Mùa thu năm thứ năm Thiên Bảo, Thượng Sam Hổ ở xa tận phương bắc băng thiên tuyết địa, nhận được một mật thư của hoàng đế trẻ tuổi: “Trẫm sẽ đổi Tiếu Ân trở về nước!” Cho nên Thượng Sam Hổ tướng quân buông tha cứ điểm quan trọng hơn mười năm xây dựng ở phương bắc, chỉ mang theo thân binh trở về thượng kinh, bởi vì hắn tin tưởng, thiên tử không nói chơi.
Kết quả Tiếu Ân được đổi về nước, hoàng đế cũng không thả hắn, bởi vì hoàng đế muốn biết cái bí mật kia của Tiếu Ân.
Đồng thời thái hậu cũng muốn Tiếu Ân chết, bởi vì Khổ Hà không muốn cái bí mật của Tiếu Ân được bất kỳ một người nào biết.
Bởi vì Cẩm Y Vệ vây chặt, Thượng Sam Hổ ở trong kinh thành cũng không có trợ lực cường đại nào, nhưng ỷ vào danh vọng trong quân của hắn, bất luận là thái hậu cùng hoàng đế, đều phải nể hắn vài phần, mà không muốn bức bách quá mức. Loại cục diện này, nghĩ tới hoàng cung Bắc Tề cũng không muốn thấy, cho nên mới kiếm cơ hội làm suy yếu thực lực cùng danh vọng của Thượng Sam Hổ, khi đã có, bọn họ phải nắm giữ nó thật chặt.
Ví dụ như ngày hôm nay.
Trầm Trọng nhìn Đàm Võ bên xe ngựa, biết chuyện này, cho dù không thể định tội cho Thượng Sam Hổ, nhưng chỉ cần bắt được cận vệ thân tín năm đó bên người Thượng Sam Hổ, tin tưởng danh vọng của Thượng Sam Hổ trong quân cũng sẽ bị đả kích trí mạng. Việc cấu kết với Nam khánh, tội danh này bất luận là một quân nhân nào cũng không thể chịu được.
Lúc này, Đàm Võ nghiêng, đầu, mở miệng mắng: “Đồ chó hoang Nam Khánh.”
Trầm Trọng mỉm cười nói rằng:
-Trước tiếng nổ, bản quan có thể hiểu được, ngoại trừ Tam Xử của Giám Sát Viện Nam Khánh ra, ai có thể biểu diễn được như vậy chứ? Người Nam Khánh đã giúp đỡ tướng quân cướp tù, chuyện này đã định rồi.
Không ngờ Đàm Võ chẳng thèm quan tâm tới lý lẽ của hắn, chỉ quay đầu lại nhìn chín thuộc hạ phía sau mình một chút, những thân vệ này do chính tay đại soái huấn luyện ra, tối nay đã chết không ít người, nếu như không phải người Nam Khánh bội bạc, mình nhất định có thể dẫn mọi người tìm được đường sống.
Hắn quay đầu lại nhìn Trầm Trọng, bỗng nhiên thi lễ nói:
-Thỉnh Trầm Trọng đại nhân một chuyện!
-Nói cái gì? ~ Trầm Trọng cũng không bức bách, bởi vì hắn còn tồn một ý niệm trong đầu là có thể bắt sống được.
-Người giết ta … là Phạm Nhàn!
Đàm Võ thân là tâm phúc của đại soái, tự nhiên biết mấy người đương sự của kế hoạch này. Phạm Nhàn thân là đề ti Giám Sát Viện Nam Triều, lại đang ở trong kinh, vai trò của hắn trong chuyện này tự nhiên rõ ràng. Phạm Nhàn tên này, từ trong miệng hắn hô lên, tràn ngập không cam lòng cùng oán độc, rõ ràng truyền vào trong tai mấy trăm người quanh đây!
Phạm Nhàn trên cây cao nghe thấy vẻ mặt vẫn bình tĩnh, dường như không nghe thấy vậy, trong lòng rõ ràng Thượng Sam Hổ chắc chắn sẽ biết vai trò của mình trong chuyện này. Huống chi trước khi Đàm Võ chết còn điên cuồng hét lớn lên một tiếng như vậy.
Tiếng nói vừa dứt, Đàm Võ lộn cổ tay, ánh đao như tuyết xuất hiện, chuyển ngược lại phía sau, ánh đao vừa dứt, đầu rơi xuống đất.
Ngay sau đó là chín thanh âm vang lên, dường như đồng thời vang lên vậy, chín cái đầu đầy máu văng về phía trước, rời khỏi thân thể của những hắc y nhân này. Đàm Võ ngã nhào trên mặt đất, hai mắt trợn trừng, huyết nhục mơ hồ, thê thảm vô cùng.
