Nửa đêm ngủ không yên, ngoài khoang thuyền gió sông như ca hát.
Phạm Nhàn dứt khoát mở hai mắt ra, ở bên tai nha đầu khẽ cười nói: "Hai mươi thì sao? Nóng nảy rồi ư?"
Tư Tư bị những lời này làm cho thật sự nóng nảy, từ trong chăn ngồi dậy, cắn một sợi tóc lạc bên khóe môi, tức không nói một lời.
Phạm Nhàn sửng sốt, vội vàng đem thân thể của nàng kéo xuống, biết lời này mình nói không đúng. Khánh quốc nữ tử, hết thẩy đều mười lăm mười sáu tuổi đã phải lập gia đình, giống như Tư Tư đã hai mươi vẫn là hoàng hoa khuê nữ đúng là thực hiếm thấy, mặc dù Phạm Nhàn vốn cho rằng hai mươi tuổi mới là thời khắc tuyệt đẹp nhất của thiếu nữ, nhưng trong mắt người bình thường, Tư Tư đã thành gái lỡ thì.
Nhất là ở trong Phạm phủ, mặc dù mọi người nể mặt Đạm Châu lão tổ tông cùng Phạm Nhàn, đối với Tư Tư rất khách khí, nhưng sau lưng luôn luôn có lời đàm tiếu, nhất là Phạm Nhàn vẫn không đem nàng thu vào trong phòng, lại càng thêm cổ vũ loại phong khí này.
Tinh tế nghĩ đến, Phạm Nhàn biết chính mình không xử lý tốt vấn đề này, hắn cảm giác không cần gấp gáp, nhưng không đứng ở lập trường của Tư Tư nha đầu này đánh giá, cô nương hai mươi, nếu đổi sang thế giới kiếp trước, chính là lão xử nữ ba mươi, dù trên người ai, cũng không cách nào tiếp nhận thực tế bi thảm này.
Tư Tư co người, không để ý tới hắn mà đau lòng đi ngủ.
Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, cười nói: "Nói ra, chúng ta đã hai năm không nằm ở trên một cái giường rồi." Ở Đạm châu, Tư Tư so với hắn lớn hơn hai tuổi mặc dù cũng ngủ ở một bên, nhưng Phạm Nhàn đã sớm dưỡng thành thói quen rời giường sẽ tới giường của nàng làm loạn một phen rồi.
"Thiếu gia đã lớn, tự nhiên không thể mãi cùng hạ nhân ở chung một chỗ được." Tư Tư đem đầu vùi vào trong chăn, oang oang trả lời.
"Ta còn muốn ở chung rất lâu." Phạm Nhàn cũng không mắng nàng, chẳng qua là ôn ôn nhu nhu nói "Loại người như bánh cuốn cháy khét như ta, cũng chỉ có ngươi mới không chê."
Tư Tư khì khì bật cười: "Thiếu gia mà là bánh cuốn cháy khét, thiếu nữ trong thiên hạ này còn sống thế nào?"
Chủ tớ hai người bỗng nhiên đồng thời trầm mặc, đều nghĩ đến đoạn văn này là trong Thạch Đầu Ký Vương Hi Phượng tự hạ mình, liền từ từ nhớ tới thời điểm ở Đạm Châu, hình ảnh mỗi đêm một người chép sách một người hầu hạ.
Thời khắc đó, Phạm Nhàn mỗi khi dùng tiểu Khải vô cùng xinh đẹp "sao chép" Thạch Đầu Ký, Tư Tư ở một bên mài mực, bạt đèn, điểm hương, chuẩn bị bữa khuya. Hai người hoàn mỹ thực tế hồng tụ thiêm hương đêm chép sách những lời này, nói ra, Tư Tư mới là độc giả thứ nhất của Phạm Nhàn trên thế giới này.
Phạm Nhàn đem thân thể đại cô nương ôm tới, bá đạo giữ trong lòng, nói: "Nếu cười rồi thì đừng có khóc nữa, nghe thiếu gia ngươi kể câu chuyện cười không bằng cầm thú nhé."
Tư Tư tò mò trợn tròn mắt, chờ hắn mở miệng, chờ nghe xong câu chuyện cười nổi tiếng kia, rốt cục không nhịn được vùi sâu trong ngực hắn nở nụ cười, ranh mãnh nói: "Thì ra là thiếu gia đang nói mình những năm qua không bằng cầm thú a."
