Khanh Khanh Hữu Phỉ

Chương 2




06

Hôm sau, quả nhiên là Giang Phỉ đúng giờ tới gặp.

Ta nằm trên giường bị sốt đến mê man, nghe thấy giọng của chàng, vô ý thức đưa tay để cho chàng ôm lấy mình.

Ngại quá ngại quá, đời trước mỗi khi thân thể ta không thoải mái, Giang Phỉ sẽ nằm trên giường ôm ta, dùng tay xoa xoa bụng dưới cho ta.

Nhưng bây giờ Giang Phỉ không còn là phu quân nhị thập tứ hiếu đời trước của ta nữa, chàng cứ như một khúc gỗ đứng ở trước đầu giường của ta mà bó tay không biết làm sao.

"Điện hạ.."

Ta cho người không phận sự lui xuống, nghiêng đầu nhìn chàng.

"Sao thế?"

Giang Phỉ sửng sốt một chút, lập tức lui về sau mấy bước, cúi đầu hành lễ với ta, thanh âm đắng chát.

"Điện hạ, xin người đừng trêu đùa thần nữa."

"Thần tự biết mình ngu dốt.."

Chàng chưa kịp nói xong.

Vì ta đã từ giường đứng lên, vươn tay ôm lấy vòng eo của chàng.

"Diễn Chi, ta không có trêu đùa chàng."

Mặt của ta tựa vào lồng ngực của chàng, có thể nghe thấy tiếng trái tim vang lên, dù nhịp tim có vẻ hơi nhanh.

Mà không phải như kiếp trước, vào đêm chàng ra đi, chỉ còn lại là im lặng và lạnh giá.

"Ta hối hận."

Cả người Giang Phỉ cứng đờ mặc cho ta ôm lấy, ta nghe được sự nhẫn nại của chàng, trong từng lời chàng nói.

"Điện hạ, nếu là vì công chúa Vũ Vân, thì không cần phải đến mức như thế, mấy ngày nữa nàng ta sẽ quay về Hung Nô thôi."

"Vậy còn ngươi?" Ta hỏi chàng, "Ngươi thích nàng ta sao? Sẽ cùng với nàng ta trở về sao?"

Ta ép chàng phải thừa nhận tâm ý đối với ta, không cho chàng có bất kỳ cơ hội lùi bước nào.

Kiếp trước chàng ấy đã dốc hết sức lực đi tới trước mặt ta, mà kiếp này ta không muốn chàng ấy phải vất vả như vậy nữa.

"Điện hạ.."

"Gọi ta là Khanh Khanh."

Bệnh còn chưa đỡ, ta chỉ vận động nhẹ chút cũng thở hổn hển, chân mềm nhũn suýt chút nữa té ngã xuống mặt đất, lại được chàng dễ dàng ôm lấy.

Trong lúc mơ màng, ta nghe thấy tiếng chàng thở dài ở bên tai.

"Khanh Khanh, rốt cuộc là ngài muốn thần phải làm sao đây?"

Thật ra thì phản ứng của Giang Phỉ như thế này cũng không lạ.

Khoảng thời gian này ta đối với chàng, rõ ràng là sợ như rắn rết, tránh như tránh tà, mà bây giờ thái độ lại thay đổi khác thường như thế.

Phần nhiều là chàng đang cảm thấy ta đang chuẩn bị tính kế chàng.

Lúc mở miệng muốn nói, ta có chút ngượng ngùng, rốt cuộc vẫn hít sâu một hơi, vùi mặt sâu vào trong lồng ngực của chàng.

"Giang Diễn Chi, ta muốn gả cho chàng, nếu như chàng nguyện ý, bản cung sẽ đi nói với phụ hoàng."

Giang Phỉ rõ ràng là sững sờ, thật lâu sau mới lại nở nụ cười khổ.

"Điện hạ, xin đừng lấy chuyện này nói đùa."

Ta có chút không hiểu ngẩng đầu.

"Ngày hôm đó điện hạ rơi xuống nước, Hoàng Thượng triệu thần tiến cung nói việc này."