Rất kỳ quái là, Trầm Trọng cũng không ngăn cản bọn họ tự sát, chỉ lạnh lùng nhìn tất cả, sau một hồi lâu mới nhẹ giọng nói rằng:
-Những người này đều là dũng sĩ quốc gia, đáng tiếc bị trúng phải âm mưu của người Nam Khánh, chư vị, hậu táng cho tốt.
Đàm Võ hủy mặt tự sát là lúc Phạm Nhàn trên cây cao có chút run rẩy một chút, bằng vào nhĩ lực mạnh mẽ của mình hắn đương nhiên nghe thấy lời nói của Trầm Trọng, thế mới biết Trầm Trọng này quả nhiên không hề đơn giản.
…
Mọi người cướp tù đều đã chết, chỉ có một chiếc xe ngựa đơn độc bị Cẩm Y Vệ vây quanh. Tất cả mọi người đều biết, vị tổ tông Cẩm Y Vệ Tiếu Ân, từ lâu đã là một lão nhân không còn cái dũng năm nào nữa, đang ở trong xe ngựa.
Không hề dự liệu trước, trên xe ngựa bỗng nhiên hừng hực bốc cháy lên!
Thế lửa vô cùng lớn, chỉ trong nửa khắc đã đốt cháy toàn bộ thùng xe. Con ngựa phía trước xe ngựa chấn kinh, nhưng miệng không thể nào hô lên được, liền muốn kéo xe ngựa chạy tới trước! Ánh đao hiện lên, tứ chi của hai tuấn mã bị chặt đứt, té lăn trên mặt đất, máu tươi giàn giụa.
Trầm Trọng lạnh lùng nhìn thùng xe bị thiêu đốt, không biết đang suy nghĩ gì. Tiêu phó chỉ huy sứ nhìn đại nhân có chút lo lắng nói rằng:
-Đại nhân, nhanh cứu hỏa, bệ hạ muốn Tiếu Ân sống.
Trầm Trọng mỉm cười, phất tay, ngừng lại cử động cứu hỏa của thuộc hạ, ý bảo Tiêu phó chỉ huy sứ tới trước người, nhẹ giọng nói rằng:
-Thế nhưng Thái Hậu muốn Tiếu Ân chết đi.
Tiếu phó chỉ huy sứ rùng mình, biết lời nói lúc trước của mình có chút xung động, hắn phát hiện ra khóe mắt của Trầm Trọng hiện lên có chút cảm giác quái dị, nghe đại nhân nhẹ giọng lẩm bẩm:
-Bị bắt nhiều năm như vậy, nếu không thể thoát thân, tử vong… có thể là một tuyển chọn không tồi lắm.
Ngọn lửa phóng lên cao, chỉ trong chốc lát, xe ngựa đã bị thiêu hủy hoàn toàn, rơi xuống giữa đường lớn, tro bụi bay lên, hơi nóng bức người.
Đợi khí lửa cháy dừng lại, có Cẩm Y Vệ chuyên khám nghiệm tử thi tiến lên, bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra khối thi thể trong xe ngựa, sau một lát, liền hồi báo đáp:
-Chính là Tiếu Ân!
Trầm Trọng gật đầu hỏi:
-Vết thương ở chân đúng là mới có phải không?
-Vâng, thụ thương không vượt quá hai tháng.
-Răng?
-Cùng với ghi chép khi vượt qua sông vụ độ thì đồng nhất, thiếu mất ba cái.
Vẻ mặt của Trầm Trọng có chút quái dị, dường như không thể tin là Tiếu Ân đã chết đi. Dường như hắn không biết dùng vẻ mặt như thế nào để biểu đạt tâm tình của mình lúc này, nói chung là một chút mỉm cười quỷ dị, có chút đạm mạc.
Trong phủ Thượng Sam đại tướng ở thành nam, nhất đại danh tướng Thượng Sam Hổ cùng phu nhân của hắn đang nói chuyện, trên mặt hai người là danh mục quà tặng. Trong viện có thể nghe thấy được một chút thanh âm hỗn độn, phu nhân sắc mặt ưu lo nói rằng:
-Lão gia, chúc thọ thái hậu, đã nhiều ngày nay ngài không được rời kinh, thế phải làm như thế nào cho phải?
Nếu như là bình thường, trong phủ lúc này phải yên tĩnh mới đúng, không biết vì sao, hôm nay ngay cả phu nhân cũng không ngủ được.
Thượng Sam Hổ khẽ mặt không đổi, trầm giọng nói rằng:
-Tất nhiên là không rời đi rồi.
-Vậy lễ vật…
Phu nhân cúi đầu xin ý kiến.
-Tự nhiên cũng thiếu, phu nhân, nàng chuẩn bị một chút hành lý đi.