"Hôm nay nhớ tới, tự nhiên là có vấn đề này." Phạm Nhàn thành thật thừa nhận sai lầm, "Dĩ nhiên, mấu chốt nhất chính là, ta cũng không biết ngươi rốt cuộc nghĩ ra sao, dĩ nhiên, ta thừa nhận lời này cũng có chút vô sỉ dối trá."
"Nghĩ như thế nào ư?" Tư Tư rất mơ hồ.
Phạm Nhàn dưới đáy lòng thở dài một tiếng, không nói cái gì nữa. Tư Tư đột nhiên hiểu thiếu gia nói có ý gì, giật mình bất ngờ ra, có thêm chút cảm động, mặc dù ý nghĩ của thiếu gia quả thật quá mức hoang đường hồ đồ, dường như chuẩn bị làm theo ý nghĩ của mình. Bất quá... vẫn còn có chút ấm áp a.
"Thiếu gia, còn nhớ rõ khi còn bé... Ngươi đánh Chu Quản gia lần đó sao?"
"Dĩ nhiên là nhớ." Phạm Nhàn nở nụ cười."Tên kia, lại dám thái độ với ngươi, phải đánh hắn nở hoa đầy mặt mới được."
Tư Tư lấy hết dũng khí nhìn mặt của hắn, nửa ngày cũng không nói ra lời, chính mình dù sao cũng là nha hoàn, làm sao có thể nói tình tình yêu yêu chứ? Ngày đó, Phạm Nhàn đánh Chu Quản gia nở hoa đầy mặt, Tư Tư cô nương trong lòng cũng nở hoa.
Lúc đó Phạm Nhàn mới mười hai tuổi, Tư Tư mới chỉ mười bốn.
Phạm Nhàn không biết đại nha hoàn trong lòng đang suy nghĩ gì, suy nghĩ cảnh tượng lúc đó, trong vô thức nói: "Lúc ấy một cái tát kia quả thật là ác."
Tư Tư núp trong lòng ngực của hắn, cười ha ha nói: "Thiếu gia lực tay lớn mà."
"Lực tay lớn ư?" Phạm Nhàn cười hắc hắc, tay trái ở trong đệm chăn đã rơi xuống, vừa vặn đánh vào trên kiều đồn tròn tròn của Tư Tư, cô nương ngủ chỉ mặc quần lót mỏng, bàn tay cùng mông vừa chạm vào, phát ra một tiếng ba thanh thúy.
Hồi ức luôn là tốt đẹp, tán tỉnh luôn là vui vẻ, chủ tớ hai người cứ như vậy ôm nhau, một hồi lâu không nói tiếng nào, chẳng qua là đêm khuya vắng người, da thịt có hương vị ấm áp, không khí bắt đầu ám muội cùng ấm áp, Phạm Nhàn cũng rốt cục bắt đầu cầm thú, hai tay đã sớm không thành thật bắt đầu sờ loạn khắp nơi.
"Đèn, đèn vẫn sáng." Tư Tư xấu hổ nói.
Phạm Nhàn lúc này đã tấn nhập vào cảnh giới cầm thú, nghe vậy vươn cánh tay trái bổ ra, cho là mình một thức đại phách quan học từ Diệp Linh Nhi, có thể dễ dàng xé gió mà chém, đem đèn cầy trên bàn thổi tắt, không có ngờ tới... Chưởng thế vừa ra, đèn cầy vẫn rất hiên ngang rực cháy.
Hắn lúc này mới nghĩ ra, chân khí của mình đã tan biến, làm sao có thể cách không diệt đèn cầy, nội tâm không khỏi cảm thấy căm tức, lần đầu phát hiện chân khí bạo thể chỗ xấu lớn nhất thì ra là cái này, lẩm bẩm mắng mấy câu, đưa tay đến dưới gối lấy ra cái nỏ, quay đầu lại lung tung gấp gáp bóp cò.
Chỉ nghe xuy một tiếng, tên nỏ xuyên đèn cầy mà qua, đâm vào khoang thuyền, phát ra một tiếng muộn hưởng, ngọn đèn lập tức diệt, bên trong khoang thuyền trở về trong bóng tối.