"Thân phận điện hạ tôn quý, lúc cho cá ăn sao lại không có ai bên cạnh, nếu không phải thần đúng lúc đi qua, nếu thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao?"

Chàng thở dài.

"Điện hạ không thích thần cũng không sao, nhưng tuyệt đối không được lấy thân thể của mình làm trò đùa."

Cho nên hôm đó chàng tức giận, là bởi vì nghĩ ta coi thân thể của mình không ra gì sao?

Trong chuyện này xác thực có quá nhiều sự trùng hợp.

Dù là ai có chút suy nghĩ đều cảm thấy là ta có tâm trêu đùa mà thôi.

Thế nhưng rõ ràng không phải là như vậy.

Chỉ là ta trở về muộn một ngày mà thôi, trước hết là chàng với công chúa Hung Nô không rõ ràng, bây giờ lại còn hoài nghi ta, chàng cùng với người ở kiếp trước không giống nhau chút nào!

Thấy ta rơi lệ, Giang Phỉ cũng không giữ được bộ dáng chính nhân quân tử nho nhã được nữa.

"Khanh Khanh, sao ngài lại khóc?"

Ta cũng không biết vì sao mình lại tủi thân như vậy, ngay cả thanh âm cũng có chút nghẹn ngào.

"Không nguyện ý thì thôi, ngươi đi ra ngoài đi, không cần đến chăm nom ta nữa!"

Ta hung hăng trừng mắt lườm chàng một cái, đẩy chàng ra, quay lưng rời đi.

Một lúc sau, phía sau có tiếng bước chân dồn dập, ta bị người phía sau ôm chặt.

Giang Phỉ thở dài một cái.

"Điện hạ nói thật sao?"

Ta quay đầu đi không để ý tới chàng.

Giang Phỉ yên lặng nhìn ngắm ta một chút, trong mắt rực sáng khiến người ta giật mình.

"Có được công chúa làm vợ, thần thề đời này quyết không phụ công chúa!"

07

Cô mẫu của ta là trưởng công chúa Thục Nghi, kiếp trước bà ta nói với ta Giang Phỉ lòng lang dạ thú, cầu hôn với ta là để ép hoàng đệ, khiến cho ta nhất định phải từ chối.

Thế là ta ở trước mặt mọi người từ cự tuyệt chàng.

Mà cũng vì cưỡng chế cầu hôn trưởng công chúa, sau lại thành tội danh chứng thực chàng là kẻ lòng lang dạ thú.

Sau khi biết được ta muốn gả cho Giang Phỉ, cô mẫu vội vã tiến cung tới gặp ta.

"Khanh Khanh! Sao con có thể gả cho Giang Phỉ??"

Bà ta vội vàng đến mức ngay cả giọng nói cũng thay đổi.

Kiếp trước bà ta cho ta một gói thuốc mê, để cho ta nghĩ cách bỏ vào trong trà của Giang Phỉ.

Ta sai kẻ hầu cố ý làm ướt áo ngoài của chàng, rồi lại mang trà cho chàng, đưa chàng đến Thiên Điện, đoạn sau tự khắc cô mẫu sẽ an bài.

Ngày hôm đó lúc Giang Phỉ được tìm thấy thì quần áo lộn xộn, không tìm được nữ nhân kia là ai, nhưng cuối cùng vẫn trở thành một nhược điểm.

Cũng bởi vì thất lễ trước ngự tiền, chàng mới lại bị vạch một tội nặng nề, nói chàng khinh thường hoàng quyền, đáng bị thiên đao vạn quả.

Hai tay ta đặt lên gối, nhìn về phía bà, lộ ra một nụ cười đoan trang chuẩn mực.

"Cô mẫu, nếu cháu không gả cho Giang Phỉ, thì sau này, người đi hòa thân không phải là cháu sao?"

Trong phút chốc, ta nhìn thấy trong chớp mặt gương mặt của bà ta trắng bệch, bờ môi mấp máy, đến cuối vẫn không thể nói ra lời nào.