Đang nói chuyện, bỗng nhiên một vị tráng sĩ lưng hùm vai gấu bước nhanh vào phòng riêng. Phu nhân nhận ra người này là người hầu thiếp thân của đại soái, nhưng cho dù là hừng đông, đối phương cũng không gọi mà vào. Nghĩ tới điềm xấu kia nhất định biến thành sự thực, nàng có chút hoảng loạn liếc mắt nhìn Thượng Sam Hổ run giọng nói rằng:
-Ngài đã làm thật rồi sao?
Thượng Sam Hổ không giận mà uy, một đôi mi đen dần thành kiếm phong, trầm giọng nói rằng:
-Bản tướng trung với triều đình, nhưng sự không thành, ta cũng muốn làm càn nho nhỏ một chút.
Phu nhân không nói nhiều lời nữa, chỉ trầm mặc thối lui về sau, cũng không còn tâm tư để ý tới lễ vật mừng thọ thái hậu nữa.
-Đại soái, người bên ngoài phủ đã nhiều lên.
Chỉ có những người thân cận nhất của Thượng Sam Hổ, mới có thể bướng bỉnh xưng hô Thượng Sam Hổ là đại soái, mà không hô là đại tướng quân. Lúc này người hầu thiếp thân bên cạnh hắn cơ bản không có họ, chỉ là một cô nhi, sau đó được Thượng Sam hổ đưa về nuôi dưỡng cho tới bây giờ, ban thưởng họ Thượng Sam, tên một chút Phá. Quan hệ của hắn với Thượng Sam Hổ cũng giống như quan hệ của Thượng Sam Hổ với Tiếu Ân năm đó, chỉ là hắn đối với Thượng Sam Hổ kính nể nhiều hơn thân thiết.
-Chờ tin xấu đi.
Thượng Sam Hổ ngồi yên lặng trên ghế, vẻ mặt trầm tĩnh, căn bản không một chút khẩn trương.
Thượng Sam Phá lĩnh mệnh rời đi, giám thị động tĩnh ngoài viện, đồng thời chuẩn bị tiếp thủ đoạn phía sau.
…
Sau hồi lâu, Thượng Sam Phá lần thứ hai trở lại hậu thất, nửa quỳ xuống đất trầm giọng nói rằng:
-Chuyện bại rồi.
Thanh âm của hắn không một chút run rẩy, nhưng vẫn như cũ không giấu được một chút bi thương đi ra.
Thượng Sam Hổ dừng tay phải đang xoa y phục một chút, nhắm hai mắt, lực lượng lúc nhắm mắt vô cùng lớn, những nếp nhăn trên khóe mắt của hắn tràn ra, mãi tới lúc này mới phát hiện ra tuổi tác thực của vị nhất đại danh tướng này.
Hắn đi vào phong trong, nhìn thê tử đang bất an ngồi trên giường, nở nụ cười, nói rằng:
-Đã khuya rồi, nàng vì sao còn chưa ngủ?
Phu thân tướng quân có chút bất an cười nói:
-Ngủ không được.
Thượng Sam Hổ mỉm cười nói rằng:
-Chúng ta không rời kinh rồi, thương lượng một chút danh mục quà tặng mấy ngày nữa mang vào cung biếu thái hậu đi.
Lúc này đang bình minh, trời vừa sáng vừa tối, một bên đang bắt đầu thu dọn lại những mảnh bừa bãi trong viện, Cẩm Y Vệ từ bốn phương tám hướng cũng bắt đầu trầm mặc tản đi. Tro bụi của xe ngựa bị thiêu rụi này cũng được những người chuyên môn trong trấn phủ ti tiếp nhận, chỉ sau một lát, tất cả đã trở về bình tĩnh. Dưới cơ quan cường đại của một đế quốc, muốn che giấu tiếng nổ lớn như vậy, một chuyện kinh thiên động đệ, cũng không phải là chuyện không thể làm được.
Những Cẩm Y Vệ thụ thương sau tường toàn bộ nằm trên mặt đất, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng kêu trầm thấp. Lần nổ lớn đó phát thương ra thương tổn rất lớn, phần lớn mọi người đều đã chết, cho dù người may mắn sống sót được, cũng người đầy máu.
Lúc này đang có người giúp những Cẩm Y Vệ bị thương tiến tới nha môn thành bắc, đám đại phu cũng khẩn trương theo sát đằng sau. Quang cảnh giống như bách tính đi lễ vậy, vòng vèo đi tới phía trước.
Phạm Nhàn cẩn thận nằm trên cành cây, cơ thể buộc chặt rồi lại thả lỏng ra, cứ như vậy không dừng lại, để tránh khỏi cho việc cơ thể bị cứng đờ một tư thế quá lâu mà tâm trí mình sinh ra phản ứng chậm đi. Hắn nhìn những người bị thương bên dưới cáng cứu thương này, trong lòng thầm nghĩ; nếu như không phải nắm đó mình thích nhìn lão cao túy trầm mặc cùng sát thủ Lý Ngang, chỉ sợ thực sự đã làm cho lão đầu nhi này đào tẩu rồi.