Khán Thượng Tha

Chương 8




“Đinh linh đinh linh –” Sáng sớm, tiếng chuông cửa vang lên không ngừng, Trầm Di đành phải xuống giường, đi ra mở cửa.

Cửa mở.

“Diệp Tình? Làm sao ngươi biết nơi này?” Quan trọng hơn là, tại sao hắn lại đến đây, hơn nữa lại mang theo một mớ hành lý to đùng.

“Mấy ngày nữa ta phải trở về Mỹ, cho nên trước đó ta đến chỗ ngươi ở vài ngày. Bằng không sợ rằng ngươi lại nhớ ta.” Diệp Tình cởi giày, mang hành lý vào phòng, hướng Trầm Di giải thích.

“Ngươi ở đây làm cái quái gì?” Nhìn Diệp Tình thành thục lấy quần áo từ trong rương ra treo vào tủ quần áo của mình, Trầm Di hướng hắn hỏi.

“Ta muốn đi Mỹ, vì sợ ngươi sẽ nhớ ta, nên ta tới đây ở vài ngày trước khi đi.” Diệp Tình hướng Trầm Di cười cười, nhưng có cảm giác so với khóc còn khó coi hơn.

“Gạt người.” Diệp Tình chưa bao giờ quan tâm người khác như vậy, cho nên lần này nhất định là có chuyện gì đó.

“Vậy ngươi muốn nghe ta nói thật?” Diệp Tình hướng Trầm Di hỏi.

“Đương nhiên.”

“Ta thất tình, vì trốn tránh nên ta muốn trở lại Mỹ, ta hiện tại hảo tĩnh mịch, hảo cô đơn a, cho nên ta mới nghĩ có thể cùng Tiểu Di Di đáng yêu của ta trò chuyện đôi chút.” Nam nhân làm ra vẻ mặt đáng yêu, nhìn phát buồn nôn, mà nói.

“???? Ngươi thất tình??” Diệp Tình chính là chỉ có hắn đá người khác chứ không bao giờ có chuyện người ta đá hắn, không nghĩ tới bây giời hắn lại bị đá.

“Ân” Không khí trở nên yên tĩnh.

“Đi, chúng ta đi ra ngoài đi.” Người đầu tiên phá vỡ không khí trầm mặc chính là Diệp Tình, hắn bước lên kéo tay Trầm Di đi ra ngoài.

“Cái — cái gì, chờ chút, ta còn không có mặc quần áo.” Trầm Di kéo tay áo ngủ của mình lại. Vì cái gì tiểu tử này gần đây chỉ toàn làm theo ý mình.

Hai người đều gắng sức giằng co, chỉ nghe thấy xoạt một tiếng, áo ngủ của Trầm Di mở ra, làn da màu tiểu mạch bại lộ ra ngoài không khí.

Trong không khí tràn ngập tiếng hít thở đầy lo lắng.

“Uy, ta nói ngươi.” Cả người Trầm Di đều lộ ra, tản ra sức hấp dẫn mê người.

Diêp Tình thấy thế liền nhào tới, áp Trầm Di trên mặt đất.

“Ngô” Đầu không cẩn thận đập xuống sàn nhà, người này cũng còn là một người rất thô bạo.

Hai người cứ như vậy ôm nhau, một lát sau, Diệp Tình ảo não nói. “Vì cái gì đối với hắn ta đều có thế động dục, còn đối với ngươi lại không có phản ứng?”

“Ha ha, không biết, bất quá như vậy không phải cũng rất tốt sao?” Giang rộng cánh tay, dùng sức ôm lấy Diệp Tình. Lưng ôn hòa mà rộng lớn, thật giống như người nhà vậy.

“Tốt cái gì mà tốt, nếu ta có thể có phản ứng đối với ngươi, thì ta đã không gặp phiền toái như vậy, tìm đi tìm lại nhiều tình nhân rồi, Cuối cùng để ta gặp được hắn.” Trầm Di cảm thấy người phía trên có chút run rẩy.

“Nếu khổ sở như lời ngươi nói, vậy thì cứ khóc đi.” Nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng đối phương, Không nghĩ tới sẽ có người khiến hắn thương tổn sâu nặng như vậy.

