Khanh Vốn Phong Lưu

Chương 102




Chàng đứng ở bên cạnh sập, cúi đầu nhìn Phùng Uyển ngửa mặt nhìn mình, mái tóc buông thõng qua vai, đôi mắt như sao trời. Nhìn hồi lâu, chàng đột ngột cúi đầu, khẽ cắn ở trên cổ nàng. Lúc Phùng Uyển bị đau không dám kêu ra tiếng, chàng lầm bầm thật nhỏ: “Nữ nhân giảo hoạt xấu xí!” Có cái gì mà chàng không biết, Phùng Uyển cố ý gọi Phất nhi phá hỏng! Nàng vốn là như vậy, thời điểm quan trọng cuối cùng đẩy chàng ra!

Nghĩ tới đây, miệng chàng hơi hé, lại cắn một cái, lần cắn này hơi mạnh, ngay cả chàng cũng cảm nhận được vị máu nhàn nhạt. Đương lúc Vệ Tử Dương vội vàng ngậm miệng, đôi cánh tay giống như rắn choàng chặt cổ của chàng, sau đó tai trái chàng được một thứ ấm áp ngậm vào, hơi thở ấm áp, ướt át như vậy phả thẳng vào tai khiến cho Vệ Tử Dương vui mừng một trận. Đột nhiên, một cơn đau nhức ập tới!

Miệng Phùng Uyển hơi mở, cắn thật mạnh vào vành tai chàng.

Vành tai đau nhức, nhưng hơi thở thổi vào trong tai lại ấm áp. Ngay cả cánh tay kia choàng lấy chàng cũng ấm áp. Vệ Tử Dương chỉ cảm giác trái tim mình cũng nóng lên. Lập tức, chàng đưa lỗ tai lại gần môi nàng, vui mừng nói: “Cắn một lát nữa đi!”

Năm chữ vừa thoát ra, cảm giác vô lực lại ùa đến với Phùng Uyển. Nàng vốn không phải người tùy hứng, thật sự quá tức chàng nên lúc này mới hạ quyết tâm cắn một cái; vốn là mượn dịp này cảnh cáo một câu, để lần sau chàng chú ý chút ít. Nào biết đâu rằng, nàng còn chưa kịp nói gì nữa đã nghe được những lời vui mừng này của chàng?

Cảm giác được cái miệng nhỏ nhắn ngậm vành tai đang buông ra, Vệ Tử Dương quay đầu lại, chàng đối diện Phùng Uyển hai gò má đỏ bừng, bởi vì tức giận, bởi vì hết cách, cũng bởi vì ngượng mà hai mắt sáng long lanh.

Ngay lập tức, mắt phượng của chàng híp lại, hơi nhoẻn miệng nở nụ cười, “A Uyển, cảm giác rất tuyệt!”

Vụt một cái, mặt Phùng Uyển lại càng đỏ đến sắp nhỏ ra máu rồi.

Vệ Tử Dương thấy thế, nén lại câu nói cười khẽ một tiếng. Chàng im lặng nhìn nàng, cơ thể ổn định lướt qua. Trong nháy mắt, chàng đã nhảy ra khỏi cửa sổ. Phùng Uyển vội vã nhoài người tới trước, lúc chuẩn bị đóng cửa sổ lại nhìn thấy khoảng năm bước về phía trước nơi trên ngọn cổ thụ, bóng dáng Vệ Tử Dương đung đưa theo gió. Dưới ánh trăng, bóng dáng chàng thon cao bay bay như gió, nhìn không rõ ngũ quan trên khuôn mặt nhưng đôi mắt như sao trời và đang cười đến là rực rỡ. Thấy Phùng Uyển nhìn về phía mình, chàng lộ ra hàm răng trắng như tuyết với nàng, chỉ chỉ vành tai của mình và nói khàn khàn: “A Uyển, nàng phải nhớ rõ, hôm nay nàng cắn ta, khinh bạc ta, sau này đừng có mà chối cãi!”

