"Dận Nhưng, Dận Nhưng, ngươi đừng đi, đừng đi…" Trên trán Tứ a ca không ngừng đổ mồ hôi, mặt đỏ lên, lắc đầu liên hồi, hai tay nắm chặt góc chăn, giống như đang gặp ác mộng, thống khổ khó nhịn.
Trong nháy mắt thanh tỉnh lại, hai tay ôm đầu, không ngừng thở phì phò, nhớ tới hôm qua rõ ràng đi gặp Dận Tự, bản thân đột nhiên choáng váng…là bị hạ dược. Lông mày tức giận nhíu lại, quay đầu, đang nằm bên người hắn chính là thái tử gia, hô hấp vững vàng, dung nhan bất an, vươn tay muốn chạm lên mặt y lại thu trở về.
Đứng dậy muốn rời đi, vén chăn lên, phát hiện bản thân đang hoàn toàn quang lõa, dù đã qua hai kiếp người hắn vẫn đỏ mặt, lại có mùi hương khói không ngừng xông vào mũi làm hắn ẩn ẩn cảm thấy không đúng.
"Mùi hương này... Không đúng." Dận Chân nhìn quanh bốn phía, nhớ đến ý chỉ nhận được mấy ngày trước, hé cửa sổ, xuyên qua khe hở nhìn thấy bên ngoài đã có tốp năm tốp ba không ít đại thần, "Dận Tự chết tiệt." Hắn cuối cùng nghĩ tới kẻ dụng tâm hiểm ác kia, hắn vẫn quá xem thường gã.
Chật vật mặc quần áo tử tế, do dự một lát, hắn quay người gọi thái tử gia, "Nhị ca, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại." Bên tai bắt đầu vang lên tiếng chuông làm Dận Chân lo lắng không thôi, vỗ nhẹ lên mặt thái tử, không biết sao, y chỉ rì rầm hai tiếng chứ không tỉnh, sắp tới giờ tế tự rồi.
Dận Chân lo lắng, đến lúc đó, cửa lớn vừa mở, bộ dạng này của bọn họ sẽ bị đám đại thần kia nhìn thấy hết. Dận Tự đáng hận, đến ngoại bào cũng không lưu lại cho bọn họ, chỉ để lại nội y, đến lúc đó, hai người có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không hết tội, danh dự thái tử khó giữ được, tiền đồ của mình cũng hủy luôn. Nghĩ tới bản tính của Khang Hi, người đó lòng nghi ngờ nặng, phụ tử hai người vô cùng có khả năng một lần nữa hoài nghi, đấu đá lẫn nhau, cuối cùng dẫn đến kết cục lưỡng bại câu thương, chẳng qua lần này ngư ông đắc lợi không phải là Dận Chân hắn.
Thủ pháp này quen thuộc như vậy, trước kia, chính hẳn chẳng phải cũng từng lợi dụng qua, chỉ có điều lần này là người khác làm trên người hắn. Dận Chân càng nghĩ càng bất ngờ, thầm nghĩ đánh thức thái tử, thừa dịp hiện tại còn chưa nhiều người, tranh thủ thời gian nhảy qua cửa sổ rời đi. Nhưng mà hắn không biết, những cửa sổ kia lúc sáng sớm đã bị Dận Tự cho người động tay động chân rồi. Thái tử gia thật lâu không tỉnh, làm cho Dận Chân đi không được, ở không xong. Hắn chung quy không thể để một mình thái tử ở lại đây. Hắn không để ý đến thanh danh của mình không có nghĩa là thái tử cũng không để ý. Nếu để cho y biết, nhất định sẽ hận hắn cả đời.
Hận ý của Dận Chân đối với Dận Tự càng sâu hơn. Nhưng vẫn phải nghĩ biện pháp, đại điện trống rỗng, một chỗ trốn cũng không có, làm Dận Chân cực kì bối rối.
Canh giờ càng ngày càng gần, sắp đến giờ mở cửa chính, theo bản năng thích ứng trong mọi hoàn cảnh, Dận Chân dứt khoát ngồi lại bên cạnh thái tử, nhìn dung nhan khi ngủ của y, không gọi y dậy nữa. Có lẽ, đây cũng là một cơ hội. Dận Chân chỉ có thể thấp thỏm không yên tự an ủi mình như vậy.
