"Ngươi tại sao phải trốn ta?" Trước mắt, tiểu thái tử hai tay chống nạnh, vẻ mặt đầy bụi đất, ngăn trước mặt Dận Thì, nuốt nước miếng, hằm hằm nhìn Dận Thì nói, rõ ràng là bộ dáng tức giận, chỉ là trên khuôn mặt bánh bao kia không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy nó thực ra đang vui vẻ.
Nhìn tiểu thái tử bỗng nhiên xuất hiện từ trong bụi cỏ, Dận Thì sợ hãi kêu một tiếng. Xét thấy y mỗi lần gặp tiểu thái tử đều sẽ xui xẻo liên tục, liên lụy đến ngạch nương cũng gặp nạn rồi, một thời gian dài đều buồn bực không vui. Sắp đến tuổi tới thư phòng đọc sách, Dận Thì ít nhiều đã hiểu thế nào là lòng người ấm lạnh. Cho nên mỗi lần tiểu thái tử tìm nó, y đều nhanh chóng trốn thật xa, rất sợ chính mình lại không may, ngạch nương lại thương tâm.
Tiểu thái tử lại là loại người gì, bị Khang Hi sủng đến không biên giới rồi, bình thường lại không có người cùng nó chơi, Khang Hi luôn bề bộn nhiều việc. Càng nghĩ, nó liền muốn gặp tên khờ Dận Thì kia, thế nhưng người ta mỗi lần đều trốn tránh nó, mỗi ngày cùng nó chơi trò mèo vờn chuột. Dận Thì ngày nào cũng trốn nó như trốn ôn thần, lần một lần hai nó còn thật cho là y có việc gì, lâu dần nó mới nhận ra, y đây là trốn tránh nó. Tức giận, nó trực tiếp mai phục trên đường Dận Thì mỗi ngày theo đại ca đi qua tới Chung Túy cung thỉnh an ngạch nương.
“Cái kia… cái kia…. Ngươi ở đây làm gì?” Dận Thì hiển nhiên cũng bị hù sợ rồi, sách trên tay rơi vãi đầy mặt đất, nhìn chung quanh, căn bản không có người, căn cứ theo ấn tượng của y, tiểu tử này mỗi lần đi đâu không phải đều có một đống người đi theo sao?
Tiểu thái tử nhưng lại hết sức bất mãn, hùng hùng hổ hổ trừng mắt nhìn y, “Ngươi còn chưa có nói cho ta biết, vì cái gì trốn tránh ta?”
“Cái đó…. Ta không có trốn tránh ngươi, sắc trời không còn sớm, ta còn phải đi thỉnh an ngạch nương, ngươi nhanh đi về đi.” Dận Thì co chân muốn chạy, đến sách rơi trên đất cũng không thèm nhặt, một bộ như nhìn thấy quỷ.
Tiểu thái tử đương nhiên là không chịu, thấy Dận Thì quay người muốn chạy liền duỗi móng vuốt túm tóc y không buông tay. Đầu đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, Dận Thì theo bản năng kêu lên nhưng không thể xoay người, y vừa quay người, tiểu thái tử liền túm càng chặt hơn. Đưa lưng về phía tiểu thái tử, “Mau buông tay….” Hốc mắt đều đỏ, thanh âm có chút nghẹn ngào.
Tiểu thái tử nhưng lại rầm rì hai tiếng, dương dương đắc ý nhìn Dận Thì muốn trốn cũng không thoát, “Hừ, cho ngươi trốn ta.”
“Ta không chạy, ngươi buông tay được không?” Dận Thì đưa lưng về phía tiểu thái tử đáng thương nói.
Đáng tiếc, tiểu thái tử căn bản không nhìn thấy nét mặt của y, chỉ cảm thấy người kia bị mình đùa bỡn nên mất hứng, ra tay cũng không nặng không nhẹ. Dận Thì vẫn thống khổ không chịu nổi, vừa mới nhẹ nhàng thở ra, tiểu thái tử lại kéo một phát. Y dù kiên cường đến mấy cũng chỉ là một đứa nhỏ vài tuổi, bị tiểu thái tử không nặng không nhẹ kéo tóc, thoáng cái liền cắn răng, nước mắt yên lặng chảy xuống, sửng sốt không nói thêm gì nữa, một bộ biểu lộ quật cường đến cùng.
Tiểu thái tử thấy Dận Thì cả buổi không nói lời nào, thân thể chỉ thỉnh thoảng thoáng run rẩy, chớp cặp mắt nghi hoặc, đợi một lúc liền đi tới trước mặt y, chỉ có bàn tay móc trong tóc Dận Thì là không chịu buông ra. Vừa đi đến trước đã nhìn thấy Dận Thì cắn môi, khóc, trong mắt còn có phẫn nộ. Cái này…. tiểu thái tử cũng có chút áy náy rồi, buông lỏng tay ra, xấu hổ nhìn đối phương, “Ngươi… ngươi… tại sao khóc?”
Dận Thì dùng tay áp lung tung xoa mặt, trừng mắt nhìn nó, “Ta mới không có khóc!”
