà xí. Chắc chắn đời này hắn sẽ không bao giờ quên được, hình ảnh mình bị đám người này bao vây trên đường đánh đến thê thảm.

Vốn muốn mời mỹ nhân ăn cơm, kết quả mỹ nhân không gặp được, còn mới một đống sát thần đến đây, loại đau khổ này ai hiểu cho a.

“A Diễm !” Thấy hắn đứng bất động, Mộ Hàn Dạ lại thúc giục một lần.

Mộ Liệt Diễm cuối cùng hoàn hồn, tâm không cam lòng không nguyện nói, “Bái kiến Tần cung chủ.”

“Tiểu vương gia khách khí.” Tần Thiếu Vũ cười nhẹ, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như trước.

“Tần huynh chớ trách.” Mộ Hàn Dạ dẫn theo hắn đi vào trong, “Từ nhỏ A Diễm đã quen thẹn thùng.”

Hạ nhân xung quanh nghe được, ai nấy chậc chậc đau răng —— công lực nói dối giữa ban ngày của Vương Thượng thật quá cao thâm, tiểu vương gia mà biết thẹn thùng, sợ là heo mẹ cũng biết leo cây.

Mọi người nối đuôi nhau mà vào, Mộ Liệt Diễm chưa từ bỏ ý định đứng ở cửa nhìn quanh quất, mãi đến khi người cuối cùng đi vào, mới không cam tâm thừa nhận rằng thì ra Thẩm Thiên Lăng thật sự không đến, trong lòng tất nhiên cũng vô cùng buồn bực.

“Tiểu vương gia.” Vật biểu giang hồ tượng lại vô cùng nhiệt tình, đưa tay ôm vai hắn đi vào trong, “Hôm đó chúng ta đánh ngươi như vậy, vốn tưởng sẽ kết thù, ai ngờ lại còn có thể cùng nhau ăn cơm, đúng là duyên phận đã tu từ ba kiếp.” Vô cùng cảm động.

Mộ Liệt Diễm khóc không ra nước mắt, loại duyên phận này căn bản không có ai muốn a! Ước gì về sau trọn đời không gặp.

Trong nhà ăn đã sớm dọn xong món chính, nấu nướng chiên xào rất là phong phú, hương thơm bốc nghi ngút khiến người thèm nhỏ dãi. Mộ Hàn Dạ ngồi ghế đầu, cười nói, “A Diễm có lòng như vậy, chư vị đừng khách khí.”

Ám vệ lập tức nói sao có thể khách khí, mọi người đều là huynh đệ tốt, nhất định sẽ không khách khí, chúng ta lập tức bắt đầu ăn đây.

Mộ Hàn Dạ vừa gật đầu một cái, ám vệ lập tức nâng đũa và chén! Vì thế Mộ Liệt Diễm cảm thấy hoa mắt, chỉ thấy một đống đũa cao thấp tung bay, tốc độ có thể nói là sét đánh sấm chớp, hệt như bị bỏ đói mười mấy năm.

Một đĩa bồ câu sữa quay vừa mới bưng lên, phút chốc chỉ còn chút vụn xương, Mộ Liệt Diễm thầm run rẩy, yên lặng nuốt nước miếng, sợ bản thân cũng sẽ bị mất người này ăn sạch. Không phải nói Truy Ảnh Cung là nhà giàu số một số hai trong chốn võ lâm Trung Nguyên sao, sao hiện tại thoạt nhìn còn hung tàn hơn Cái Bang vậy?

Sau món điểm tâm cuối cùng, ám vệ cảm thấy mỹ mãn buông đũa, ai nấy tỏ vẻ tiểu vương gia trăm ngàn lần đừng mang thức ăn lên nữa, chúng ta ăn không nổi nữa rồi, có hơi chướng bụng.

Mộ Liệt Diễm thiếu chút nữa khóc thành tiếng, cho dù các ngươi còn muốn ăn, thì sợ là nhà bếp cũng trống rỗng rồi.

Đám người này là cái gì vậy a.