Hắn phạm vào sai lầm lớn.
Còn chưa kịp hưởng thụ ngọt ngào trong bóng tối, chỉ nghe bên ngoài khoang thuyền sưu sưu sưu sưu vang lên mấy tiếng gió, không biết có bao nhiêu cao thủ, chốc lát sau đã tụ tập đến bên ngoài, chỉ nghe có tiếng trường đao ra khỏi vỏ, trên nỏ cơ hoàng thanh âm, đan vào vang lên.
Lúc trước Phạm Nhàn dùng tên nỏ diệt đèn cầy, đầu mũi tên ghim vào gỗ mặc dù nhỏ, nhưng rơi vào trong tai nhân sĩ chuyên nghiệp, lại là hết sức kinh tâm, nhất là trên thuyền có một vị hoàng tử, một vị đề ty đại nhân, người gác đêm không biết cảnh giác đến cỡ nào, chỉ nghe ngoài khoang thuyền truyền tới thanh âm cảnh giác của một gã hổ vệ.
"Đại nhân, có biến."
Phạm Nhàn giận dữ đứng dậy, vừa may mắn đám thủ hạ trung thành cảnh cảnh không trực tiếp xông vào cửa, xoay người lại nhìn nha đầu trong đệm chăn cười trộm, vô cùng uất ức.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
—————————————————————
Sáng sớm hôm sau, Phạm Nhàn đã thức dậy, hôm nay không để cho Tư Tư giúp mình chải đầu mặc quần áo, cô nương có chút không tiện, không thể làm gì khác đành nằm ở trên giường tiếp tục nghỉ ngơi.
Bưng chén cháo cùng mấy bắp ngô, dưa muối vào phòng, hầu hạ cô nương đáng thương gia dụng điểm tâm, Phạm Nhàn làm xong việc nam nhân, liền đi ra cửa khoang, đi tới mũi thuyền. Mắt nhìn mặt sông mênh mông cuồn cuộn, đón gió đông hàn lãnh, cảm thấy toàn thân thần thanh khí sảng, không một tia khó chịu.
Sương khói lui về phía sau, thuyền lớn liền rời Dĩnh châu. Lúc đó trên thuyền đại đa số mọi người còn đang ngủ, lúc này Phạm Nhàn quay đầu lại nhìn, cái bến tàu kia sớm đã biến mất ở phía sau dãy núi, cũng nhìn không thấy nữa.
"Đại nhân dậy sớm a." Tô Văn Mậu ở bên khiêm cung nói, ánh mắt cũng đang trên người Phạm Nhàn lướt tới, chuyện vui đêm qua, lúc này đã sớm truyền ra trong thuyền. Không người nào dám trước mặt hắn cười nói gì, nhưng trong lòng sẽ cảm giác thú vị.
Phạm Nhàn không chú ý tới ánh mắt vô lương của thuộc hạ, thuận miệng nói mấy câu, ánh mắt phiến diện, liền nhìn Tam hoàng tử cùng Đặng Tử Việt hai người đi ra khỏi cửa khoang.
Phạm Nhàn rất quy củ hành lễ thỉnh an với Tam hoàng tử, rất đúng lễ nghĩa, không hề vì chuyện rời xa kinh đô mà thất lễ.
Tam hoàng tử tướng mạo trĩ mỹ, có chút quẫn bách nhận lễ, không có chuyển người.
Phạm Nhàn được hoàn lễ rồi, rất tự giác lập tức ngồi thẳng lên, vững vàng đứng trước mặt Tam hoàng tử, không nói một lời.
Tam hoàng tử gãi gãi đầu, ủy khuất vô cùng ôm quả đấm nhỏ, hướng về phía Phạm Nhàn khom người làm đại lễ: "Học sinh bái kiến ty nghiệp đại nhân."
Hai người tướng mạo xinh đẹp, tâm tư phức tạp, tuổi khác biệt khá xa, sau nghi thức cổ quái, liền bắt đầu sinh hoạt trên thuyền. Hôm nay trên con thuyền này, trừ nhóm thuộc hạ luôn luôn đi theo Phạm Nhàn ra, còn thêm mấy vị cung đình giáo tập ma ma, hai tiểu thái giám, đây cũng là trong cung điều ra chuyên môn hầu hạ hoàng tử, bất quá Phạm Nhàn người này lòng dạ ác độc gan lại lớn, đem những người này giữ ở tầng dưới, không đồng ý bọn họ đi lên.