Sống lại một kiếp, ta đương nhiên biết rõ.

Sở dĩ bà ta muốn ta hết mực từ chối như vậy là vì Đại Hạ đã bại, rất có thể Hung Nô sẽ yêu cầu công chúa hòa thân.

Mà công chúa tôn thất thích hợp nhất vốn cũng chỉ có hai người là ta và nữ nhi của bà ta là Thanh Nhã mà thôi.

Ta nắm lấy tay bà ta, bộ dáng rất thành tâm mà nói.

"Cô mẫu, người có đôi khi, vẫn là phải suy nghĩ vì bản thân mình một chút."

"Tái ngoại gian khổ như vậy, cháu cũng không muốn đi."

(*) Tái ngoại: chỉ vùng biên giới phía bắc của Vạn Lý Trường Thành.

Thực sự thì ở tái ngoại rất khổ sở.

Nếu như ta không gả đi thì làm sao biết được cái gọi là dòng dõi thiên hoàng quý tộc chẳng qua đến cuối cùng cũng là rơi vào bùn lầy.

Chẳng phải cũng vẫn là không thoát được mấy tiết mục bẩn thỉu như con lấy thê tử của phụ thân, đệ đệ lấy tẩu tử?

Ngày ta c.h.ế.t, tiểu nhi tử của Khả hãn Hung Nô g.i.ế.t phụ thân, mà ta công chúa Đại Hạ cũng chính là chiến lợi phẩm của hắn.

Bên ngoài có tiếng tung hô vang dội chấn động hòa cùng mùi m.á.u tanh.

Ta mặc bộ hỉ phục màu đỏ, dùng trâm vàng sắc nhọn đâm xuyên qua cổ họng, m.á.u tươi tràn ra, nhuộm đỏ cả giường.

Ta nhìn thấy mình mặt mày dữ tợn mỉm cười đáng sợ.

Kia vốn là vận mệnh của Thanh Nhã muội muội.

Vì bảo hộ nữ nhi.

Có lẽ cô mẫu cũng không thoát khỏi liên quan đến cái c.h.ế.t của Giang Phỉ.

08

Nhưng ta không hề nghĩ tới.

Ta đã phòng bị rất kỹ, thậm chí còn cho người theo dõi việc xuất nhập của chàng.

Nhưng lúc Giang Phỉ tiến cung nghị sự vẫn là trúng chiêu!

Lúc ta biết được tin tức đã chậm mất rồi.

Nhớ mang máng kiếp trước chàng bị dẫn đi chỗ nào đó ở trong Thiên điện.

Vừa nghĩ tới việc chàng sẽ ôm một ả nữ nhân nào đó mà ta không biết, những việc từng không thèm để ý mà nay cứ như bị nghẹn ở cổ.

Thời điểm nhìn thấy chiếc khăn rơi trên mặt đất kia, ta biết mình đã tìm đúng nơi rồi.

Ta khẽ giọng gọi thăm dò xem.

"Giang Phỉ."

Có một cỗ lực truyền đến, ta bị chàng kéo ra sau hòn non bộ của Thiên điện.

Ở phía sau tai là tiếng thở gấp của chàng, cách một tầng lớp áo vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, phút chuốc khiến cho cả người ta như bị biến thành một con tôm luộc.

"Điện hạ..."

Khi tiếng nói của chàng vang lên ở phía sau tai ta, cả người ta theo bản năng run rẩy.

Trong đầu không tự chủ nhớ lại vô số đêm kiều diễm của hai chúng ta ở kiếp trước, chân run run đến mức cứ ngỡ là đi không nổi.

Nhưng trọng lượng của Giang Phỉ gần như là đè hết lên cơ thể của ta.

Ta vừa thẹn vừa giận, khẽ phàn nàn với chàng: "Chàng nặng c.h.ế.t đi được! Mau đứng dậy đi!"

Nhưng Giang Phỉ chỉ khẽ cười, bộ dạng rất vui vẻ.

"Điện hạ, ngài có thể đến cứu thần, thần thật vui mừng."