Đương nhiên vì lấy lòng Thẩm Thiên Lăng, vỏn vẹn một bữa cơm là không đủ, Mộ Liệt Diễm thậm chí còn chuẩn bị cả vũ nương ở Tây vực trợ hứng. Chỉ tiếc mỹ nhân không gặp, khi không lại tiện nghi người ngoài.

Âm điệu đàn sáo du dương, tại giữa đại sảnh, mấy chục nữ tử mặc phục sức Tây vực đang vặn eo lắc mông, vô cùng xinh đẹp nóng bỏng. Vật biểu tượng giang hồ lại chấn kinh, bất giác cảm thấy may là hồi nãy đã ăn no a, bằng không chỉ sợ đã bị dọa choáng váng.

Phải biết chúng ta rất là thuần khiết a!

Đối mặt với một đám người như thổ phỉ thế này, Mộ Liệt Diễm tất nhiên không có tâm tình thưởng nhạc, vẫn luôn cúi đầu ủ rũ, chỉ ngóng trông thời gian có thể trôi nhanh một chút. Tần Thiếu Vũ thấy thế buông chén trà trong tay, nói với Mộ Hàn Dạ, “Lúc trước ở Sở quốc chỉ nghe nói, hiện tại xem ra, Thất Tuyệt quốc quả thật là giàu có đông đúc, cũng khó trách Hoàng Thượng luôn nhắc tới.”

“Hửm?” Mộ Hàn Dạ nhướn mày, “Sở hoàng nói thế nào?”

Mộ Liệt Diễm hiếu kỳ, cũng vểnh tai.

Tần Thiếu Vũ cười cười, nói, “Sở hoàng nói Thất Tuyệt quốc là mãnh hổ ẩn mình trong sa mạc Tây vực, bình thường thì không sao, nếu một ngày kia tỉnh lại, thì sẽ xảy ra đại loạn.”

Mộ Liệt Diễm nghe vậy cả kinh, chén trà trong tay suýt nữa rơi xuống đất. Cho dù hắn là tên ăn chơi trác táng, cũng hiểu rõ ý của những lời này. Đất đai Sở quốc rộng lớn phì nhiêu, hùng mạnh tới cỡ nào, nếu Thất Tuyệt quốc trở thành cái gai trong mắt Sở hoàng, thì sau này làm gì còn có ngày yên ổn?

“Thật như vậy sao?” Mộ Hàn Dạ quả nhiên cũng nhíu mày.

Tần Thiếu Vũ gật đầu.

“Vậy Tần huynh cần phải giúp ta.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ta có dã tâm hay không, Tần huynh biết rõ nhất mà.”

“Tất nhiên ta biết, nhưng cũng đành bất lực.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ không nghe ta.”

“Vậy phải thế nào?” Vẻ mặt Mộ Hàn Dạ càng thêm ngưng trọng.

Mộ Liệt Diễm cũng rất quan tâm.

Tần Thiếu Vũ nhướn đuôi lông mày, “Thì cũng có biện pháp.”

“Biện pháp gì?” Mắt Mộ Hàn Dạ sáng lên.

Tần Thiếu Vũ cười liếc nhìn Mộ Liệt Diễm một cái, sau đó nói với Mộ Hàn Dạ, “Đưa vương công quý tộc đến Sở quốc làm con tin, tự nhiên có thể khiến Sở hoàng yên tâm.”

“Khụ khụ.” Một ngụm nước này Mộ Liệt Diễm uống hết vào khí quản, làm làm làm làm con tin?

“Tiểu vương gia không cần lo lắng, Sở quốc cũng không phải khắp nơi đều có cạm bẫy đao thương, huống hồ cũng không nhất định phải là ngươi đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Tốt nhất phải là hoàng thân quốc thích, lại là nam giới, hơn nữa không có thân phận chức vị quan trọng nào tại Thất Tuyệt quốc. Như vậy vừa vặn có thể biểu đạt thành ý với Sở hoàng, vừa có thể để Thất Tuyệt quốc chịu ảnh hưởng nhỏ nhất.”

Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Nói có lý.”