“Ta sai rồi — tại sao phải thương tổn hắn. Vì cái gì.” Khóe mắt Diệp Tình đỏ lên, hắn cắn môi. “Việc ta có thể làm bây giờ, chỉ có thể là rời khỏi hắn, cách hắn thật xa.”

“Chỉ có làm như vậy, hắn mới có thể tìm được hạnh phúc.” Diệp Tình ôm chặt lấy Trầm Di. Trầm Di chỉ cảm thấy chính mình hít thở không thông.

Rất lâu sau đó, Diệp Tình đứng dậy, kéo Trầm Di lên.

“Ách, vừa rồi thật sự là rất xin lỗi.” Chính mình đã lớn thế rồi, vậy mà lại giống như một đứa trẻ, khóc rống lên một hồi a.

“Không có gì, chúng ta là người nhà mà.” Từ khi Mạc Ly rời đi, vẫn là tiểu tử này ở luôn luôn ở cạnh hắn. Cùng hắn chơi canon, trong mắt của Trầm Di, Diệp Tình đã sớm trở thành thân nhân của hắn.

Nhìn Trầm Di vẫn còn đứng tại đó, Diệp Tình nhếch khóe miệng cười cười. “Ta nói ngươi mau mặc quần áo vào đi. Nửa thân trần đứng nói chuyện phiếm cùng ta khiến ta lại nghĩ đến ngươi là một tên biến thái.

“Ân?” Diệp Tình có khí lực cùng hắn nói giỡn, xem ra đã khá hơn rồi. Bất quá nói hắn biến thái? Vậy làm chút ít chuyện biến thái cho hắn xem đi.

Xoạt một tiếng, áo ngủ bằng lụa của Trầm Di rơi xuống mặt đất. Không khỏi mỉm cười, đi tới trước mặt Diệp Tình, vươn ngón trỏ, nâng cằm của Diệp Tình lên. Đôi môi mê người khẽ nhếch. “Mỹ nhân — cười cho gia một cái.”

“Ha ha ha ha, Trầm Di ta thật sự là ngưỡng mộ ngươi, may mà đó là ta, bằng không nếu là nam nhân khác sớm đã bổ nhào tới rồi.” Diệp Tình phá lên cười. Thân thể Trầm Di, Diệp Tình nhìn đã quen, quen giống cơm bữa mỗi ngày vậy.

Chỉ khi ở bên Diệp Tình, Trầm Di mới chính là Trầm Di, không sợ hãi, không băn khoăn, lo lắng.

“Mặc quần áo vào đi, chúng ta đi ăn cơm, nếu không nhanh lên ngươi sẽ đi làm muộn đó.” Trầm Di mặc quần áo tử tế, cùng Diệp Tình ra khỏi phòng, đi tới đại sảnh.

Đi đến đại sảnh thì, Diệp Tình theo thói quen hướng phía thang máy ngắm cảnh mà đi đến, còn Trầm Di lại đi về phía thang máy dự phòng kia.

Diệp Tình quay đầu lại, muốn gọi Trầm Di. Chỉ thấy Trầm Di không hề quay đầu lại, không còn cách nào khác, Diệp Tình đành phải xoay người chạy đến bên Trầm Di.

Nhìn Trầm Di nhấn nút ▼, Diệp Tình không khỏi hỏi: “Tại sao lại phải đi thang máy này?”

Trầm Di chỉ là lắc đầu, không nói gì.

Đinh một tiếng, cửa thang máy mở, Trầm Di đi vào, Diệp Tình cũng đành phải đi theo.

“Ngươi nói ta nghe rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.” Thang máy lại vang lên những tiếng lạo xạo, thân ảnh cả hai phản chiếu rõ ràng trên gương trong thang máy.

“Ta căn bản một chút chuyện không có.” Dựa vào tay vịn thang máy, Trầm Di nói.

“Ngươi yêu mến thang máy viên phía bên kia?” Cực phẩm, đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Tình khi nhìn thấy Thiên Hạo. Tướng mạo hoàn mỹ, hơn nữa lại mặc chế phục, thật sự hảo khiến người ta khó kiềm nén nổi dục vọng.