Trong đầu ta lóe lên một suy nghĩ, khó khăn quay lại đầu hỏi chàng.

"Chàng sẽ không nghĩ cung nữ kia là do ta sắp xếp đến thử chàng đấy chứ?"

"Lúc đầu nghĩ vậy."

Giọng nói của chàng khàn khàn.

"Thế nhưng khi nhìn thấy em trông thấy cái khăn kia, tức giận như vậy, ta biết ta đã hiểu lầm em rồi."

Ánh mắt chàng nhìn ta chăm chú, ta cũng không hiểu được cảm xúc trong đó.

"Khanh Khanh – Khanh Khanh –"

Chàng cứ luôn gọi tên ta, dịu dàng ái muội, khiến cho mặt ta đỏ au.

Ngay sau đó ta chỉ cảm nhận được hai tay của mình bị người phía sau tóm chặt.

To gan!

Ta còn chưa kịp quát ra tiếng, đã có bờ môi nóng rực áp lên mặt ta.

"Khanh Khanh – ta thật sự rất yêu em!"

"Em có thể đến, ta thật sự vui mừng."

09

Ta định là trước hết cứ mang người về trong điện của mình, thế nhưng mà Giang Phỉ không chiu.

"Khanh Khanh, bây giờ thời gian đã muộn, hiện tại danh dự khuê nữ của em là quan trọng nhất..."

Ta lườm chàng, "Chàng.. Chàng vừa rồi hôn em sao không nói như thế?"

Chàng cúi đầu cười tươi, "Mới rồi là nhất thời không cầm lòng được, quá đỗi vui mừng nên không đúng mực."

"Khanh Khanh của ta, phải là có được những thứ tốt nhất trong thiên hạ này."

"Ai là Khanh Khanh của chàng."

Mặt ta ửng đỏ, dùng sức đẩy chàng ra, lại bị chàng vươn tay, các ngón tay đan vào nhau nắm chặt, không chịu buông.

"Ta cho là em chỉ muốn trêu đùa ta mà thôi," chàng dừng lại một chút, dáng vẻ vô cùng cẩn trọng.

"Khanh Khanh...nhưng mà em thật sự nguyện ý gả cho ta sao?"

Ta đảo mắt, hỏi chàng.

"Chàng vì sao thích bản cung?"

Chàng lại cười.

"Chờ đến khi nào gả cho ta, ta sẽ nói cho em biết."

Ta tức đến mức giậm chân.

Sớm biết tên này là một con cáo thành tinh mà.

Vì sao vẫn còn bị chàng lừa gạt, còn chạy tới cứu tên này cơ chứ?

Lúc này, bỗng ngoài điện có tiếng người truyền đến.

"Mới vừa rồi còn nhìn thấy người, mau tìm xung quanh xem."

Sau đó còn có tiếng cung nữ khóc sướt mướt.

"Gia chủ của nô tì ở ngay đây, Giang đại nhân ngài ấy, ngài ấy..."

Ta nháy mắt nhìn chàng: rốt cuộc là chàng đã sờ hay chưa?

Giang Phỉ chắp tay cúi xuống, không ngừng cố gắng vạch rõ quan hệ, "Trong nhà thần ngay cả thị thiếp thông phòng cũng không có, xin công chúa yên tâm."

Cũng phải.

Khăn kia rõ ràng như thế, sợ không có người tìm được chỗ này.

Mà khoan!

Ai hỏi tên này chuyện này cơ chứ!

Hai má ta nóng bừng, sửa sang vạt áo muốn đi ra ngoài, lười cãi lý với tên háo sắc này.

Chàng mặt mày vui vẻ nhìn ta, "Điện hạ, ngài có việc tra hỏi thần là đương nhiên, không cần che giấu."

Lúc này ta mới biết bị tên này cho vào tròng.

"Khanh Khanh –" Chàng dịu dàng gọi tên ta.

Ta mới không thèm để ý đến chàng.

"Điện hạ đã nói nguyện ý gả cho thần, thần muốn quang minh chính đại."

Ta có chút không hiểu nhìn chàng.