Nói có lý? Mộ Liệt Diễm suýt nữa ngất xỉu, hắn không nói lời này còn tốt, nam giới trong hoàng thân quốc thích vô công rỗi nghề, ngoại trừ mình ra còn có thể là ai. Thường ngày đã quen sống trong an nhàn sung sướng, trên biên quan còn sợ chịu khổ, huống chi là đến Sở quốc làm con tin? !

Chỉ nghĩ thôi đã muốn tiểu ra quần.

“A Diễm không cần khẩn trương, việc này bổn vương còn phải suy xét.” Mộ Hàn Dạ đứng lên, “Thời gian không còn sớm, mọi người cũng nên về sớm.”

Ám vệ đồng loạt đứng lên, cuối cùng cũng được đi rồi a! Tỷ tỷ ngực bự gì đó thật là đáng sợ, vô cùng lo sợ sẽ bay ra.

“Vương huynh.” Mộ Liệt Diễm vẻ mặt cầu xin nhìn hắn.

Mộ Hàn Dạ vỗ vỗ vai hắn, “A Diễm cũng sắp hai mươi rồi.”

Bụng Mộ Liệt Diễm căng thẳng, suýt nữa tiểu ra quần. Hai mươi thì thế nào?

Mộ Hàn Dạ xoay người ra khỏi đại sảnh, ám vệ cũng tỏ vẻ quan tâm với Mộ Liệt Diễm, thậm chí còn chủ động tỏ ý sau này nếu gặp lại ở Sở quốc, nhất định sẽ chiếu cố hắn nhiều hơn.

“Mẫu phi cứu ta…” Vất vả lắm mới tiễn chân được đám người này, Mộ Liệt Diễm lập tức chạy đi tìm nương hắn.

Đây là tai nạn chết người a…

Trên đường cái trong thành, Mộ Hàn Dạ hỏi Tần Thiếu Vũ, “Xem như trút giận rồi chứ? Dựa theo tính tình của hắn, phỏng chừng đã sợ đến tiểu ra quần.”

Tần Thiếu Vũ cắn răng, “Lần này còn nhẹ, nếu lần sau còn mơ ước Lăng nhi, ta sẽ trực tiếp thiến hắn.”

Ám vệ nghe vậy đồng loạt kẹp chặt hai chân, không nên hở một tí là muốn thiến người a, phải biết chúng ta cũng thường xuyên mơ ước bàn tay của phu nhân đó.

Cung chủ thật là hung tàn!

Trong hoàng cung, Thẩm Thiên Lăng đang xắn tay áo tắm rửa cho hai con Phượng Hoàng, Cục Bông ghé vào cái bồn gỗ nhỏ, thường xuyên vươn móng vuốt, giống như kẻ trộm mà đá đá lông đuôi ca ca, vô cùng muốn bứt một cọng gắn lên mông mình.

Đại Phượng Hoàng lãnh liệt quét mắt tới, Cục Bông lập tức ngâm cả người vào trong nước, vô cùng không có cốt khí.

Thẩm Thiên Lăng thấy mà buồn cười, vất vả lắm mới tắm cho chúng xong, rồi lại dùng khăn lớn lau khô.

Lông tơ toàn thân Cục Bông xoã tung, đứng trên bàn đá lắc đầu. Đại Phượng Hoàng bay lên ngọn cây, bày ra tư thế đắm chìm dưới ánh trăng, hệt như một đóa hoa thủy tiên bảo thạch. Cục Bông nhỏ giọng chíp chíp, tỏ vẻ mình hoàn toàn không hâm mộ.

“Lăng nhi.” Tần Thiếu Vũ đẩy cửa đi vào, “Đã nói chờ ta đón ngươi mà, sao lại tự mình chạy về.”

“Thời gian cũng không còn sớm, không thể quấy rầy Thái Hậu nghỉ ngơi.” Thẩm Thiên Lăng đứng lên vẫy vẫy tay, “Chuyện thế nào rồi?”

Tần Thiếu Vũ lau tay cho y, kể lại chuyện trong Vương phủ.

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, đúng thật là không đánh nhau, nhưng chắc Mộ Liệt Diễm thà rằng bị đánh một trận, cũng không muốn phải lo lắng đề phòng như thế.

“Mặc kệ hắn.” Tần Thiếu Vũ ôm ngang lấy người, Nghỉ ngơi sớm đi.”