"Hoàng thượng, không tốt rồi…" Lương Cửu công công vội vã chạy đến báo với Khang Hi.
Khang Hi đang bực bội, khó chịu hỏi, "Chuyện gì mà vội vàng như vậy?"
Lương Cửu công công tiến tới nói nhỏ bên tai Khang Hi vài câu.
Khang Hi nghe xong, sắc mặt tái nhợt càng thêm khó coi, một chưởng hung hăng vỗ mạnh lên bàn, "Súc sinh…" Tức giận công tâm, hắn vô thức lùi lại sau một bước, Lương Cửu công công vội đỡ hắn, muốn mời thái y.
Khang Hi phất tay ngăn lại, "Những đại thần kia đã tới chưa?"
Lương Cửu công công một bên thay Khang Hi vỗ lưng thuận khí, một bên nói, "Các đại thần đã đứng bên ngoài đại điện đợi hoàng thượng tới cử hành đại lễ tế tự. Nô tài vừa nhận được tin lập tức ngăn cản bọn họ, không cho bọn họ vào điện."
Nghe vậy, Khang Hi mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, "Thông báo trẫm không khỏe trong người, bảo bọn họ về đi."
"Nô tài tuân mệnh." Lương Cửu công công nhanh chóng lui xuống.
Ngay vào lúc Dận Chân cho rằng đại môn sẽ mở ra, bên ngoài lại đột nhiên yên tĩnh trở lại. Nghi hoặc hé cửa sổ, phát hiện bên ngoài không còn ai.
Tính cảnh giác cực cao, hắn vểnh tai, liền nghe được thanh âm mở cửa rất nhỏ, liếc mắt nhìn thái tử gia đang từ từ tỉnh lại, do dự một chút, vẫn đẩy cửa sổ, nhảy ra ngoài.
"Két…" Đại môn mở ra, xoa xoa mắt, thái tử gia trông thấy Khang Hi đang đi tới.
"Ngươi đã tỉnh." Khang Hi như vui vẻ nói, chỉ có thâm thúy trong mắt hắn làm cho người ta nhìn không thấu.
Thái tử gia chỉ nhẹ gật đầu. Dận Chân vừa thả mình qua cửa sổ nhảy dựng, người đó vẫn nhìn thấy.
Dận Nhưng nhớ lại hôm qua, lúc mình quay lại tìm cái dù, gặp phải người kia. Lúc đang định cầm lại cái dù, đột nhiên cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, tỉnh lại đã là bộ dáng này, trong trí nhớ chỉ còn lưu lại nụ cười của người kia.
Khang Hi thấy y sững sờ, chỉ tiếp nhận quần áo trên tay Lương Cửu công công, cho lui tất cả mọi người, tự tay giúp y mặc lại quần áo, "Bảo Thành vẫn luôn một mình ở chỗ này sao?" Khang Hi giả như vô tình hỏi.
Khang Hi thu được tin tức là hôm nay, đám tiểu thái giám tới điện làm việc lặt vặt, vừa đẩy cửa đi vào liền thấy thái tử cùng Tứ a ca trần như nhộng đang ôm nhau ngủ. Đám tiểu thái giám bị dọa điếng người, không biết phải làm sao, vừa vặn lúc đó, người được Càn Thanh cung phái tới kiểm tra trước bắt gặp, nhanh chóng báo cho Lương Cửu công công, Lương Cửu công công lại vội vã đi hồi báo Khang Hi.
Khang Hi lúc này mới hạ chỉ cho đám đại thần giải tán để che giấu việc này, hắn tức giận, sao ám vệ không báo lại sự việc cho hắn? Lúc không tìm thấy thái tử, hắn đã để lại ám vệ đi theo dõi tiếp, đợi đến lúc kiểm tra lại, người đi theo thái tử lại đột nhiên biến mất.
Khang Hi cảm thấy uy hiếp không nhỏ. Hắn chỉ thuận miệng hỏi, Dận Nhưng lại tựa hồ biết hắn muốn hỏi cái gì, chỉ là y không muốn nói cho hắn biết mình ở cùng Dận Chân. Bản thân Dận Nhưng biết rõ chính mình đêm qua cùng Dận Chân không có cái gì nhưng với trình độ không ưa của Khang Hi đối với lão Tứ, y dù giận hai người họ lừa gạt mình, lại vẫn không muốn cho hắn biết.