“Ngươi rõ ràng khóc mà.” Tiểu thái tử vẻ mặt thành thật dùng ngón tay chọc chọc khuôn mặt y, dính chút nước mắt quơ quơ trước mặt, “Ngươi xem, cái này không phải nước mắt sao?” Vì để chứng minh lời mình nói không sai, tiểu thái tử còn dùng đầu lưỡi liếm liếm ngón tay, sau đó nhíu mày, biểu lộ ghét bỏ, “Phi, phi, ngươi xem, mặn như vậy, ngươi rõ ràng khóc. Hoàng a mã nói, đàn ông đổ máu không đổ lệ.” Tiểu thái tử kiễng mũi chân, vẻ mặt trịnh trọng vỗ vai Dận Thì cao hơn nó một cái đầu, lời nói thấm thía.
Ý tứ của tiểu thái tử vốn là muốn dùng câu nói của hoàng a mã để dỗ Dận Thì đừng khóc nhưng lời từ trong miệng nó nói ra, ý tứ lại biến thành vì ngươi khóc cho nên ngươi không phải là nam tử hán.
Vừa ủy khuất vừa tức giận, Dận Thì đẩy tiểu thái tử, “Ngươi hỗn đản, ta không bao giờ…. muốn nhìn mặt ngươi nữa!” Ủy khuất chạy. Dận Thì trong tâm uất ức không phải là ít, y vì đệ đệ này mà gặp xui xẻo rất nhiều, thằng nhóc đó hết lần này tới lần khác lại giống như oan hồn bất tán, sống chết quấn lấy y không buông. Y đã hạ quyết tâm về sau cả đời không qua lại với nó rồi, tiểu thái tử lại bất thình lình xuất hiện trước mặt y, chớp chớp đôi con ngươi vô tội long lanh như nước, hỏi y vì sao không chơi đùa với nó. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đó, y sẽ lại mềm lòng. Sau đó, hoàng a mã tuyệt đối sẽ bố trí cho y một chồng bài tập, y còn ngây ngốc cho rằng Khang Hi đây là bắt đầu chú ý đến mình rồi. Khang Hi sẽ không thừa nhận đó là ghen, nhi tử nhà hắn suốt ngày lẩm bẩm Dận Thì vì cái gì không chơi với nó, một bộ oán niệm, lại khiến cho Khang Hi thập phần phiền muộn. Một ngày, thời gian hắn nhìn thấy tiểu thái tử cũng có hạn mà, tiểu thái tử lại không có nhắc tới hắn, làm cho hắn sâu sắc có cảm giác thất bại.
Vì để hoàn thành bài tập Khang Hi cho, Dận Thì bắt đầu trốn tiểu thái tử, nhưng từ ngày y trốn, Khang Hi lại cũng yên tĩnh, không cho y bài tập nữa. Chỉ có tiểu thái tử là không để yên, mỗi ngày cùng y chơi trò mèo bắt chuột. Dận Thì ưa thích tiểu thái tử phấn điêu ngọc mài nhưng lại không thích tính tình cao ngạo kia, rõ ràng y mới là ca ca, mỗi lần lại đều bị vẻ mặt vô tri kia khi dễ, y còn phản kháng không được.
Tiểu thái tử mê mang ngồi trên đám cỏ, vẻ mặt kinh ngạc, nhìn bóng Dận Thì chạy trốn. Nó căn bản còn chưa ý thức được mình rốt cuộc đã làm ra chuyện gì, nó rõ ràng là tìm người để chơi, cuối cùng lại chọc người ta tức phát khóc, còn bỏ chạy.
“Ai uuuu ~~~ Tiểu tổ tông của tôi, nô tài tìm thấy ngài rồi, hoàng thượng đều sắp phát điên.” Lương Cửu công công đầu đầy mồ hôi nhìn thái tử cả người vô cùng bẩn ngồi trên bãi cỏ, vẻ mặt mê mang, vội vàng ôm lấy nó trở về.
Tiểu thái tử hiển nhiên vẫn còn đang trong cơn khiếp sợ. Vì cái gì Dận Thì lại tức giận, vì cái gì Dận Thì lại đẩy nó, vì cái gì Dận Thì nói không muốn gặp lại nó?
Thẳng đến khi nhìn thấy Khang Hi đang đen mặt mới nhàn nhạt gọi một tiếng: “Hoàng a mã.” Sau đó đặt mông ngồi trên giường, tay chống cằm, căn bản không để ý đến nộ khí của Khang Hi.
Khang Hi lại phiền muộn không thôi, bản thân rõ ràng không vui, thế nhưng nhi tử bảo bối căn bản không có chú ý tới hắn, hắn muốn nổi giận cũng không thể nào khởi xướng, đành đem hỏa khí đã bốc lên tới trán một lần nữa đè ép xuống, đổi thành khuôn mặt tươi cười, “Bảo Thành, làm sao vậy? Không vui?”
Ánh mắt tiểu thái tử căn bản không nhìn hắn, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Không có.” Biểu lộ thất lạc lại quá rõ ràng.