Chứng kiến Phùng Uyển ngây người như phỗng, mắt phượng của chàng híp chặt lại, thân thể tuyệt đẹp lộn nhào trong không trung về phía sau một cái. Trong nháy mắt liền biến mất ở ngoài tường rào.

Phùng Uyển đóng cửa sổ lại.

Nàng ngồi ở đầu sập, cho đến khi gương mặt không còn nóng nữa, cho đến khi cả người đều bình tĩnh lại rồi mới từ từ gọi: “Phất nhi, vào đây một lát.”

Giọng điệu của nàng bình tĩnh mà lạnh nhạt, dường như hoàn toàn xác định rồi, khẳng định lúc này Phất nhi không dám ngủ, chắc chắn đang chờ nàng gọi đến.

Ngoài cửa, Phất nhi cắn môi, thả ống tay áo xuống, hai tay của ả xoắn lại rồi nới lỏng, nới lỏng rồi xoắn lại. Cuối cùng trên mặt ả lộ vẻ dứt khoát, đi vào cửa phòng đã được Phùng Uyển mở ra.

Dưới ánh trăng, phu nhân của ả đang lẳng lặng đứng ở bên cạnh màn cửa sổ bằng lụa mỏng, khuôn mặt quay ngược lại với ánh trăng, một đôi mắt u tĩnh sâu xa đang nhìn chằm chằm ả.

Mỗi lần đối mặt với phu nhân như hiểu rõ hết thảy thế sự, trong lòng Phất nhi như treo lơ lửng tức khắc. Bất tri bất giác, ả cúi đầu, hai gấu tay áo lại càng xoắn chặt hơn.

Phất nhi đi tới trước mặt Phùng Uyển.

Không đợi ả mở miệng, tiếng Phùng Uyển dịu dàng truyền đến: “Ngồi đi.”

Phất nhi khẽ nói: “Phu nhân, Phất nhi không dám.”

“Không sao cả, ngồi xuống đi.” Giọng nói của nàng vẫn dịu dàng hòa nhã như vậy, khiến người nghe bất giác cảm thấy sự yên ả.

Lui về sau một bước, Phất nhi đặt mông ngồi xuống sập.

Phùng Uyển nhìn ả một cái, quay đầu nhìn ánh trăng phía ngoài, hạ giọng mở miệng: “Phất nhi?” Mới gọi một câu như vậy, Phất nhi không thể nào tự kiềm chế nổi sợ hãi, ả vội vã đáp: “Dạ.”

Phùng Uyển không nhìn về phía ả, nàng lẳng lặng nói: “Ngươi nghĩ muốn cái gì?”

Phất nhi vụt ngẩng đầu.

Phùng Uyển chậm rãi nói: “Nguyệt nương giúp ngươi.” Mới nói tới đây, mặt Phất nhi liền trắng bệch, ả vừa mới há mồm lại nghe Phùng Uyển tiếp tục nói: “Là nàng ta muốn ngươi theo dõi ta à? Ngươi nhận lợi ích của nàng ta thì cũng đáp ứng yêu cầu của nàng ta, nhưng vẫn chưa từng nói chuyện gì xảy ra….”

Phùng Uyển quay đầu lại, nàng nhìn thẳng vào Phất nhi sắc mặt tái nhợt đang xen lẫn hoảng sợ như nhìn thấy quỷ, hờ hững nói: “Chuyện ban đêm Vệ tướng quân, ngươi chưa từng bẩm báo với bất kì người nào, mà lại chú ý mọi lúc. Đêm đã khuya như vậy còn ở bên ngoài nghe.”

Giọng nói Phùng Uyển có phần lạnh lùng, “Phất nhi, ngươi nghĩ muốn cái gì?”

