Ngoại Truyện 2
Hỏi: Muốn biến thành con vật gì nhất?
Tôi: Lập Cập nhà tôi.
Thẩm: Hạ Cảnh Khanh (Tôi: tổn thương lắm, rất xúc phạm, anh tiêu rồi!).
Hỏi: Khi không vui, thích làm gì?
Tôi: Ôm anh Thẩm.
Thẩm: Đi lại trước mặt Khanh Khanh, vì cô ấy sẽ nhận ra tâm trạng tôi không ổn và dỗ tôi.
Hỏi: Bạn nghĩ tình yêu là gì?
Tôi: Tình yêu là song hành, không rời không bỏ, ấm áp làm bạn, chậm rãi trên đường dài, cố gắng hết mình, giấu cũng không giấu được.
Thẩm: Mỗi người có một cách nhìn khác nhau, đối với tôi, đó là Khanh Khanh và tôi.
Hỏi: Nói một câu tâm tình đi.
Tôi: Em yêu anh, giống như anh trai em đánh em, không có lý do.
Thẩm: Em rất quan trọng, rất nặng ký, anh cũng cần.
Hỏi: Đối phương đã làm điều gì lãng mạn nhất?
Tôi: Không nhớ rõ, nhưng có rất nhiều chuyện ngu ngốc. Ví dụ như ngày 520, giữa đêm, khi tôi còn đang mơ ngủ, anh ấy đột nhiên hát tình ca bên tai tôi, ai mà chịu nổi.
Thẩm: Sinh nhật, bộ đồ hầu gái (Tôi: anh im đi).
Hỏi: Đã trải qua bảy năm ngứa ngáy chưa?
Tôi: Chưa, vì tôi và anh Thẩm như hai con nhím, tìm được cách ôm đúng nhất.
Thẩm: Chưa, vì tôi không rõ yêu cô ấy từ lúc nào, nên không biết bảy năm ngứa ngáy tính từ đâu.
Hỏi: Thần tượng ai nhất?
Tôi: Không nói đâu, sợ bị ghét.
Thẩm: Không có.
Hỏi: Nhân vật hoạt hình yêu thích nhất là ai?
Tôi: Conan, Đấu La.
Thẩm: Conan.
Hỏi: Lần đầu tiên nắm tay là khi nào?
Tôi: Ừm, không nhớ nữa, một tuổi?
Thẩm: Quá lâu rồi, có thể là ngay sau khi sinh.
Hỏi: Tại sao lại yêu đối phương như vậy?
Tôi: Tôi cũng không biết, có lẽ ngày tháng trôi qua, mỗi ngày đều yêu anh ấy nhiều hơn một chút, tích tụ lại, không còn đường lui, không thể tránh, không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng sẽ không có kết thúc.
Thẩm: Tôi yêu cô ấy, với lại tâm tư cô ấy đơn giản, giao cho người khác, tôi không yên tâm.
Hết