Mà Phạm Nhàn bên này, Giám Sát Viện trong bát xử, trừ Lục Xử kiếm thủ chịu trách nhiệm ám sát an toàn ra, còn điều động Nhị Xử cùng Tứ Xử hai vị quan viên đi theo, quan viên Nhị Xử chịu trách nhiệm giữ vững tình báo, quan viên Tứ Xử phải chịu trách nhiệm liên lạc Giang Nam hành trình, dọc theo bờ các nơi Giám Sát Viện tuần tra ty quan viên.
Phạm Nhàn chính mình sư môn xuất thân từ Tam Xử, hôm nay chấp chưởng Nhất Xử, kể từ đó, tương đương con thuyền này đã có hơn phân nửa cơ cấu của Giám Sát Viện, mặc dù nhân số không nhiều, nhưng phân công phối hợp lại phi thường thông thuận.
Trên thuyền cuộc sống rất nhàm chán, những người từ kinh đô đi ra này, mấy ngày đầu còn có hứng thú thưởng thức cảnh sông, nhưng dần dần đã phát chán rồi, cộng thêm gió sông lạnh thấu xương, những ngày qua trừ người có nhiệm vụ, người còn lại cũng ở trong phòng nghỉ ngơi.
Phạm Nhàn cùng Tam hoàng tử đứng ở đầu thuyền, nhìn phong cảnh hạp cốc chạm mặt mà đến, không biết nhẹ nói thứ gì. Tam hoàng tử một mực thưa dạ, Phạm Nhàn sắc mặt ôn hòa.
Tô Văn Mậu đứng ở phía sau, nhìn đề ty đại nhân cùng vị hoàng tử kia, trong lòng vẫn đang suy nghĩ một chuyện khác, tại sao trên thuyền lại cố tình đặt một cái rương bạc lớn như vậy?
Dặn dò xong xuôi, để cho Tam hoàng tử đứng ở đầu thuyền học Kiệt Khắc, Phạm Nhàn đi trở về.
Tô Văn Mậu nhìn thoáng qua bé trai đứng ở mũi thuyền, mặt khó xử hỏi: "Đại nhân, để Điện hạ nhiễm lạnh bị bệnh cũng không dễ giao phó."
"Rèn luyện tâm chí." Phạm Nhàn dọc theo con đường này cũng không ôn nhu đối với Tam hoàng tử, vẫn duy trì cự ly, điểm này không chỉ ngoài mọi người trong thuyền dự liệu, nghĩ đến cũng làm cho Tam hoàng tử cũng cảm thấy phá lệ cổ quái.
"Đại nhân, cái rương bạc này..." Tô Văn Mậu hỏi dò.
Phạm Nhàn lắc đầu: "Coi trọng là được, nếu phụ nhân kia đã thấy được, cũng đừng để cho những người khác chạm vào."
Tô Văn Mậu đáp một tiếng, không đặt câu hỏi nữa.
Phạm Nhàn duỗi lưng một cái, bỗng nhiên nghĩ tới chính mình ngồi thuyền lớn, mang theo một rương bạc trắng, mang theo mỹ nữ xuống Giang Nam, thật là có mấy phần phong thái của nhị thế tổ, chỉ tiếc thiên thời không tốt, nếu không tắm nắng, uống chút nước trái cây lạnh, còn hấp dẫn hơn nhiều.
"Quan Vũ Mị bị chúng ta giam cầm." Tô Văn Mậu cau mày nói: "Làm sao mới có thể để cho Giang Nam Thủy trại vị Hạ đương gia kia biết? Xế chiều thuyền đến Dương châu, có cần báo cho viện lại địa phương hay không, đem tin tức này truyền ra?"
Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Không cần thiết, tạm thời ta còn không muốn làm cho hắn đoán được ta là ai, đám hung nhân lăn lộn giang hồ này, một khi phát hiện mình không rõ lai lịch của đối phương, mới có thể trở nên cẩn thận chặt chẽ một chút, ta muốn xem xem hắn rốt cuộc nguyện ý vì chuyện này trả giá thế nào."