Khang Hi hít sâu một hơi, khóe miệng kéo lên nụ cười càng thêm vui vẻ, đem tiểu thái tử vô cùng bẩn ôm vào trong ngực, dùng tay nhéo đôi môi đang trề ra, “Cái miệng này của Bảo Thành sắp treo bình dầu được rồi, còn nói không có mất hứng?”
Tiểu thái tử rất không vui đẩy tay hắn ra, nhăn cái mặt bánh bao, rất rõ ràng là tâm tình không tốt. Hừ hừ hai tiếng, thể hiện là không muốn phản ứng lại hắn, giống như người đang muốn thanh tĩnh lại bị quấy rầy.
Khang Hi không thú vị dùng ngón tay trêu đùa nhi tử không chịu phản ứng lại với hắn, tự làm mình vui. Tiểu thái tử phát hỏa, kéo tay Khang Hi, há miệng muốn cắn. Khang Hi rụt lại, nó không cắn được, cái mặt bánh bao càng nhăn thêm làm Khang Hi buồn cười. Không biết mệt tiếp tục đùa.
Tiểu thái tử không làm nữa, hung hăng giãy dụa khỏi ôm ấp của Khang Hi, giày cũng không thèm mang, muốn chạy ra ngoài. Ngược lại đem Khang Hi hù sợ, vội vàng kéo nó lại, “Được rồi, được rồi, không tức giận. Hoàng a mã mang ngươi đi tắm rửa, nhìn ngươi bẩn như vậy, trẫm còn chưa có tính sổ với ngươi, ngươi còn bướng bỉnh với trẫm.” Thực bất đắc dĩ nói, cọ xát khuôn mặt tiểu thái tử, cũng không có chê nó bẩn.
Tiểu thái tử hừ một tiếng quay mặt đi, tựa lên vai Khang Hi, có điểm thất lạc hỏi: “Vì cái gì Dận Thì không để ý tới ta?”
Câu hỏi làm Khang Hi đang vui vẻ giật mình, khóe miệng đang cười cứng ngắc. Lại là Dận Thì. Kiếp trước hắn thế nào không phát hiện tiểu gia hỏa này dính Dận Thì như vậy? Miệng đều mím lại, cơ mà ngẫm lại bọn chúng là huynh đệ, quan hệ tốt một chút cũng có thể tránh cho tương lai, lại thoáng bình phục tâm tình, chỉ là trong nội tâm vẫn thập phần không được tự nhiên.
“Bảo Thành có phải là đang làm chuyện gì xấu hay không?” Khang Hi hỏi.
“AH!!!” Khang Hi đột nhiên kêu lên một tiếng, dọa đám nô tài bên ngoài cuống quýt gõ cửa hỏi xảy ra chuyện gì.
Khang Hi lạnh lùng trả lời một câu, “Không có chuyện gì.” Ánh mắt lại trừng tiểu thái tử, cắn răng nói, “Sao lại kéo tóc trẫm?”
Tiểu thái tử nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội nhìn Khang Hi biểu lộ nhăn nhó, nuốt nước miếng nói, “Hoàng a mã không phải vừa mới hỏi ta làm cái gì sao? Ta làm cái này nha.” Tiểu thái tử lại thò tay muốn kéo tóc Khang Hi, Khang Hi vội vàng bắt lấy tiểu móng vuốt kia, nghiến răng nghiến lợi nói, “Bảo Thành thật lợi hại.” Trong lòng lại nghĩ, khó trách người ta không để ý đến ngươi, ngươi làm như vậy mà người ta vẫn để ý đến ngươi, trừ khi là bị ngu.
Trên mặt lại một bộ vui vẻ dụ dỗ tiểu gia hỏa tắm rửa. Hắn cũng không muốn nói cho tiểu thái tử, Dận Thì là vì vậy mới không để ý tới nó, nói ra, tiểu thái tử ngày mai sẽ lại dính lấy Dận Thì. Huynh đệ hữu hảo là tốt, thế nhưng hữu hảo tới mức đem hoàng a mã là hắn bỏ ra sau đầu, hắn vẫn sẽ khó chịu.
Tiểu thái tử lại đưa lưng về phía Khang Hi khanh khách cười không ngừng, nó mới không thừa nhận, nó là cố ý. Tên nhóc tinh quái này vừa nhìn thấy biểu lộ của Khang Hi cùng Dận Thì không khác nhau là mấy liền đã hiểu được Dận Thì vì sao lại khóc. A mã nhà nó suốt ngày ăn đậu hũ của nó, còn hôn nó đến một mặt đầy nước miếng, còn ghét bỏ nó béo, tên nhóc này tuyệt đối là thành phần thù lâu nhớ dai. Khang Hi đối tốt với nó, nó chưa chắc đã nhớ được, Khang Hi đối với nó có tí tẹo không tốt, nó tuyệt đối sẽ nhớ đến chết.
Nhìn cái bộ dáng kia, Khang Hi chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, “Tính tình thay đổi liên tục, cũng không biết giống ai?” Vẻ mặt lại vẫn nhu hòa dụ dỗ như cũ.