“Đó có phải cái người mà ngày trước ngươi nói yêu mến không?” Diệp Tình không tự giác gặng hỏi, lại không phát hiện sắc mặt Trầm Di càng ngày càng khó coi.

“Người khác thế nào cũng chẳng sao, nhưng ta nhất định sẽ không trở thành kẻ đồng tính luyến ái.” Thanh âm lãnh khốc giống như đã trở thành một con người khác hẳn.

“Ngươi – vẫn là không cách nào quên chuyện 16 năm trước?”

“Quên?” Trầm Di nhìn về phía Diệp Tình, cười thật thê thảm. “Ta làm sao có thể quên được — ta làm sao có thể quên được a –”

“Trầm Di –” Diệp Tình không rõ, vì cái gì một sự kiện nhỏ như vậy lại làm thay đổi cả cuộc đời của Trầm Di.

Đinh một tiếng, của thang máy mở, Trầm Di cùng Diệp Tình đi tới bãi đỗ xe ngầm, Diệp Tình lấy chiếc F430 màu đỏ của mình ra.

“Tình, hay là chúng ta đi taxi đi.” Chiếc xe này thật sự quá gây sự chú ý.

“Không cần a, bạn thân mến, chẳng qua chỉ là một chiếc xe thể thao màu đỏ bình thường mà thôi.”

Trầm Di cản thấy bực bội, xe thể thao bình thường có trị giá trên 300 vạn?

Trầm Di mặt không còn giọt máu, cái gì cũng không nói, đi ra ngoài.

“Uy, chờ ta một chút, ta chỉ là muốn đùa chút xíu thôi mà.” Diệp Tình thấy thế nhanh cho xe vào chỗ đậu xe, sau đó chạy xuống. “Ta nói ngươi thế nào lại luôn không đáng yêu như vậy?”

Hai người đi thuê một chiếc xe, tìm nơi giải quyết vấn đề ăn uống. Kết quả sau khi nhìn quán ăn mà Trầm Di chọn, Diệp Tình ngây ngẩn cả người.

“Cái này, đây là nơi nào?” Diệp Tình chỉ vào tiểu quán không đến 40 mét vuông trước mặt hỏi.

“Là nơi để dùng cơm nha.” Một nơi rất sạch sẽ, tiện nghi, ông chủ rất tốt bụng, món ăn lại rất là ngon.

“Ông chủ, cho một thịt bò om, một măng xào và hai chén cơm.” Trầm Di tìm một vị trí vắng vẻ ngồi xuống. Diệp Tình ngồi phía đối diện với hắn.

“Ngươi mọi ngày đều ăn những thứ này?” Diệp Tình nhìn Trầm Di nói.

“Rất không tồi nha, đồ ăn ở đây thật là ngon.” Cơm nấu rất có hương vị của người mẹ. Mặc dù hắn đã quên mất mẹ hắn là người như thế nào nhưng hắn vẫn có cái cảm giác này. Cảm giác nhẹ nhàng và ấm áp mà hắn rất yêu mến.

“Bảo bối, hôm nay ta phải đi, ngươi nhớ bảo trọng đó.” Diệp Tình nhấp một hớp cà phê, ngẩng đầu liếc nhìn Trầm Di.

“Không phải ngươi nói muốn ở vài ngày sao?” Biết rõ đối phương sớm muộn gì cũng phải rời đi, chính là vẫn có chút khó chịu.

“Không sao cả, Mỹ và Trung Quốc rất gần nhau, nếu ngươi nhớ ta, cứ gọi điện thoại cho ta, chỉ cần một ngày là ta có thể bay về. Diệp Tình an ủi Trầm Di, Trầm Di là người quan trọng nhất đối với hắn, loại quan trọng không liên quan tới tình yêu. Nhưng lại gắn bó không cách nào rời bỏ.