"Này..."
"Đừng làm cho người phát ra tin tức." Phạm Nhàn cười nói: "Ngày hôm qua, không phải là còn có Tam tẩu tử bị các ngươi để lại Dĩnh châu sao? Nàng tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp báo cho Hạ Tê Phi."
———————————————————————
Ngày này, người cảm thấy khủng hoảng nhất Khánh quốc, chính là Tam tẩu tử mà Phạm Nhàn nhắc đến.
Dĩnh châu bến tàu chiếc thuyền dân kia đã lái đi. Tam tẩu tử giống như kẻ ngốc đứng cạnh bến tầu, trong tay cầm một túi thịt khô còn chưa hoàn toàn sấy xong, thỉnh thoảng có người hỏi giá cũng chẳng để ý. Nàng là tai mắt sơn tặc đặt ở trong Dĩnh Châu thành, trong ngày thường chịu trách nhiệm dò thăm tin tức, ngày hôm qua rương đựng bạc trên con thuyền kia chính là nàng thăm dò rõ ràng tình huống đầu tiên.
Thuyền biến mất, không phải là đại sự, bởi vì dựa theo phong cách hành sự của đám sơn tặc của Quan tỷ, giết người cướp hàng, sẽ cả đêm đem thuyền lái đi, sau đó đốt thuyền không để lại dấu vết.
Cho nên hắn buổi sáng hôm nay nhìn thấy không có thuyền, cho là Quan tỷ đám người đã thành công, nhưng không nghĩ tới nàng ở trên bến cảng đợi nửa ngày, hẳn là không có bất kỳ hồi âm!
Quan tỷ chưa trở về, nhị ca chưa trở về, tất cả mọi người chưa trở về!
Rồi giống con thuyền này, toàn bộ sơn tặc cũng biến mất mất tích, không còn xuất hiện, làm cho nàng chờ đến lúc hoàng hôn, bên cạnh bến tàu đồng dạng bình tĩnh phi thường.
Cho đến lúc này, Tam tẩu tử mới rốt cục xác nhận, đã xảy ra chuyện.
Nàng run run đôi môi, có chút không dám tin tưởng sự thật này, cho dù trên thuyền hộ vệ cường đại, nhưng đêm qua cũng có thể nghe được tiếng chém giết, quan phủ cũng có thể có phản ứng mới phải, làm sao có thể một chút phong thanh cũng không có —— chẳng lẽ này con thuyền là thuyền quỷ, dễ dàng cướp lấy mười mấy nhân mạng?
Cả đêm nàng đổi trang phục, đem tóc của mình buộc chặt, đem trong nhà tiền bạc giấu kỹ, dùng nhiều tiền mướn một chiếc xe ngựa, cả đêm dọc theo đường núi khó đi đi xuống, qua Dương châu mà không ngừng, tiếp tục hướng đông, đi thẳng đến quận lớn sắp sửa đi vào Giang Nam.
Nàng đi suốt hai ngày, trên đường con uống chút ít nước trong, một chút thức ăn cũng không có ăn.
Nàng là nhân viên hạ tầng, vốn cực kỳ khó gặp được vị chủ nhân của Quan tỷ, nhưng có lẽ là hốc mắt hãm sâu của nàng, để cho vị sư gia chịu trách nhiệm tiếp đãi tin nàng nói chuyện, sắc mặt nặng nề dẫn nàng vào hậu hoa viên.
Châu thành trong hậu hoa viên sâm nghiêm nhất, Giang Nam Thủy trại đại đầu mục tuổi bất quá ba mươi, trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy Hạ Tê Phi, nhắm hai mắt, nghe Tam tẩu tử đáp lời, chậm rãi mở hai mắt ra, lạnh lẽo bức người.
"Chỉ cần thuyền kia còn ở trên nước, sẽ đem nó cản lại."
Thuyền, tự nhiên vĩnh viễn đều ở trên nước.
Hạ Tê Phi thủ hạ thống lĩnh anh hào Giang Nam thủy đạo, có vô số thuyền, những lời này lộ ra tự tin cường đại cùng tức giận mơ hồ.