Phịch một tiếng, Phất nhi cũng không gắng sức nổi nữa, ả lảo đảo đứng lên khỏi sập, quỳ rạp xuống trước mặt Phùng Uyển.

Ả run rẩy cúi đầu, hai tay dưới ống tay áo kia còn không ngừng xoắn xít: Sao phu nhân nàng biết hết mọi thứ? Sao nàng lại đáng sợ như vậy? Không được, hiện tại không được, với thân phận của phu nhân, nhất định phải bắt gian tại trận mới làm cho người ta tin tưởng và nghe theo, hiện tại người nơi này đã rời đi, ta làm cái gì cũng không được!

Lại nói tiếp, dù cho bắt gian thì có ích lợi gì?

Ý nghĩ này chỉ là một cái thoáng qua, đảo mắt, ả phủ phục trên mặt đất, run giọng nói: “Phu nhân, phu nhân, nô tỳ chưa từng….”

Không đợi ả nói xong, Phùng Uyển liền cắt ngang lời của ả, “Không phải sợ.” Giọng nói của nàng dịu dàng như nước, vẫn giống như bình thường, có tác dụng khiến người ta bình tĩnh, “Ta sẽ không xử phạt ngươi.”

Phùng Uyển cười khẩy, khẽ nói: “Phất nhi, nói cho ta biết, ngươi nghĩ muốn cái gì?”

Phất nhi nào có nói ra.

Ả phủ phục trên mặt đất, chỉ cảm thấy mồ hôi hột trên trán chảy ròng ròng, cảm giác được lưng đã lạnh thấu.

Một lúc lâu sau, tiếng Phùng Uyển như thở dài truyền đến, “Đi ra ngoài đi.”

… Mãi qua một lúc lâu, Phất nhi mới hiểu được ý của những lời này.

Nhưng, cứ thế mà để ả rời đi?

Phất nhi vừa mừng vừa sợ, ả lo sợ không yên ngẩng đầu nhìn hướng Phùng Uyển. Bên kia, nàng quay lưng lại với ánh trăng, cặp mắt u tĩnh như đầm sâu.

Rõ ràng ánh mắt này dịu dàng như thế, rõ ràng đôn hậu như trước nhưng sao ả lại cảm thấy sợ? Ở trước mặt nàng lại không che giấu nổi sợ hãi?

Hàm răng đánh lập cập, Phất nhi run run đáp: “Vâng, vâng.”

Vừa nói, ả vừa bò dậy, lặng kẽ lau đi mồ hôi chảy đến mắt, ả khom người lui ra ngoài.

Phất nhi vừa mới lui đến khóa cửa, giọng nói Phùng Uyển khẽ khàng truyền đến, “Đóng cửa lại.”

“… Vâng, vâng.”

Cửa phòng vừa đóng lại, Phùng Uyển thu hồi tầm mắt.

Tầm mắt vừa thu hồi, tay nàng liền như suy nghĩ từ trước sờ lên xương quai xanh. Ngón tay vừa mới sờ lên, nàng liền đau đến rên một tiếng.

Phùng Uyển nhíu mày lại, suy nghĩ nói: Dường như lá gan Vệ Tử Dương càng lúc càng lớn rồi, chàng hiểu rõ nàng như vậy, nếu như sau này buông thả ra thì bảo nàng đối phó thế nào chứ?

Đêm nay, Phùng Uyển không hề ngủ một chút nào, nàng nằm ở trên sập lăn qua lăn lại, càng không ngừng nghĩ tới lời của Vệ Tử Dương, nghĩ tới ánh mắt của chàng, nghĩ tới động tác của chàng…

Trằn trọc trở mình một đêm như thế, khi tỉnh lại, sắc trời đã sáng choang.

Phùng Uyển ngồi dậy khỏi sập, gọi Phất nhi giúp rửa mặt.

Hiển nhiên Phất nhi một đêm không ngủ, hai quầng mắt thâm rõ ràng lộ trên mặt ả tái nhợt gầy yếu. Ngay cả lúc chải đầu cho Phùng Uyển, tay ả cũng run suốt.