“Chíp!” Cục Bông chạy đến cạnh bàn đá, vừa định nhảy xuống đi tìm cha mẹ, đã bị ca ca giữa đường chặn lại.

Cục Bông giận dữ xòe hai cánh ngắn, tỏ vẻ mình muốn đá lắm rồi nha.

Đại Phượng Hoàng ngậm nó bay lên ngọn cây, tùy tiện đặt lên một nhánh cây, sau đó tiếp tục bày ra tư thế cao quý hoa lệ, bắt buộc đệ đệ tiến hành xem xét và ca ngợi.

Cục Bông buồn bực chíp chíp, sống không bằng chết.

Thời gian một đêm qua rất nhanh, sáng ngày hôm sau, tập thể Truy Ảnh Cung đang dùng cơm trong nhà ăn, Phạm Nghiêm lại đột nhiên đứng lên, nói với ngoài cửa, “Lão Ngô!”

Một nam tử đang khiêng củi nghe vậy ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy Phạm Nghiêm cũng giật mình, “Sao Phạm huynh lại ở trong Hoàng cung, hôm qua thấy cửa nhà đóng chặt, còn tưởng ngươi và Diêu tiên sinh đi xa nhà.”

“Nói thì dài. Nhưng mấy ngày trước không phải ngươi đến phía Tây buôn bán à, sao lại khiêng củi đến Hoàng cung?” Phạm Nghiêm đưa cho hắn một cái bánh bao.

Lão Ngô tên là Ngô Sơn, là thương hộ hành nghề buôn bán đường xa trong thành, có quan hệ khá tốt với Phạm Nghiêm. Hai người tuy không tính là tri kỷ, nhưng cùng uống rượu ăn cơm cũng là chuyện thường. Cho nên lần này gặp lại, khó tránh khỏi hàn huyên hai câu.

“Đừng nói nữa, ba đến năm năm nữa, chỉ sợ cũng không thể đến phía Tây buôn bán.” Lão Ngô thả đống củi xuống, thuận tay lau mồ hôi, “Hết cách rồi, đành phải đốn củi tìm chút phí sinh hoạt trong nhà, không thể cứ miệng ăn núi lở.”

“Vì sao?” Phạm Nghiêm khó hiểu. Thông thương Tây vực là khối thịt mỡ, mỗi lần qua lại, là đủ để kiếm được chi phí ăn mặc hơn nửa năm. Người đã quen việc làm ăn lớn này, sao có thể cam lòng về nhà đốn củi?

“Thương lộ Tây vực bị chặn mấy ngày trước.” Lão Ngô thở dài, “Là An Bình Vương tự mình hạ mệnh lệnh, nghe nói phía Tây đại mạc không yên ổn, ban ngày ban mặt lại có quỷ.”

Có quỷ? ! Nghe hai chữ này, ám vệ nhanh chóng nâng cao tinh thần. Thẩm Thiên Lăng cũng cùng Tần Thiếu Vũ liếc nhau.

Hành tẩu giang hồ nhiều năm, quỷ hồn chính là chuyện vô căn cứ nhất trên đời này, mặc kệ trước đó chuyện này có bao nhiêu quái lạ, nhưng đến cuối cùng khi sự thật được phơi bày, có tám chín phần là do người tác loạn, lần này chỉ sợ cũng không ngoại lệ.

“Không nói với ngươi nữa, ta còn phải nhanh chóng đi giao củi.” Lão Ngô vội vàng ăn hai cái bánh bao, lại khiêng củi lên lưng. Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ, “Là An Bình Vương hạ lệnh, có muốn đến hỏi Thất Tuyệt Vương chút không? Có lẽ hắn biết chuyện này.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Ta cũng đang nghĩ vậy.”

Ám vệ nhanh chóng nhét bánh bao vào miệng, cũng chạy theo ồ ạt đến Ngự Thư Phòng.

La Sát quốc vẫn luôn án binh bất động, khiến tất cả mọi người ở Thất Tuyệt quốc khó chịu hồi lâu, rốt cuộc cũng có chút chính sự để làm rồi a…