Chỉ "Ừm" một tiếng.
Khang Hi thấy thế cũng không hỏi nhiều nữa, hắn hiểu tính tình y mà.
"Hoàng a mã, không có gì muốn hỏi sao?" Thái tử gia vẫn có chút không tin Khang Hi sẽ buông tha dễ dàng như thế.
Khang Hi lại cười nhẹ, "Trở về đi, ở đây lạnh."
Thấy rõ ràng có một bóng người núp ngoài cửa sổ.
Thái tử thuận theo đồng ý, y cũng không tiếp tục hỏi Khang Hi, bọn họ đến cùng đang gạt y cái gì. Không phải y không muốn hỏi mà là y biết rõ, cho dù y có hỏi, Khang Hi cũng có ngàn vạn lý do để che lấp, cuối cùng vẫn chỉ có y mông lung mơ hồ.
Khang Hi nắm tay Dận Nhưng, cảm giác ấm áp vẫn như trước, chỉ có bàn tay kia là gầy hơn.
"Đợi chút." Dận Nhưng đột nhiên dừng lại.
"Bảo Thành, sao vậy?" Khang Hi nghi hoặc nhìn y.
Thái tử gia bỏ áo choàng trên người, đỏ mặt nhìn Khang Hi, cười nhẹ, "Lần sau nhi thần không có nơi để ngủ, có khi sẽ lại tới nơi này chịu lạnh."
Khang Hi nhẹ gật đầu, tháo áo choàng trên người mình phủ lên người y, "Trẫm sẽ không để Bảo Thành không có nơi để ngủ." Giọng nói sủng nịch mang theo kiên định, chỉ có nắm tay của hắn là chặt hơn. Sắc mặt Dận Nhưng trở lại vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, hắn vẫn để ý.
Thái tử gia liếc về phía cửa sổ, sắc mặt phức tạp.
Khang Hi không có dẫn y trở về mà dẫn y tới thông đạo xuất cung, rất lâu mới nói, "Trẫm muốn ngươi tới Sướng Xuân Viên ở một thời gian." Trong mắt hắn rõ ràng lộ ra do dự.
Thái tử gia cũng không nói gì thêm, chỉ cười càng vui vẻ, "Được." Buông lỏng tay Khang Hi, không quay đầu lại rời đi.
Còn chưa đi được hai bước, đã bị Khang Hi kéo lại, "Ngươi thật sự không có cái gì muốn hỏi trẫm?"
Thái tử gia cười cười, "Ngươi là a mã của ta."
Khang Hi do dự, hắn luôn sợ hãi đây sẽ là lần cuối cùng hai người gặp mặt, "Ngoan, nghe lời ở lại đó, a mã mấy ngày nữa sẽ tới cùng ngươi." Khang Hi dặn dò, từ trong ngực áo lấy ra một lệnh bài đưa cho y.
"Đây là cái gì?" Thái tử gia kì quái hỏi.
Khang Hi đem nó đặt trong tay thái tử gia, "Cất kĩ, đừng làm mất."
Khang Hi không nói, y cũng không hỏi. Dù vội vã nhưng đồ đạc Khang Hi cho y mang theo cũng không ít, y dĩ nhiên nhìn đến quen rồi.
"Hoàng a mã cũng phải chú ý thân thể, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh rồi." Nán lại dặn dò Khang Hi một câu.
Khang Hi gật đầu cười, đưa mắt nhìn theo thái tử gia lên xe ngựa.
Nhìn xe ngựa chạy băng băng rời đi, Khang Hi bất đắc dĩ thở dài. Từ lúc ám vệ biến mất, hắn đã rõ ràng cảm nhận được xung quanh mình không yên ổn, tiễn y rời đi, là lựa chọn đau lòng nhất.
Đừng hỏi hắn có nên tin thái tử cùng Tứ a ca trong sạch hay không, hắn không có cách nào đối mặt nên mới lựa chọn không hỏi.
Bên kia, Tứ a ca nhìn áo choàng thái tử lưu lại, nắm chặt nó trong tay, tròng mắt phủ một tầng hơi nước, gió thổi qua người mà hắn không hề thấy lạnh dù chỉ một chút.