Vừa mới rửa mặt xong, tiếng một tỳ nữ truyền đến từ bên ngoài, “Phu nhân có đây không?”

“Có đây.”

“Lang chủ bảo phu nhân đến thư phòng.”

Phùng Uyển ừ, nói: “Bảo lang chủ chờ một lát.”

“Dạ.”

Trang điểm xong xuôi, Phùng Uyển đứng lên. Nhìn Phất nhi mặt tái xanh như quỷ trong gương đồng một cái, Phùng Uyển thu hồi tầm mắt, đi lại ung dung tới gian phòng Triệu Tuấn.

Phất nhi ngơ ngác nhìn bóng lưng Phùng Uyển, cho đến khi không nhìn thấy nữa ả mới phát hiện ngực nín thở đến nỗi đau đớn.

Vội vàng hít một hơi, ả kinh sợ nghĩ nói: Không được, tiếp tục như vậy ta sẽ chết, nhất định ta sẽ chết. Hay là rời đi… Nhưng mà khế ước bán thân của ta cũng ở nơi đây, bên ngoài binh hoang mã loạn, ta có thể đi nơi đâu?

Trong sân, Nguyệt nương Vũ nương và đám người ở, các nàng thấy Phùng Uyển đi ra thì đồng thời quay đầu nhìn lại, trong vẻ mặt không che nổi kinh ngạc.

Rất hiển nhiên, chuyện ngày hôm qua xảy ra trong triều đã truyền đến tai các nàng.

Phùng Uyển liếc mắt nhìn qua một đôi mắt kinh ngạc không thể tin nổi rồi tiếp tục cất bước đi về phía trước.

Lúc này Nguyệt nương chạy ra, ả đi tới bên người Phùng Uyển, cúi đầu khẽ gọi nói: “Phu nhân.”

Thấy Phùng Uyển ngừng bước, mặt ả trắng bệch nhìn phía Phùng Uyển, môi mấp máy vài cái nhưng không hề phát ra âm thanh.

Phùng Uyển hờ hững liếc ả một cái, cũng không thèm để ý, tiếp tục cất bước đi về phía trước.

Mãi cho đến khi nàng đi xa, Nguyệt nương cũng không hề phát ra một âm thanh nào.

Trong nháy mắt, Phùng Uyển đi tới ngoài thư phòng Triệu Tuấn, nhẹ nhàng gõ cửa, Phùng Uyển khẽ khàng gọi: “Phu chủ?”

“Đi vào.”

Giọng nói Triệu Tuấn trầm thấp và lạnh lùng, y xuống sập, bước đến bên cạnh cửa phòng, đột nhiên vươn tay kéo cửa phòng ra.

Nhìn Phùng Uyển yên lặng dưới ánh mặt trời, đầu tiên là Triệu Tuấn hơi giật mình, sau đó lạnh giọng nói: “Sao vậy, ngủ không được ngon giấc?” Y cười khẩy nói: “Chẳng qua là một phụ nhân ti tiện mà cũng muốn làm chuyện trượng phu, những ngày ngủ không ngon còn nhiều.”

Trong giọng điệu của y có sự chán ghét, có vẻ tức giận không có nơi trút.

Phùng Uyển ngẩng đầu nhìn hướng y, lẳng lặng hỏi: “Nghe nói phu chủ tìm thiếp?”

“Sao nào, ta không thể tìm cô?” Triệu Tuấn gằn lên, y duỗi tay ra, nắm cánh tay Phùng Uyển kéo vào thư phòng.

Đương lúc này, một loạt tiếng ồn ào náo động truyền đến, chỉ thấy hai chiếc xe ngựa phi vào phủ; đồng thời, tiếng một thái giám the thé truyền đến, “Triệu Tuấn, Phùng thị A Uyển ở đây không?”