"Ba ngày sau đúng là Tết Nguyên Tiêu (*), điện hạ có nguyện cùng thần đi ngắm đèn hoa đăng?"

(*) rằm tháng Giêng.

Có cảm xúc ấm áp truyền đến, dưới ánh sáng mờ ảo, chàng cúi đầu thành kính hôn lên từng ngón tay của ta, mà ta cũng không nói ra được lời từ chối.

10

Hoa văn thêu trên chiếc khăn kia ta chưa từng thấy qua.

Nhưng thành phẩm tinh xảo, tuyệt đối không thể là đồ của một cung nữ được.

Thậm chí ngày đó ta còn chưa kịp thẩm vấn, cung nữ kia đã uống thuốc độc tự sát.

Mà nội phủ điều tra tới lui, vậy mà kết quả lại thông báo không tra được kẻ này là ai?

Một hoàng cung rộng lớn như vậy, vậy mà không biết từ lúc nào ta không hay biết đã biến thành một chiếc bẫy, ta chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

Ta vẫn bí mật tra tung tích chiếc khăn kia, nhưng vẫn không tìm được manh mối nào.

Cho đến khi hoàng đệ Nguyên Sơ đến tìm ta.

Đệ ấy nằm ghé lên đầu gối ta, giống như khi còn bé làm nũng như vậy, tóc mai mềm mại phủ xuống đầu gối ta.

"A tỷ, vì sao tỷ muốn gả cho Giang Phỉ?" Đệ ấy cau mày, tỏ vẻ không vui chút nào.

"Tỷ biết rõ Giang Phỉ hại nước hại dân, chính là loạn thần tặc tử."

"Hắn sẽ không tốt với tỷ!"

"Nếu ai dám đối xử với hoàng tỷ của cô, cô sẽ g.i.ế.t cả nhà chúng!"

Lúc này đệ ấy vẫn còn là một đứa trẻ, chưa thoát hết nét non nớt, nhìn vẫn là một tiểu lang trắng nõn đáng yêu.

Nhưng mà lúc này ta không còn cách nào để có thể đối xử với đệ ấy như kiếp trước.

Ta và Nguyên Sơ là cùng một mẫu thân, bà mất sớm, ta vẫn luôn cho là mình là trưởng tỷ, chỉ có thể nhìn đệ ấy từ một đứa bé đáng yêu trở thành một thiên tử trẻ tuổi sát phạt quyết đoán.

Ta cũng từng cho rằng đệ ấy là người mà ta thân cận nhất.

Cho đến khi Giang Phỉ c.h.ế.t, Đại Hạ đại bại, đệ ấy đưa ta tới thảo nguyên hòa thân.

Đệ ấy nói: "A tỷ, tỷ chính là chịu vạn dân phụng dưỡng, bây giờ là lúc tỷ nên trả lại rồi."

Ta thực sự không thể tin vào tai của mình, "Đệ nói gì?"

Khi còn bé, rõ ràng đệ ấy đã từng nói: "Đều là hoàng thất, hoàng tử cũng được vạn dân phụng dưỡng, vì sao chỉ có công chúa là phải đưa đi hòa thân?"

Đệ ấy kéo tay của ta. "A tỷ, tỷ yên âm, đời này đệ sẽ không cho tỷ đi đến chỗ kia đâu!"

Nhưng khi đệ ấy đã trưởng thành, lại cho người đến tuyên chỉ với ta, giục ta mau xuất phát.

Đệ ấy đúng là bậc chí tôn cao cao tại thượng, là chân long thiên tử, chỉ không còn là đệ đệ khi còn bé ôm chân ta khóc nữa rồi.

Ta lặng thinh quỳ xuống hành lễ, "Tuân chỉ!"

Cho đến khi ta rời khỏi kinh thành, đệ ấy cũng chưa bao giờ xuất hiện gặp ta dù chỉ một lần.

Nhưng bây giờ đệ ấy nằm gối lên đùi ta, vẻ đầy tức giận.

Liệu ta có thể tưởng đệ ấy lần nữa sao?"