“Còn nữa, nếu như ngươi có yêu mến ai thì hay theo đuổi đi, có nhiều lúc, chỉ sau khi theo đuổi mới biết được kết quả.” Tựa như hắn và Bạch Dạ vậy. Nếu như gặp nhau lần nữa, hắn tuyệt đối vẫn khiến người ấy bị tổn thương. Đây là có chết cũng không chừa.

“Chính là ta còn có bà xã.”

“Bà xã ngươi đã bao lâu chưa về rồi?” Diệp Tình hỏi.

“Hai, hơn hai năm.” Trầm Di không khỏi cúi đầu. Hắn cũng biết hắn và bà xã có rất nhiều vấn đề.

“Bất quá ta đã nói, ta sẽ yêu thương nàng cả đời.” Đã hứa hẹn với người khác, nhất định phải giữ lời.

“Ta nói, ngươi đúng là một SB.” A a a, vì cái gì trên thế giới lại vẫn còn loại người ngốc đến không thể ngốc hơn như thế này nha. Nguyên lai chỉ biết Trầm Di đối với mọi chuyện gần đây đều rất nghiêm túc, chính là không nghĩ tới hắn lại có thể nghiêm túc tới mức trở thành ngoan cố thế này.

Diệp Tình luôn luôn bĩnh tĩnh và cứng rắn cũng bị cá tính của Trầm Di làm cho rối loạn.

“Ta nói đối với loại nữ nhân vứt bỏ ngươi a, chính cứ đi ngoại tình là tốt nhất.” Diệp Tình đau đầu xoa mặt, bất đắc dĩ tìm cách tẩy não Trầm Di.

“Hơn nữa đối với tình yêu, cho dù ngươi chủ động hay không chủ động, một khi đã vướng vào, cho dù ngươi muốn dứt ra cũng không được, mỗi ngày đều muốn gần gũi đối phương.” Hơn nữa càng muốn biết thêm nhiều điều. Tất cả các bộ dáng của hắn, sợ hãi, phẫn nộ, cao hứng, bi thương, còn có cả bộ dáng lúc cao trào nữa. Chính mình giống như một đứa trẻ, không ngừng cố gắng có được mọi thứ của đối phương. Không khỏi lại nghĩ đến khuôn mặt phẫn nộ. Hiện tại người đó đã rất hạnh phúc a. Ít nhất cũng không còn sợ hãi nhìn hắn.

Thoáng nhìn Trầm Di đang ăn cơm, Diệp Tình lắc đầu. Người này, tới khi nào thì mới có thể luyến ái nha.

Cũng không phải Trầm Di không hấp dẫn, mà vấn đề nằm ở tính cách của Trầm Di. Nếu tình yêu có tìm đến, hắn sẽ giống như đà điểu tìm đường chạy trốn.

“Ta ăn xong rồi, ta muốn đi làm.” Trầm Di đứng dậy, đi ra ngoài.

“Uy, ngươi không bận tâm những lời ta vừa nói sao.” Tiểu tử này vừa rối rốt cuộc có nghe lời hắn nói không nha.

Trầm Di giống như không hề nghe thấy, đi ra cửa.

“Ngoại tình là điều tốt nhất!!!!” Thật sự không thể chịu đựng được thái độ Trầm Di coi thường hắn, Diệp Tình hướng về phía Trầm Di bên ngoài cửa thét lên.

Thằng ngốc này rốt cuộc đang làm cái gì? Trầm Di ngay lập tức hóa đá tại chỗ. Chỉ có thể im lặng nhìn Diệp Tình.

Diệp Tình sửng sốt một chút, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy toàn bộ tiệm cơm đều kinh ngạc nhìn hắn.

“Ách, ngươi còn chưa trả tiền.” Ông chủ ngại ngùng đi tới, cầm lấy tờ giấy nói với Diệp Tình.

“Gửi ông.” Diệp Tình lấy thẻ tín dụng của mình ra, đưa cho chủ tiệm.

“Chúng ta chỉ là một tiệm ăn nhỏ, không dùng thẻ tín dụng.” Không nghĩ tới một người giàu có lại tới đây để ăn cơm, ông chủ mặt cắt không còn giọt máu nói.

“Trầm Di, mau trở lại trả tiền nha –” Diệp Tình kêu lên thảm thiết.